Trùng Sinh Chi Nha Nội

“ Bí thư Đào, tác phong của đồng chí Liễu Tuấn càng ngày càng bá đạo rồi…”

Đây là phòng khách tầng 1 thị ủy thường vụ thành phố Đại Ninh, Lục Hương Mai đang ngồi đối diện Đào Nghĩa Âu, rất là lo lắng nói. Mọi người đều biết Lục Hương Mai là em gái của phó trưởng phòng công an tỉnh, Lục Hải Sơn lại là người do Quan Minh Kiệt cất nhắc, do đó đương nhiên Lục Hương Mai cùng phe với Quan Minh Kiệt.

Đương nhiên, với cấp bậc của Lục Hương Mai cũng không thể nằm trong trung tâm phe phái của hắn.

Nhưng mà có rất ít người biết Lục Hương Mai trước kia cán bộ dự bị chính là vì Đào Nghĩa Âu nhắm cô ta, hơn nữa chuyện này không có quan hệ gì lớn với Quan Minh Kiệt.

Đào Nghĩa Âu không giống Nghiêm Ngọc Thành, quy củ rất nghiêm, cán bộ cấp dưới không được mời, không được tùy tiện đến. Nhưng thân là bí thư thị ủy Đại Ninh kiêm thường ủy tỉnh ủy, đến nhà cũng không phải ai cũng đến được.

Lục Hương Mai có thể tùy tiện vào nhà Đào Nghĩa Âu là điều rất dễ hiểu.
Đào Nghĩa Âu thoải mái ngồi trên sô pha, dựa vào ghế, mỉm cười hỏi: “ Tại sao lại nói thế? Có căn cứ gì không?”

"Bí thư Đào, tôi không có nói linh tinh, từ khi đồng chí Liễu Tuấn nhậm chức huyện trưởng kiêm bí thư đến giờ chưa từng triệu tập hội nghị bí thư dù chỉ một lần.Có vấn đề gì thì gọi vài cán bộ đến nói chuyện, gọi là bàn bạc chứ thực chất là anh ta quyết định. Đã vậy thì cần gì ban bí thư nữa? Tất cả chỉ là bày đặt mà thôi, thà bỏ đi còn hơn…”

Lục Hương Mai phẫn nộ nói.

Cô là phó bí thư nên trong những quyết sách quan trọng cô không có quyền phát ngôn. Lượng Chí Quang cũng không bao giờ báo cáo gì cho cô cả mà chỉ trực tiếp đến báo cáo với Liễu Tuấn, hai người cứ thì thầm thương lượng sau đó mới nói với cô. Đồng ý thì tốt mà không đồng ý cũng không vấn đề gì, trực tiếp đưa ra thảo luận, biểu quyết. Mười một đảng ủy viên thì có sáu người thuộc phe Liễu Tuấn đương nhiên chẳng có lần nào biểu quyết là bị thua cả.

Quyền hạn bị người ta khống chế, Liễu Tuấn vốn dĩ không triệu tập hội nghị bí thư càng không cần phải nhúng tay vào những chuyện khác.
Lục Hương Mai thấy mình giờ như kẻ điếc mù, điều này đối với một cán bộ trẻ như cô là một điều khó mà nhẫn nhịn được.

"Tiểu Lục, đừng quá kích động, phải chú ý đến ảnh hưởng." Đào Nghĩa Âu vừa cười vừa nói: "Có lẽ Liễu Tuấn làm thế là vì nâng cao hiệu quả, tiết kiệm thời gian? Không có căn cứ thì không thể kết luận bừa được."
Lục Hương Mai gật nhẹ đầu.


Chỉ cần nói những lời này trước mặt Đào Nghĩa Âu, mục đích coi như là đã đạt được. Cô không hi vọng hắn gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ta. Đã lên được chức vị đó lẽ nào không hiểu ý của cô?

Về chức vụ, Liễu Tuấn là lãnh đạo cao nhất của Ninh Bắc, Đào Nghĩa Âu là bí thư thị ủy, phải chú trọng lời nói của mình.

"Đào bí thư, tôi nghe nói đồng chí Liễu Tuấn năm sau sẽ kết hôn, đang chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật... ..."

Lục Hương Mai chuyển chủ đề.

"Đây là chuyện tốt mà, cô nghe ai nói?"

Đào Nghĩa Âu vẫn mỉm cười hỏi.

"Hì, tin này đừng nói là Ninh Bắc chứ cả Đại Ninh này ai cũng biết!"
Lục Hương Mai vừa cười vừa nói, tiện tay cầm lấy một quả táo trước mặt lên gọt, tư thế rất là đẹp.

Những lời này không phải là khoa trương, bí thư tỉnh ủy gả con gái, lại gả cho Liễu Tuấn, tin tức đương nhiên là truyền khắp nơi.

Đào Nghĩa Âu gật nhẹ đầu.

"Đào bí thư, đồng chí Liễu Tuấn kiêm hai chức vụ, Ninh Bắc vừa hoàn thành nhiệm vụ di dời, các hangh mục vẫn còn rất nhiều việc, khá là vất vả, tôi nghe nói Liễu Tuấn định cuối năm nay kết hôn nhưng do công việc bận quá nên phải chuyển qua năm sau. Đồng chí Liễu Tuấn có năng lực mấy cũng không thể làm lỡ chuyện đại sự của mình, nên chúng ta cũng phải chuẩn bị đỡ một phân, tổ chức cũng nên suy nghĩ đến điều này. Đồng chí thấy thế nào"

Lục Hương Mai đưa quả táo nói.


Đào Nghĩa Âu vừa cầm quả táo vừa nói. Lục Hương Mai cũng đúng là thẳng tính, muốn làm huyện trưởng cũng không giấu diếm.

Hàng năm đều triệu tập hội nghị đại biểu nhân dân toàn quốc, Lục Hương Mai có phần gấp gáp, mặc dù tổ chức có ý đề bạt, lúc nào cũng có thể sắp xếp nhưng mà cũng chưa chắc là lần này nhưng mà cứ theo quy củ chính quy vẫn hơn. Chữ “ đại diện” của huyện trưởng khiến người ta thấy không danh chính ngôn thuận.

"Tiểu lục, tổ chức sắp xếp thế nào sẽ có quyết định riêng của mình, việc mà cô phải làm là ra vẻ giúp đỡ Liễu Tuấn quản lý."

Đào Nghĩa Âu mỉm cười nói.

"Đào bí thư, ngài còn nói nữa, tôi sắp thành kẻ bù nhìn rồi ..."

Không đợi Đào Nghĩa Âu nói xong, Lục Hương Mai ủy khuất nói.

"Cứ nhìn Giang Vân Hiệp mà Liễu Tuấn đã tin tưởng, một cô gái chưa đến 20 tuổi, trình độ văn hóa cao, mới làm việc chưa lâu chỉ là cán bộ phổ thông, vậy mà trong chốc lát đã trở thành phó giám đốc công ty quản lý nông sản.
Trước đó việc này Liễu Tuấn không có nói với tôi trước, nên ở hội nghị đảng ủy tôi đã đưa ra ý kiến phản đối, cô Giang Vân Hiệp này vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu đã cãi nhau với cấp dưới, nhưng mà người ta lại lấy danh nghĩa của Liễu Tuấn ra để uy hiếp người khác, ảnh hưởng đúng là xấu.”

Lục Hương Mai nói.

Đào Nghĩa Âu sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

"Đồng chí Hương Mai, tin đồn không có căn cứ thì đừng có mà tin. Hơn nữa, tôi nghe nói cô ở thường ủy thường xung đột với Liễu Tuấn, vậy là không tốt, Cô là lãnh đạo, lại là cấp dưới nên chú ý đoàn kết, cứ mâu thuẫn với cấp trên thì người khác sẽ nhìn cô thế nào?"

Lục Hương Mai kinh ngạc.


Xem ra mọi hành động của cô thị ủy đều biết rõ.

"Đồng chí Lục Hương Mai cứ yên tâm làm công việc của mình không phải lo lắng chuyện khác, phải tin tưởng vào tổ chức, tổ chức không chôn vùi nhân tài đâu!"

Đào Nghĩa Âu thấm thía nói.

"Đúng vậy, bí thư Đào tôi nhớ rồi!"

Lục Hương Mai kính cẩn nói.

Khi mà đồng chí Đào Nghĩa Âu đang có cuộc nói chuyện đặc biệt với cấp dưới thì Liễu Tuấn cũng làm công việc tương tự, thậm chí địa điểm cũng khá giống, là ở trong khách sạn Thiên Nga.

"Liễu bí thư , tôi tôi không làm chức phó giám đốc này nữa."

Giang Vân Hiệp ngồi đối diện Liễu Tuấn lắp bắp nói, vừa nói vừa thỉnh thoảng dò xét sắc mặt Liễu Tuấn. Dáng bộ sợ làm hắn tức giận trông thật đáng yêu.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ cán bộ chủ chốt của huyện bị Liễu Tuấn làm cho kinh hãi, còn Giang Vân Hiệp lại vô tình trở thành nhân vật của đầu lưỡi thiên hạ.

Nguyên nhân đương nhiên là phương án dự toán kia.

Cắt giảm 30% không phải là chuyện nhỏ, chẳng khác nào ném hòn đó vào mặt hồ yên ả. Nghe thì không khó nhưng mà khi cầm tiền rồi mới thấy khoản nào cũng cần thiết không thể cắt giảm khiến các lãnh đạo bạc đầu suy nghĩ.

Vì thế mới có người đi điều tra lại đổ lên đầu Giang Vân Hiệp. Chính là văn bản dự toán và kiểm tra của công ty quản lý nông sản này đã cho Liễu Tuấn “ cảm hứng” này.

Rất nhanh, tin đồn đủ loại bay khắp nơi.Giang Vân Hiệp ngăn không nổi, đành phải gọi điện cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cũng vui vẻ đồng ý.
Chắc là cô bé này lại có chuyện phiền lòng gì.


Không ngờ Giang Vân Hiệp mới mở miệng thì đã đòi từ chức.

"Sao thế?"

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.

"Bọn họ toàn nói những lời khó nghe, rằng lần cắt giảm kinh phí lần này là do tôi, là do tôi nịnh nọt anh nên anh mới làm thế. "

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Vì thế sao?"

"Không, cũng không hoàn toàn là như vậy, tôi cũng thấy mình không đủ năng lực, sợ không làm được phụ lòng tin của anh."

Giang Vân Hiệp lo lắng, hai tay đặt trước bụng liên tục nắm chặt.

"Tôi lại cảm thấy, từ khi công ty nông sản thành lập đến nay hoạt động rất tốt, cũng có nhiều thành tích, nông dân đều khen, cũng có một phần công lao của cô."

Liễu Tuấn cười nói.

"Thật vậy sao?"

Giang Vân Hiệp ngẩng đầu kinh ngạc.

Liễu Tuấn trong lòng khẽ cười, cảm thấy cô bé này đúng là ngây thơ, hai câu đã bị lừa.

Nhưng mà sự đắc ý của Liễu Tuấn cũng không được bao lâu, Giang Vân Hiệp lại buồn rầu nói: “ Họ khen tôi thì có ích gì chứ? Bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi làm việc ở đó nữa, bọn họ muốn tôi kết hôn.”

Liễu Tuấn kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận