Chuyến du lịch trăng mật giữa Liễu bí thư và Nghiêm Phi bị cắt ngang nửa chừng.
Kế hoạch một tháng nghỉ của Liễu Tuấn là trước tiên đi tới Pari xem tháp Eiffel rồi Khải Hoàn Môn, nhà thờ đức mẹ Maria, bảo tàng Le Louvre. Liễu Tuấn cho dù rất cao lớn khôi ngô nhưng lại ngưỡng mộ Napoleon thấp lùn.
Tiếp đó còn tháp tùng Phi Phi tới một số công ty thời trang danh tiếng, gặp mặt giao lưu với những nhà thiết kể tên tuổi.
Nơi ở thì đặt ở khách sạn Ritz, hưởng thụ sự phục vụ của khách sạn chu đáo nhất toàn thế giới.
Trạm thứ hai sau nước Pháp là Italya.
Liễu Tuấn hết sức muốn tới xem đấu trường La Mã cổ, viện nguyên lão, chiêm ngưỡng hùng phong của Ceasar đại đế, thời trang của Italia cũng nổi tiếng thế giới, Phi Phi sẽ thu được rất nhiều lợi ích.
Trạm thứ ba là tới Hawai, kỳ thực Hawai chẳng có cái gì làm cho Liễu nha nội hứng thú cả, không có lịch sử lâu đời, cũng chẳng có tập tục văn hóa lạ lùng, chỉ có một đống cô gái mặc váy cỏ lắc mông điên đảo, nhưng người ta vẫn cứ nổi tiếng, nếu như ra nước ngoài hưởng trăng mật mà lại không đi tới nơi nghỉ mát trứ danh của thế giới thì khó ăn nói được.
Chuyến du lịch nước ngoài chỉ an bài ở ba trạm trong chừng hai mươi ngày thôi, Liễu Tuấn cũng chẳng địch điên khùng mà chạy khắp thế giới, nếu không cả tháng trăng mật nguyên thời gian ngồi trên máy bay xe hơi mất gần hết rồi, tới đâu cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa chẳng có được chút thực chất nào, mươi ngày còn lại định quay về thủ đô, nếu thời gian sung túc thì tới đại thảo nguyên phương bắc chơi hai ngày.
Tuần trang mật này được sắp xết hết sức chu đáo, Liễu Tuấn vào đầu năm đã lên kế hoạch, chi nhánh của quỹ đầu tư Thịnh Nghiệp an bài bốn vệ sĩ, đều là đặc công KGB trước kia, tinh thông mấy thứ ngôn ngữ, thân thủ bất phàm, bất kì nơi nào cũng do bọn họ tới trước an bài chuẩn bị sẵn.
Còn Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng nhất định đi theo rồi.
KGB mặc dù lợi hại nhưng nói tới lòng trung thành thì hai cười vệ sĩ lâu năm này đáng tin hơn.
Đối với mọi thứ an bài, Phi Phi hết sức hài lòng, vừa được thưởng thức phong tình nước ngoài lại tận hưởng niềm vui uyên ương, dọc đường đi cùng Liễu Tuấn tắm trong mật ngọt lứa đôi, nụ cười hạnh phúc chưa lúc nào ngừng nở trên môi.
Thậm chí trước bức tranh Mona Lisa trứ danh kia, Phi Phi còn nghịch ngợm mỉm cười muốn so sánh với nhau.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không thế so sánh được.
Phi Phi liền bĩu môi làm ra vẻ không vui:
- Bà ta thực sự xinh đẹp vậy sao?
Liễn Tuấn nói:
- Nói gì thế? Em mới là xinh đẹp! Bà ta sao bì em với được, nhìn một cái biết ngay em cười tràn đầy hạnh phúc, còn nụ cười của bà già đó đúng là khó hiểu được.
Phi Phi liền cần thận nhìn lại nụ cười của quý phu nhân thời trung cổ kia, gật đầu nói:
- Đúng là khó nắm bắt được....
Liễu Tuấn bắt đầu nói nhăng nói cuối:
- Hì hì, cũng chẳng khó, ừm... theo anh đoán thì bà ấy ngứa lưng, nhưng trước mặt họa sĩ lớn không dám đưa tay ra gãi nên mới có bộ dạng ấy.
Nghiêm Phi cười tới gập người lại, nói:
- Đừng có nói bậy xúc phạm họa sĩ lớn.
Nụ cười ngây thơ thuần khiết của Nghiêm Phi khiến cho một đoàn du khách chú ý, ai nấy tấm tắc khen ngợi, có mấy du khách muốn chụp ảnh chung với Phi Phi, nói muốn đem viên minh châu đẹp nhất phương đông về khoe với bạn bè.
Nghiêm Phi tất nhiên là không từ chối.
Chuyến đi Pari rất vui, Liễu nha nội lại cảm khái phục vụ của khách sạn Ritz chu đáo, khách sạn Thu Thủy trong nước được coi là hào hoa nhất rồi, nhưng nói về phục vụ thì khém hơn khách sạn Ritz nhiều lắm.
Khách sạn Ritz chỉ có tổng cộng một trăm tám mươi bảy gian phòng, nhưng trang bị năm trăm phục vụ, mỗi gian phòng trung bình có ba nhân viên phục vụ, chi phí tuy cao nhưng quá nhiên thu được hiệu quả phục vụ tốt nhất, xem ra phải bảo Xảo Nhi hoặc Hắc Tử qua đây cảm thụ một chút.
Hiện giờ đế quốc thương nghiệp mà Xảo Nhi nắm giữ ở phương diện tài chính đã nhiều tới mức có chút không biết phải tiêu ra sao rồi, phải tăng cường nhận thức cho cô ở mặt này.
Mấy ngày trước kết hôn, Hắc Tử tranh thủ thời gian nói chuyện với y muốn đưa phương thức quản lý quốc tế vào khách sạn Thu Thủy, để nâng tầm lên, chuẩn bị bước ra thế giới với mục tiêu thành công ty chuỗi khách sạn lớn nhất thế giới.
Kế hoạch vĩ đại này được Liễu Tuấn hết sức tán đồng, cũng khéo léo nhắc nhở Hắc Tử chỉ cần hỗ trợ Xảo Nhi quản lý là được, công tác cụ thể dần trao cho người chuyên nghiệp làm.
Một quản lý tối cao dựa vào đế quốc tài chính có gần trăm tỷ không cần chuyện gì cũng tham gia để rồi mệt chết như Gia Cát Lượng.
Hai người ở nước Pháp bảy ngày rồi tới Italia.
Ở học viện mỹ thuật Florence, Phi Phi liền mê mẩn nhìn ngắm bức tượng (David) người thiếu niên anh hùng được miêu tả trong (Kinh thánh), thi thoảng lại nhìn qua Liễu Tuấn hình như đang thầm so sánh.
Liễu nha nội tức tối trừng mắt nhìn David.
Phi Phi đột nhiên khẽ thốt lên:
- Tiểu Tuấn đây chính là anh đấy.
Liễu nha nội tức thì hơi choáng váng, không ngờ Phi Phi lại đi nói ra một câu như thế.
Liễu nha nội nói:
- Sao có thể là anh được!
- Ừm ừm... Đúng là không phải.... Anh cường tráng hơn, còn đẹp trai hơn.
Phi Phi cười khanh khách trêu ghẹo.
- Vậy... Chúng ta về khách sạn đi.
Liễu nha nội đột nhiên đề nghị.
- Không phải chúng ta vừa từ khách sạn ra sao?
Phi Phi không hiểu.
- Hì hì, em khiêu khích anh... Anh muốn ăn thịt em.
Liễu nha nội lộ ra vẻ háo sắc hau háu nhìn Nghiêm Phi.
Phi Phi tức thì mặt đỏ bừng, khẽ đánh y một cái:
- Đáng ghét, anh là đồ xấu xa.
Người này thật đúng là toàn thân chẳng có lấy nửa chút tao nhã nào, uổng cho y còn là thạc sĩ văn học cổ, tại thành đường nghệ thuật trang nghiêm như thế này, mà chẳng bị nghệ thuật ảnh hưởng chút nào, ngược lại trong lòng chỉ nghĩ tới cái chuyện kia.
Michel Angelo dưới suối vàng mà biết chắc là tức tới hộc máu.
- Chuyện này không thể trách anh được.
Liễu nha nội vẫn vô sỉ biện hộ.
- Không trách anh thì trách ai?
- Trách em chứ ai! Ai bảo em đẹp tới mức họa nước hại dân như thế.
Liễu bí thư lại lộ ra vẻ háo sắc nhưng vẻ mặt nói rất trang nghiêm.
Nghiêm Phi cười khúch khích kéo tay y hôn một cái, rồi xoay người chạy mất.
- Đừng chạy!
Liễu nha nội đuổi sát theo đằng sau, miệng còn không quên làu bàu.
- Cái ông già kia là bậc thầy nổi tiếng, sao lại cứ khắc ra mấy cái tên không mặc quần áo như thế.
Hình như các bậc thầy điêu khắc đều thích cái trò này, tư tưởng cũng trần trụi như thế, đoán chừng mấy anh bạn kia đang bực bội nghĩ quần áo của ta rõ ràng có trên người sao chớp mắt cái đã biến mất rồi.
Phong tình La Mã cổ làm cho đổi vợ trồng nhỏ mới cưới quyến luyến quên đường về.
Nhưng Liễu bí thư không thể không về.
Nhạc phụ đại nhân đã gọi điện tới đại sư quán rồi.
Khi Liễu Tuấn trở về khách sạn vào xế chiều thì biết có điện thoại của đại sứ quán tìm y.
Theo lý thì một bí thư huyện ủy nho nhỏ đi du lịch tiêng không cần phải thông báo với đại sứ quán tình hình của mình, song y lại còn là con trai Liễu Tấn Tài còn rể Nghiêm Ngọc Thành, so với nha nội bình thường có phần hơn, bí thư huyện ủy thường cũng kém một chút, hai chiêu bài này gộp làm một kết quả mỗi ngày y đều phải gọi điện thoại cho đại sứ quán ở quốc gia sở tại báo cáo hành tung.
Điều này cũng là vì an toàn bản thân Liễu Tuấn.
Đại sứ quán đâu có biết Liễu nha nội có một đám vệ sĩ tài ba bảo vệ.
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi trở về khách sạn thì người trực tổng đài khách khí thông báo với bọn họ, Tiêu thư ký của đại sư quán mời bọn họ gọi điện thoại lại, rồi đem số điện thoại nói cho bọn họ.
Số điện thoại này tất nhiên Liễu Tuấn có, nhưng cũng có thể thấy Tiêu thư ký của đại sứ quán làm việc rất chu đáo tỉ mỉ.
Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn, không để ý cho lắm.
- Tiểu Tuấn, em mệt rồi.
Phi Phi dựa vào quầy bar cười nhìn y.
Tiểu nha đầu này lúc dạo phố thì rất là hăng hái, vừa mới về tới khách sạn lại kêu mệt.
- Lại làm nũng rồi!
Liễu Tuấn cười vuốt chóp mũi cô một cái, rồi bế ngang Phi Phi lên đi thẳng vào vào thang máy, Phi Phi lười nhác ôm lấy cổ y, dáng vẻ vừa hạnh phúc lại khoan khoái.
Khách ở trong đại sảnh mỉm cười nhìn đôi tình nhân tời từ phương đông thần bí.
Italia là một quốc gia nổi tiếng lãng mạn, chẳng hề lạ gì cảnh âu yếm nơi công cộng như vậy.
Đôi tình nhân tới từ phương đông cổ xưa này rất hào phóng, ở trong phòng tổng thông tầng trên cùng khách sạn, đứng ở ban công lớn có thể quan sát được hơn nửa thành phố.
Liễu Tuấn bế Nghiêm Phi tới thẳng gian phòng tổng thống.
Một cô gái phương tây tóc vàng mắt xanh vội đứng dậy mỉm cười, dùng tiếng hoa phổ thông lưu loát chào bọn họ, đây là cô gái người Nga tên Elisa một trong số vệ sĩ của chuyến du lịch này, Elisa thân hình cao lớn mạnh mẽ không xinh đẹp cho cho lắm, theo lời tự giới thiệu thì trước kia cô làm việc ở ủy ban an toàn quốc gia, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ an toàn lãnh đạo nhà nước.
Liễu Tuấn khi ra ngoài chơi, Elisa phụ trách trông coi an toàn cho phòng tổng thống.
Hai người vừa trở về Elisa liền cáo từ rời đi.
Liễu Tuấn bế luôn Nghiêm Phi đi vào phòng tắm.
Nghiêm Phi thét lên:
- Này... Này... Anh làm cái gì đấy?
Người này không phải lại muốn làm chuyện xấu trong nhà tắm chứ.
Liễu Tuấn cười hì hì không nói, nhưng vẻ mặt đó quá rõ ràng.
- Đừng, đừng, em mệt lắm rồi, anh mau gọi điện cho địa sư quán đi, không chừng đại sứ quán có chuyện gấp đấy.
Nghiêm Phi giãy dụa.
- Kệ chuyện gấp hay không gấp! Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật mà.
- Tiểu Tuấn để lúc khác được không? Em mệt thật rồi.
Phi Phi liền dịu giọng cầu khẩn.
Liễu Tuấn cười hôn lên môi cô nói:
- Vậy em tắm trước rồi ngủ một giấc đi.
- Ừ.
Nghiêm Phi vui vẻ trở lại hôn lên môi y, tung tăng chạy vào phòng tắm.
Liễu Tuấn gọi điện cho Tiêu thư ký của đại sứ quán.
Tiêu thư ký rất khách khí nói với y, Nghiêm bí thư muốn y lập tức gọi điện về có chuyện gấp.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Lúc này Nghiêm Ngọc Thành có chuyện gì gấp đây chứ?.