Trùng Sinh Chi Nha Nội

Trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai kiểm điểm trước mặt mọi người đồng thời tự xin xử phạt.

Lục Hương Mai rất gian nan đưa ra quyết định này, khi tới cuộc họp hai mắt thâm quầng, hiển nhiên đêm qua không ngủ ngon, suy trước tính sau, Lục Hương Mai cảm thấy, kiến nghị Liễu Tuấn đưa ra là điều nên làm nhất dưới tình huống hiện giờ.

Đương nhiên nếu chuyện phát sinh ở huyện khác, đừng hòng cô ta chịu kiểm điểm.

Chưa nói đằng sau cô ta có bí thư thành ủy chống lưng, dù không có chỗ dựa vững như thế, thường thủy bí thư huyện ủy cũng không tới mức o ép người trong cùng ban huyện ủy như thế, chẳng cần phải tự vả vào mặt mình, nhiều lắm thì làm ra vẻ nặng nề tự phê bình mình một hai câu, bí thư đại nhân hời hợt nói vài lời quan cách không đau không ngứa, thế là xong chuyện.

Làm chính thức như thế tất đều phải vì Liễu Tuấn.

Nhìn một góc độ khác Liễu Tuấn cùng lúc giữ nguyên tắc của mình, thực sự cũng là nghĩ cho Lục Hương Mai.

Lục Hương Mai tự kiểm điểm không lâu, chỉ nói chừng mười phút, không theo sách vở.

Nhưng việc này làm cho toàn thể huyện ủy vô cùng chấn động.

Kiêu ngạo như Lục Hương Mai mà cũng phải cúi đầu xuống.

Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Tuấn càng thêm kính sợ.

Lục Hương Mai tự kiếm điểm, chấn động nói mang lại hơn hẳn việc Liễu bí thư đích thân ra trận phê bình.

Không đánh mà khuất phục được người, mới thực sự là tài giỏi.

Lời của Tôn Tử mấy nghìn năm trước, dùng trên người Liễu bí thư thực sự không thể thích hợp hơn.

Bất ngờ là Lục Hương Mai kiểm điểm xong, Liễu Tuấn dẫn đầu vỗ tay, các thưởng ủy hơi sửng sốt một chút cũng vỗ tay theo.

- Tốt, tốt, đồng chí Hương Mai có thể nhận ra sai lầm thiếu sót của mình trong chuyện này làm tôi rất mừng, nguyên tắc của đảng ta là thực sự cầu thị, có sai thì sửa. Đồng chí Hương Mai biểu hiện ra một phong cách lòng dạ của đảng viên mà đặc biệt là cán bộ lãnh đạo phải có, tôi thấy vô cùng đáng khen.
Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Liễu Tuấn chậm rãi nói, ánh mặt nhìn Lục Hương Mai rất chân thành.
- Quỹ hỗ trợ này thành lập, trước kia đồng chí Hương Mai cũng đã thương lượng với tôi, ý tưởng là tốt, là xuất phát từ việc thúc đẩy kinh tế huyện phát triển, đặc biệt là các xí nghiệp nông thôn. Phải nói có tác dụng nhất định, nhìn một vấn đề phải xem xét nhiều khía cạnh, các đồng chí nhìn từ góc độ khác, chuyện này nhắc nhở chúng ta bất kỳ một công tác nào, đặc biệt là quyền lực, và công tác tiếp xúc với tiền, đều không thể thiếu giám sát. Điều này, mỗi một người trong số chúng ta ngồi đây đều phải đề cao cảnh giác, đề phòng sinh ra tư tưởng độc quyền. Các đồng chí, nếu đồng chí Hương Mai đã làm kiểm điểm sâu sắc, tôi thấy không cần phải xử phạt trong đảng nữa, xử phạt không phải là mục đích, chỉ là phương thức thôi. Ý kiến các đồng chí thế nào.

- Đồng ý!
Tào Xuân Thu lên tiếng trước nhất.

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Các thường ủy lần lượt tỏ thái độ, ngay Thạch Trọng cũng không dị nghị gì.

Đã vả mặt rồi, cần gì phải đánh cả mông nữa chứ!

Lục Hương Mai thầm thở phào.

Cho dù vả mặt rất khó chịu, nhưng đánh mông càng khó chịu hơn, nếu mình thực sự bị cảnh cáo hay xử phạt ghi lỗi trong đảng, thì việc bỏ đi được hai chữ "tạm thời" hay không là cả một vấn đề.

Người ta muốn kiếm cớ giở trò thì thực sự quá dễ.

"Huyện trưởng tạm thời" bình thường trông không có gì khác biệt, nhưng tới thời khắc quan trọng sẽ thấy ngay.

- Tiếp theo chúng ta thảo luật vụ án quỹ hộ trợ nông nghiệp này, có mấy xã thị trấn phát sinh việc dùng danh nghĩa xí nghiệp vay tiền, đối với những nơi này, tôi cho rằng phải tiến hành xử lý nghiêm tục, nếu không uy tín của văn kiện huyện ủy sẽ mất hết.
Liễu Tuấn quét mắt qua toàn hộ nghị, chậm rãi đưa ra đề tài thảo luận thứ hai.

Đề nghị này cũng được thông qua không có gì bất ngờ, quyết định điều chỉnh ban bệ mấy xã thị trấn, một loạt hạ liền mấy bí thư đảng ủy và trấn trưởng.

Ở chuyện này đồng chí Tiểu Liễu lại một lần nữa thể hiện ra mặt cứng cỏi kiên cường của mình.

Dù là vì nguyên nhân gì, không nghe lãnh đạo, ngoài theo trong trái, Liễu bí thư sẽ ra tay không thương sót, Liễu bí thư muốn dùng thủ đoạn sấm sét này để mọi người biết con dấu đỏ của huyện ủy không phải chỉ nhìn cho đẹp.

Nói được là làm được!

Đây mới là "nhất ngôn cửu đỉnh" chân chính, không chỉ nhất ngôn đường trong thường ủy, mà trong toàn huyện cũng như thế.

Trở về văn phòng không lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, hơn nữa còn là điện thoại bảo mật.

Liễu Tuấn nhấc ống nghe lên:
- A lô tôi là Liễu Tuấn.

- Liễu Tuấn, chào anh.
Làm Liễu Tuấn hết sức bất ngờ trong điện thoại lại là giọng nói đầy quyến rũ của Lăng Nhã.

- Lăng xử? Thật sự là bất ngờ quá.
Liễu Tuấn cười, lòng đột nhiên rung động kỳ lạ.

Có lẽ là giọng nói quyến rũ của Lăng Nhã có ma lực.

- Chẳng lẽ tôi nhất định phải gọi là Liễu bí thư hoặc là đồng chí Liễu Tuấn thì anh mới vui hả?
Không ngờ Lăng Nhã lại nói đùa, một lần nữa làm Liễu Tuấn mê muội, phải nói qua vài ba lần tiếp xúc, Lăng Nhã và Liễu Tuấn đều để lại cho nhau ấn tượng không tệ, nhưng hình như chưa tiến tới mức này.

- Xin lỗi nhé Tiểu Nhã.
Liễu bí thư rất biết phục thiện, lập tức đổi cách xưng hô.

Bản thân Lăng Nhã có lẽ không có sức sát thương quá lớn, gia thế lẫn bối cảnh của cô cũng không phải là làm người ta ngạt thở, nhưng thân phận nhân viên làm việc trong văn phòng Hồng phó thủ tướng đủ làm cho đã số người trong quan trường không dám sơ xuất.

Lăng Nhã chủ động bày tỏ sự thân cận, Liễu nha nội bất kể thế nào cũng không thể đẩy ra ngoài.

Biết bao nhiêu ngườ văn hết óc, nhờ cửa nọ cửa kia móc nối quan hệ với những nhân viên như Lăng Nhã mà không được.

- Thế còn tạm.
Lăng Nhã cười khúc khích phía bên kia điện thoại, có vẻ rất vui, trực giác mách bảo Liễu Tuấn, lúc này Lăng Nhã không phải là nhân viên nghiêm túc khắt khe trong cấm cung, mà chẳng khác biệt gì với thiếu phụ trẻ trung bình thường.

- Liễu Tuấn, công việc có thuận lợi không?
Lăng Nhã tiếp tục tán gẫu.

- Cũng được, cô cũng biết đấy, công tác địa phương rối rắm như vậy, mỗi ngày làm không hết việc, đôi khi thực sự là rất phiền phức.

Liễu Tuấn biết Lăng Nhã không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, thường xuyên buồn phiền, lời này nói cho cô nghe là cho cô chút an tủi, trên thế giới này người buồn phiền không phải chỉ có một mình đồng chí Lăng Nhã.

Liễu Tuấn vừa cười vừa đối đáp với Lăng Nhã, đầu óc lại vận chuyển cao tốc, đoán không ra vì sao Lăng Nhã gọi cú điện thoại này mang hàm nghĩa gì, nhưng một điều có thể khẳng định Lăng Nhã tuyệt đối không đơn thuần là tán gẫu với y.

Giữa hai người tạm thời chưa có giao tình sâu sắc tới mức đấy.

Lăng Nhã vừa cười vừa nói:
- Vậy sao anh không đổi công việc đi? Như lời anh nói đấy, đổi một hoàn cảnh khác, nói không chừng tâm tình sẽ tốt lên.

Liễu Tuấn tức thì ưỡn thẳng người lên.

Lời này của Lăng Nhã có ý gì? Chẳng lẽ Hồng lão tổng có ý nghĩ điều động công tác của mình?

Ừm, khả năng này không phải là không thể.

Có vẻ Liễu Tuấn đã để lại ấn tượng rất sâm đậm trong lòng Hồng lão tổng, Khâu Tình Xuyên đã nói với y qua điện thoại, Hồng lão tổng sau đó có hai lần triệu tập thành viên hạch tâm của ti chính sách tiền tệ, cả hai lần đều nhắc cái tên Liễu Tuấn, nói Liễu Tuấn đã gợi ý cho ông không ít.

Cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới trong phạm vi nhỏ, không đại biểu cho nhận định ở trường hợp công khai, nhưng thế càng chứng minh Liễu Tuấn đã ghi tên trong l Hồng lão tổng rồi.

Như vậy gặp lúc thích hợp, điều động Liễu Tuấn không phải là rất bình thường sao?

- Sao không nói nữa vậy?
Lăng Nhã bên kia hỏi với chút tinh nghịch.

- Bị cô dọa sợ rồi.
Liễu Tuấn cười lên.

- Này nam tử hán đại trượng phu, đường đường một bí thư bí thư huyện ủy gan lại chỉ có chút đó thôi à?
Lăng Nhã trêu ghẹo, giọng nói rất vui vẻ, tựa hồ đang tưởng tượng ra dang vẻ sợ hãi của Liễu nha nội vốn "coi trời bằng vui", người này là nhân vật "Thái Sơn đổ xuống trước mặt cũng không đổi sắc" cơ mà.

- Tiểu Nhã này, cô đừng lấy tôi ra đùa nữa, tôi biết cô là nhân vật lớn rồi.
Liễu nha nội "vỗ mông" Lăng Nhã.

Thân là thiếu niên nha nội, vỗ mông mỹ nữ là điều rất bình thường.

- Hừ, đàn ông các anh toàn dẻo mỏ, sau đó ra sức giở trò trong bụng, được rồi tôi không trêu anh nữa, nói cho anh một việc, anh có khả năng bị điều tới địa phương khác rồi.
Lăng Nhã được nịnh nọt, quả nhiên không làm ra vẻ nữa, thẳng thắn nói.

Liễu Tuấn thực sự giật mình.

Lăng Nhã tiếp tục nói:
- Sáng ngày hôm nay, Hà tỉnh trưởng chính là Hà Duyên An đó, tới báo cáo với thủ trưởng, nói vấn đề kiến thiết và cải cách khu khai phát, Hà tỉnh trưởng rất lo lắng vì vấn đề này.

- Ừ, ừ.

Liễu Tuấn liên tục đáp lời, trong đầu bắt đầu nổi sóng rồi.

Cuối tháng sáu tới thủ đô tham dự hội nghị biểu dương, trong tứ hợp viện của nhà họ Hà, Hà Duyên An đã hỏi y có muốn điều động không, lúc đó không để vào trong lòng, hiện giờ xem ra bị Hà Duyên An "nhìn trúng" thật rồi.

Nhưng kiến thiết khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hứu là chuyện quá lớn, Liễu Tuấn dù không thiếu năng lực giải quyết vấn đề này nhưng lại không có quyền giải quyết.

Chẳng lẽ Hà Duyên An muốn y tới làm trợ thủ.

- Hà tỉnh trưởng tới xin chi viện, kết quả thủ trưởng tiến cử anh .

Lăng Nhã nói với chút cảm khái.

Một bí thư huyện ủy đang để Hồng lão tổng tiến cử trước mặt một tỉnh trưởng, thể diện của Liễu nha nội thật không nhỏ.

Nào có ngờ, đồng chí Liễu Tuấn khiến Lăng Nhã phải "thán phục không thôi” hiện giờ đã hoàn toàn choáng váng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui