Trùng Sinh Chi Nha Nội

Nghe Tào Xuân Thu giới thiệu xong, hội nghị xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, không ai lên tiếng trước, ánh mắt như vô ý lướt qua mặt Lục Hương Mai.

Quỹ hỗ trợ này do một tay Lục Hương Mai lập nên, mọi người đợi cô ta lên tiếng trước, xem Lục Hương Mai có cách giải quyết gì mới ý kiến.

Tuy Lục Hương Mai là một huyện trưởng yếu thế, nhưng quy tắc luôn phải chú ý.

- Liễu bí thư, ý kiến tôi vẫn như cũ, kiên quyết xử lý người vi phạm, vi phạm kỷ luật để đảng xử lý, vi pháp pháp luật thì truy cứu trách nhiệm hình sự, kiên quyết đả kích, không dung thứ.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Hương Mai cuối cùng cũng bày tỏ thái độ.

Lục Hương Mai nói thế vào lúc nãy thì Liễu Tuấn nghĩ tới vấn đề cách cục, hiện giờ nghe lại lần nữa lại cảm thấy nhẹ nhõm, thái độ Lục Hương Mai kiên quyết ít nhất nói rõ một vấn đề, cô ta không dính dáng vào.

Ý kiến bản thân, Liễu Tuấn không thừa nhận năng lực của Lục Hương Mai lắm, quan trọng cho rằng cô ta thiếu tố chất của người đứng đầu, nhưng nếu cấp trên bổ nhiệm cô ta làm huyện trưởng, thì Liễu Tuấn có trách nhiệm bảo vệ mỗi một đồng chí trong ban, nếu Lục Hương Mai dính líu và tra ra vấn đề gì, chức huyện trưởng này chỉ sợ phải đổi người.

Bề ngoài thì nếu Lục Hương Mai phạm sai lầm về kinh tế bị cách chức, đó là vấn đề phẩm chất cá nhân, khôn gliên quan tới Liễu Tuấn, nhưng về sau chuyện dần trôi qua, các lãnh đạo nhìn lại chưa chắc đã nghĩ như thế, hình như những người công tác với Liễu Tuấn chẳng ai làm được lâu cả.

Như vậy ở phương diện đoàn kết đồng chí, kiến thiết đội ngũ cán bộ, đồng chí Liễu Tuấn có thiếu xót nhất định.

Vì vậy cá nhân Liễu Tuấn không muốn Lục Hương Mai xảy ra chuyện.

Đương nhiên nếu như Lục Hương Mai có dính líu, vi phạm luật pháp quốc gia thì là chuyện khác rồi, đây không phải là điều lấy ra để giao dịch được.

- Tôi tán đồng ý kiến của Lục huyện trưởng, phải kiên quyết đả kích.
Lý Giang vội tỏ thái độ.

Ở chuyện này kỷ ủy không thể nương nhẹ được.

- Người đương sự đã được tôi ai bài nhân thủ khống chế rồi.
Khâu Viên Triêu nói, đồng thời tỏ rõ thái độ của mình.

- Tôi cũng đồng ý với Lục huyện trưởng.
Chu Quốc Trung nói hời hợt một câu, sau đó cầm cốc trà lên uống, người hơi dựa vào lưng ghế, như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi, cuộc họp này Chu chủ nhiệm không định nói thêm nửa câu nào nữa.

Liễu Tuấn hỏi:
- Đồng chí Xuân Thu thấy thế nào?

Tào Xuân Thu nghiêm nghị nói:
- Vấn đề vừa rồi bí thư lo lắng tôi thấy là chuyện cấp bách, phải thu hồi lại khoản vay trái quy định, cố gắng giảm nhẹ tổn thất, việc này có nên an bài nhân viên chuyên môn đi làm không?

Tào Xuân Thu vừa nói ra, trong lòng Lục Hương Mai liền hối hận vô số lần.

Sao mình lại không sớm nghĩ tới chuyện này chứ?

Vậy mà Liễu Tuấn lại nghĩ ra rồi.

Tiền của quỹ hỗ trợ không phải là tiến của đơn vị chính quy quốc gia, càng không phải là tiền của ngân hàng, mà do hùn vốn mà có, một khi vốn vay ra không truy hồi lại được, thì ai bù đắp lại khoãn lỗ này đây?

Tài chính huyện sao?

Vậy phải xem đồng ý Liễu Tuấn có đồng ý không?

Nếu như thực sự con số không truy hồi lại được không lớn, Liễu Tuấn nhất định sẽ đồng ý, có điều làm như thế sợ rằng những nông dân và xí nghiệp nôn thôn góp vốn sẽ có ý kiến, nếu vấn đề làm lớn lên, thì người chủ quản là Lục Hương Mai dù bản thân có không có dính líu vào cũng khó thoát được trách nhiệm.

Lúc đó sợ rằng không phải xử phạt trong đảng thôi là cho qua được.

Cái mũ ô sa huyện trưởng trên đầu cô ta còn đang mang chữ "tạm thời" nữa đó.

Trong thời gian tạm quyền gây ra sai lầm lớn như thế, có thể tiếp tục "tạm thời" nữa hay không cũng là một vấn đề lớn, người khác không dám nói, nhưng Thạch Trọng nhất định sẽ giở trò, mà theo lý thường phân tích, Tào Xuân Thu cũng sẽ không "kiên nhẫn chờ đợi".

Vừa nghĩ tới đây trên trán Lục Hương Mai đã lấm tấm mồ hôi.

- Tôi đề nghị huyện chính phủ thành lập một tiểu tổ chuyên môn, xử lý vấn đề thu hồi khoản vay trái phép, đây vốn là việc chính phủ quản lý.
Lục Hương Mai vội đưa kiến nghị.

Bất kể thể nào phải nắm chắc chuyện này trong tay thì yên tâm hơn.

Nếu như an bài người khác đi làm chỉ sợ chưa chắc đã tận tâm tận lực, thậm chí bị lừa cho một vố cũng chưa biết chừng.

Ánh mắt của mọi người hướng về phía Liễu Tuấn.

Chuyện này chỉ có ý mới có quyền quyết định cuối cùng.

- Tôi thấy nên hoãn lại đã.
Chưa đợi Liễu Tuấn lên tiếng, Thạch Trọng đã tranh trước.

Sắc mặt Lục Hương Mai rõ ràng trầm xuống, Thạch Trọng tỏ ý bất đồng là sợ một khi Liễu Tuấn lên tiếng là không thể sửa được nữa, ở chuyện cụ thể như vậy, huyện Ninh Bắc không một ai dám khiêu chiến quyền uy của Liễu Tuấn.

- Trước tiên chũng ta phải tìm hiểu hướng đi các khoản vay.
Câu nói này của Thạch Trọng làm mặt Lục Hương Mai thêm khó coi, người ta không quan tâm tới cái gì là "khoản vay trái quy định", lôi thẳng bản chất của việc hùn vốn ra.

- Thu gom vốn đầu tư từ trong tay quân chúng nhân dân, quản lý thống nhất, kết quả bị lừa vay bất hợp pháp, dù nói thế nào cũng là sơ hở nghiêm trọng, chính phủ đã không giám sát tới nơi tới chốn.

Thạch Trọng không che dấu quan điểm của mình, cũng không để ý tới sắc mặt Lục huyện trưởng.

Lục Hương Mai biết Thạch Trọng cố ý nhắm vào mình, nhưng người ta nói có lý không phản bác được, tay nắm chén trà càng chặt, ngón tay càng trắng hơn.

- Đồng chí Xuân Thu, quy mô khoản vay vi phạm là 12 triệu phải không?
Liễu Tuấn đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Thạch Trọng.

- Vâng thưa bí thư.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Khoàn tiền vi phạm này nhất định phải nghĩ cách truy hồi lại... Đồng chí Thạch Trọng nói tiếp đi.

Thạch Trọng hơi khựng lại.

Liễu Tuấn khéo léo chính "khoản hùn vốn" mà Thạch Trọng nói thành "khoản vi phạm", có lẽ biểu thị cho thái độ của Liễu Tuấn, Thạch Trọng có thể không chú ý tới Lục Hương Mai, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua thái độ của Liễu bí thư.

- Bí thư nói rất đúng, khoản tiền này khẳng định phải truy hồi lại, nhưng do ai đi làm, và làm thế nào, thì tôi cho rằng nên đề cơ quan chính pháp tham gia vào mới không phải kiêng kỵ, có thể vay được tiền từ quỹ hỗ trợ đều là nhân vật lợi hại có quan hệ! Người bình thường đòi tiền bọn chúng sẽ không ngoan ngoãn hoàn trả, phải dùng biện pháp cứng rắn, để cơ cấu có quyền lực của quốc gia làm, sức uy hiếp sẽ lớn hơn.

- Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, chuyện này do chính phủ xử lý thỏa đáng hơn, khoản vay trái quy định kia chỉ là làm sai quy định, chưa phạm tới pháp luật, cơ quan chính pháp ra mặt, về lý là không đúng, sẽ bị người ta hiểu lầm.
Nắm chắc chuyện này trong tay, để có quyền chủ động là điều quan trọng, Lục Hương Mai tất nhiên không dể từ bỏ.

Đề nghị cơ quan chính pháp tham dự nghe thì rất đường hoàng, nhưng ai chẳng biết Khâu Viên Triêu là đại tướng của Liễu hệ, "đồng bọn thân thiết" của Trạch Trọng!

Nếu Khâu Viên Triêu không dứt khoát trong việc thu hồi khoản vay này lại, ngày tháng của Lục Hương Mai sẽ rất khó khăn.

- Có gì mà hiểu lầm.
Thạch Trọng không tán đồng:
- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, là điều thiên kinh địa nghĩ, nếu không chịu trả tiền, tôi còn kiến nghị cục công an trực tiếp bắt người.

Lục Hương Mai "hừ " một tiếng:
- Trực tiếp bắt người, Thạch bí thư có phải muốn lật tung cả huyện Ninh Bắc này lên không?

- Hà hà, Lục huyện trưởng nặng lời rồi, tôi chỉ theo việc mà luận, cho rằng đó là phương pháp trực tiếp hiệu quả nhất, phải sử dụng phương pháp nào thì quan trọng vẫn là mau chóng thu hồi lại tiền.

Lục Hương Mai còn muốn tranh cãi, Liễu Tuấn đã khoát tay ngăn cô ta lại, nói:
- Đồng chí Thạch Trọng hãy nói cách nhìn khác của mình đi.

Thạch Trọng gật đầu nói:
- 12 triệu cho vay không đúng quy định vậy hơn 40 triệu vay đúng quy định, liệu có phải toàn bộ được tới tay xí nghiệp không? Tôi thấy phải tra rõ xem có phải được dùng vào việc khác.

Tào Xuân Thu giật mình:
- Dùng vào việc khác?

- Đúng! Điều này rất có khả năng, theo tôi biết có một số xã thị trấn đã nhờ vào xí nghiệp trong địa phận vay vốn chi tiêu.

Nghe tới đây Liễu Tuấn gật đầu.

Thạch Trọng có thể nhìn ra điều này chứng minh tầm mắt của hắn đã có tiến bộ rồi, một phó bí thư quản lý cán bộ phải có sự mẫn cảm này.

- Nếu như đã phát hiện ra vấn đề thì phải tra cho rõ, tra cho triệt để, nếu không chúng ta bên này xử lý, bên kia lại xảy ra chuyện khác, quỹ hỗ trợ nông nghiệp sẽ thành một cái thùng thuốc nổ. Ừm phải nói là một giây pháo đúng hơn, cứ nổ đùng đoàng không ngớt làm chúng ta không đề phòng được!
Nói tới đây khóe miệng Thạch Trọng hiện lên nụ cười, có vẻ rất tự hào vì từ hình dung thỏa đáng của mình.

Lục Hương Mai thì mặt sương giá.

Tuy nhiên cô ta cũng không thể không thừa nhận Thạch Trọng nói rất có lý, chuyện này nếu như đã phát sinh phải xử lý tốt, nếu không để lại hậu quả làm không ngừng nảy ra chuyện mới, thì mỗi lần có chuyện sẽ là một lần đả kích uy tín của cô ta.

- Tôi cho rằng đồng chí Thạch Trọng lo lắng là đúng, tôi thấy nên thành lập tổ chuyên án, mời đồng chí Lý Giang đích thân xử lý, đồng chí Viên Triêu hỗ trợ, các đồng chí kỷ ủy, chính pháp ủy, cục kiểm toán tham gia, cần phải báo cáo định kỳ với văn phòng bí thư.

Liễu Tuấn đưa ra quyết định.

Nghe tới câu cuối cùng sắc mặt Lục Hương Mai khá hơn một chút.

Định kỳ báo cáo, thì cô ta có thể kịp thời hiểu được tình hình, không tới mức hoàn toàn mất kiểm soát, nói thế nào Liễu Tuấn an bài như vậy cũng coi là một loại bảo vệ cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui