Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn ý thức được, bắt đầu từ giớ phút này, y làm việc càng phải cẩn thận hơn.

Đại lão cao tầng, ít nhất một số đại lão cá biệt, đã nghiêm túc chú ý tới y rồi.

Liễu Tuấn theo thói quen châm thuốc trầm tư.

Thấy tiểu ngoan đồng như vậy, Bạch Dương trong lòng hối hận không nên "trách mắng" y, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Bạch Dương là người thương y nhất.

Hơn nữa Liễu Tuấn đúng là nỗ lực lắm rồi, lần này khua chiêng gõ trống làm vụ án kia cũng là xuất phát từ sự công tâm, tuyệt đối không phải là "bài trừ người khác phái" như mấy kẻ có mưu đồ nói.

Đúng là nực cười.

Liễu Tuấn khi làm huyện trưởng đã cực kỳ uy thế, giờ càng chẳng cần "bài trừ người khác phái", Lục Hương Mai hoàn toàn không phải cùng cấp bậc với tiểu ngoan đồng.

Bạch Dương tới gần ôm lấy Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vùi đầu vào ngực Bạch Dương, tận hưởng cơ thể mềm mại của nữ nhân.

- Không sao đâu, chị thay em cám ơn ý tốt của bí thư Hàn Giang nhé.
Bạch Dương gật đầu, hít sâu một hơi, muốn nói rồi lại thôi, từng làn hương thơm từ hai ngọn đồi thơm luồn qua cánh mũi của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn chăm chú ngẩng đầu nhìn Bạch Dương, đợi cô nói.

- Ừm, cậu an bài cho Hiểu Mạn một vị trí thích hợp ở huyện Ninh Bắc nhé!
Bạch Dương do dự một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Sao thế? Hiểu Mạn làm không được tốt sao?

Trương Hiểu Mạn đi từ khi đi theo Bạch Dương, rất được Bạch Dương yêu thích, hai người tình như chị em, hơn nữa Trương Hiểu Mạn là người rất trọng tình cảm, Bạch Dương Thế nào cũng không thể không hài lòng được.

- Ừm... Chị... Chị có thể phải về thủ đô rồi.
Bạch Dương buông Liễu Tuấn ra, nhỏ giọng nói.


Liễu Tuấn hít một hơi, yên lặng nhìn Bạch Dương.

- Lần này là thật đấy.
Bạch Dương buồn buồn nói, né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn hỏi ngay tới:
- Đơn vị nào thế?

Bạch Dương đáp:
- Quốc gia kế ủy, cụ thể là nơi nào chưa xác định, nhưng khả năng là ti kinh tế hoặc là kỹ thuật cao tân.

Liễu Tuấn thở ra một hơi dài, gật đầu:
- Hai nơi đó đều không tệ.

Y cũng biết lần này Bạch Dương điều về thủ đô là phương thức bảo vệ con gái của Bạch Kiến Minh, cao tầng tranh đấu còn chưa khép màn, hệ phái Nghiêm Ngọc Thành đang ở trong vòng xoáy, Bạch Kiến Minh cũng không thể hoàn toàn đặt thân bên ngoài, cứ để Bạch Dương ở kỷ ủy tỉnh, không cận thận một chút là sẽ bị cuốn vào.

Bạch Kiến Minh biết tính cách con gái bảo bối của mình, chính trực thiện lương, thậm chí đôi lúc ngây thơ bướng bỉnh, tính cách đó lại ở trong cơ quan quyền lực mẫn cảm như kỷ ủy, không cẩn thận là xảy ra chuyện.

Bây giờ điều về thủ đô, chuyên nghiên cứu và chỉ đạo thao tác kinh tế, khả năng bị cuốn vào vòng xoay sẽ nhỏ đi rất nhiều, giống như trước kia hai người đã thương lượng, Bạch Dương rẻn luyện tại nơi được xưng là "tiểu quốc vụ viện" này một thời gian, hiểu thêm về cách vận hành và định ra chính sách kinh tế của quốc gia, có tác dụng rất lớn cho việc đảm nhận chức vụ càng quan trọng hơn sau này.
*** chú lại: Quốc kết ủy - Ủy ban kế hoạch quốc gia.

Có thể tiến vào quốc kể úy, là mộng tưởng của biết bao cán bộ.

Bạch Dương lại không vui, tất nhiên nguyên nhân là phải tách rời Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nói:
- Bác Bạch thật quan tâm tới chị.

Bạch Dương bật cười:
- Tất nhiên, đó là ba chị mà.


Liễu Tuấn cũng cười, ôm lấy Bạch Dương khẽ hôn lên cánh môi hồng.

- Em thấy với tính cách của Hiểu Mạn nên tới văn phòng huyện ủy, làm cấp phó của Trần Lỗi, quản lý khoa bí thư và khoa tổng hợp. Dịch Hàn đã xuống nông thôn rồi, đưa cả Hiểu Mạn xuống là không tốt, hai vợ chồng họ ngay cả thời gian gặp mặt cũng chẳng là bao, ba mươi rồi, phải có con thôi.
Liễu Tuấn phân tích tình thế của Trương Hiểu Mạn.

Trương Hiểu Mạn đi theo Bạch Dương, cấp bậc thăng lên còn nhanh hơn Dịch Hàn, giữa năm ngoái đã được đãi ngộ cấp chính khoa rồi, làm phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy là danh chính ngôn thuận.

Bạch Dương mỉm cười:
- An bài như vậy được đấy.

Tiểu ngoan đồng của cô lúc nào cũng thật chu đáo.

- Chị, em thương lượng với chị chuyện này.
Liễu Tuấn đột nhiên nghiêm túc nói.

- Chuyện gì thế?
Bạch Dương bị thái độ nghiêm túc của tiểu ngoan đồng làm giật mình, theo đó trở nên khẩn trương, hình nhữa trước kia tiểu ngoan đồng chưa bao giờ nghiêm túc như vậy với cô.

- Ừm, chỉ không phải sắp về thủ đô rồi sao? Vậy, đêm nay có thể đồng ý với một yêu cầu nho nhỏ của em không?
Liễu Tuấn cố sức nhịn cười, vẫn nói hết sức nghiêm trang, nhưng mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh môi đỏ mọng kiều diễm của Bạch Dương.

Bạch Dương xấu hổ vô cùng.

- Cậu...cậu... Thật xấu xa... Chị không.. Chịu...
Nói rồi Bạch Dương đấm như mưa lên bả vai rắn chắc của tiểu ngoan đồng.

Người này thật đúng là.

Không ngờ lại dùng vẻ nghiêm túc như thế đề đưa ra yêu cầu "vô liêm sỉ".

Liễu nha nội hoàn toàn chẳng coi nắm đấm của Bạch chủ nhiệm và đâu, chỉ cười hết sức trâng tráo, mỗi một tiếng cười như cào vào trong lòng chị Bạch Dương, đối với loại chuyện này tiểu ngoan đồng rất kiên nhẫn, cho dù Bạch Dương đã nhiều lần nghiêm túc từ chối y, nhưng cũng vô số lần chứng minh người này khẳng định không từ bỏ ý đồ, nhìn cái bộ dạng của tiểu ngoan đồng, đêm nay y nhất định bày đủ trăm trò, không đạt được mục đích không thôi... Nhưng... Nhưng chuyện đó quá mức xấu hổ.


Khi Bạch Dương còn đang run như cầy sấy, tiểu ngoan đồng đã đã vén tấm áo nỉ màu đen lên, dụi đầu vào giữa bầu ngực chị Bạch Dương.

Hương thơm đôi bầu vú cao vút kia làm y rất khoan khoái.

Tim Bạch Dương càng đập dữ dội, chỉ đành nhắm mắt lại, khẽ ôm lấy cổ tiểu ngoan đồng, mặc cho y "tàn phá", còn về phần đêm nay Liễu nha nội có được thỏa nguyện hay không thì phải trông vào bản lĩnh của y rồi.

Khi Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Đường Hải Thiên thì tâm tình vô cùng khoan khoái, nghĩ tới Bạch Dương hiện giờ còn nằm bệt trên giường, khóe môi Liễu nha nội không kìm được hiện ra nụ cười.

Đêm qua mọi thứ đều gần như hoàn mỹ.

Điều duy nhất trong được trọn vẹn là chị Bạch Dương quá mệt, phải kiếm cớ nghỉ phép.

Tâm tình vui vẻ của Liễu nha nội ảnh hưởng tới cả thư ký Tiểu Bang của Đường Hải Thiên.

Tiểu Bang được tính là thư ký "lão thành" rồi, theo Đường Hải Thiên từ Bảo Châu, rồi lại tới thành phố Đại Ninh, vì hắn tư cách lão làng, thêm vào sự uy thế của Đường Hải Thiên, nên vượt qua cả thư ký của Đào Nghĩa Âu, được người ta lén xưng là "thư ký số một thành ủy".

- Chào buổi sáng, Liễu bí thư.
Tiểu Bang thầm ngạc nhiên.

Tiểu Bang đã gọi điện thoại thông báo Đường Hải Thiên triệu kiến Liễu Tuấn từ hôm qua, còn nguyên nhân vì sao thì Tiểu Bang cơ bản là cũng hiểu.

Vụ án quỹ hộ trợ huyện Ninh Bắc gây xôn xao không nhỏ, đủ các loại lời đồn đại rầm trời, khiến cho lãnh đạo thành ủy chủ ý, thậm chí vì thế xuất hiện chia rẽ.

Không biết Liễu nha nội ở đầu sóng ngọn gió sao lại có tâm tình tốt như thế?

Chẳng lẽ y không biết vụ án kia đã gây nên phong ba ra sao? Với trí tuệ của Liễu Tuấn thì hoàn toàn không có khả năng này, người này trẻ thì trẻ thật, nhưng thủ đoạn quan trường rất lão luyện.

Đương nhiên không hiểu thì không hiểu, Tiểu Bang tuyệt đối không hỏi tới, cho dù hắn lớn hơn Liễu Tuấn mấy tuổi tiền, cấp bậc cũng là chính xử, nhưng trong lòng đối đãi với Liễu Tuấn như cấp trên.

Liễu nha nội định sẵn sẽ tiền đồ vô lượng mà.

- Chào Bang xử, Đường thị trưởng có trong không?

- Hẹn Liễu bí thư rồi, có thể không được sao?
Vì quan hệ Liễu Tuấn và Đường Hải Thiên, nên Tiểu Bang nói chuyện cũng khá tùy ý.

Vào văn phòng của Đường Hải Thiên, ngạc nhiên là ông không ngồi sau bàn làm việc, mà đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, như đang thưởng thức phong cảnh.


- Chào buổi sáng bác Đường.
Liễu Tuấn dừng chân sau Đường Hải Thiên mấy mét, lên tiếng chào.

- Ừ!
Đường Hải Thiên đáp lời, đừng đó thêm hai ba giâu rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

- Ngồi đi!

- Vâng!
Liễu Tuấn ngồi xuống, theo thói quen mời thốc Đường Hải Thiên.

- Liễu Tuấn, vụ án quỹ hỗ trợ ra sao rồi?
Giữa hai người tất nhiên không cần khách sáo, nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề.

- Sắp kết thúc rồi, xét tình thế hiện giờ thì tổn thất thực sự không lớn, chừng 300 nghìn.
Liễu Tuấn bình thản đáp.

Một vụ án liên quan tới hơn 50 triệu, số tiền đương sự nhận hối lộ quá 2 triệu, hơn nữa liên quan rất nhiều nhân viên, trong hai tháng ngắn ngủi cơ bản giải quyết xong, hơn nữa tổn thất chỉ có chừng 300 nghìn, coi như là khá lắm rồi, có thể thành lãnh đạo huyện Ninh Bắc và nhân viên phá án đều làm việc nỗ lực nghiêm túc.

- Thế thì tốt!
Đường Hải Thiên gật đầu.

- Tiếp tới cháu định xử lý thế nào?

- Thứ nhất là truy cứu trách nhiệm pháp luật của người hiềm nghi có liên quan, chuyện này là chắc chắn. Tiếp theo quỹ hỗ trợ kia, cháu định dừng lại, không làm nữa.
Liễu Tuấn đã có phương hướng xử lý hậu quả của việc này, nên không chần chừ nói luôn.

Đường Hải Thiên hỏi:
- Dừng thế nào? Không phải còn có mấy triệu đã cho vay rồi sao?

- Khoản vay thông qua thủ tục chính quy có thể tiếp tục sử dụng, đúng thời hạn trả lại là được. Nhưng hoạt động của quỹ hỗ trợ phải dừng lại, không nhận thêm tài chính nữa, đương nhiên không cho vay nữa, đợi thu lại toàn bộ liền trả đúng sổ sách của đơn vị gom vốn. Thực tế chứng minh loại cơ cấu tài chính thiếu giám sát này không dễ làm, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Liễu Tuấn nói không né tránh gì cả:
- Thứ ba là với nhân viên có trách nhiệm liên quan, bao gồm cả lãnh đạo chủ yếu trong huyện đều phải xử phạt nhất định trong đảng.

Đường Hải Thiên nhướng mày lên:
- Bao gồm cả Lục Hương Mai sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận