- Đồng chí trung tá, đồng chí làm vậy là không được đâu, có thể bị tiểu cô phát giác bất kỳ lúc nào đấy. Lúc đó thì tôi thảm mất, phải ra nước ngoài tị nạn thôi.
Trong gian phòng tổng thống hào hoa của khách sạn Thu Thủy, liễu nha nội vừa nói bậy nói ba, oán trách Hà trung tá, một bên luốn bàn tay thô ráp vào dưới quân trang phẳng phiu, ra sức lần mò.
Tay của y đầy là nốt chai, khiến hai nụ hoa trên ngực Hà đại tiểu thư ngứa ngáy tê tê, cả người mềm nhũn dựa sát vào trong lòng ngực tiểu sắc ma thở hổn hển.
Hà Mộng Doanh vốn không mặc quân trang, nhưng trong lúc đợi tiểu sắc ma tới thấy nhàm chán, nghĩ tới "sở thích đặc thù" của tiểu sắc ma, Hà trung ta xuân tình bộc phát, không ngờ lại lại lấy quân trang ở trong cặp ra thay,
Quả nhiên bộ đồng phục này có sức sát thương cực lớn với tiểu sắc ma, người này vừa mới vào cửa là đã không kiềm chế được, chỉ lo chuyện chân tay, còn chuyện chính quăng tít đi đâu không biết rồi.
Nhưng đáng hận nhất là tới miệng y, thì toàn thành mình sai cả.
Dù sao lý nằm hết ở nhà họ liễu rồi, Hà đại tiểu thư cũng chẳng muốn tốn sức đi cãi nhau với y.
Hôm nay là thứ bảy, Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan gặp Hà Duyên An, sau khi trao đổi với Nghiêm Ngọc Thành được tán đồng, việc điều động đã được xác định, Liễu Tuấn cảm thấy trước khi điều động, nên tới thăm Hà Duyên An một chút tốt hơn.
Dù sao quan hệ giữa y và nhà họ Hà chẳng phải tầm thường.
Chuyến điều động này cũng không thể đem so với chuyện điều động cán bộ bình thường.
Chuyện này tất nhiên phải trao đổi với Hà Mộng Doanh.
Hà đại tiểu thư vừa nghe xong là làm om xòm cả lên, trách móc tiểu cô một trận, nói tiểu cô không có nghĩa khí, chuyện lớn như vậy mà lại đi dấu cô.
Hà đại tiểu thư cũng chẳng ngẩm xem, điều động cán bộ cấp phó sở, Hà tỉnh trưởng còn cần phải trưng cầu ý kiến của cô hay sao? Nếu như thực sự mà để bà hỏi tới, thì đôi tiểu sắc ma tiểu sắc nữ này sẽ nếm đủ.
Hò hét xong Hà đại tiểu thư vội vàng ném lại một câu.
- Cậu đợi đó, chị tới thành phố Ngọc Lan ngay.
Bởi vì Hà Duyên An làm tỉnh trưởng tỉnh A, nên Hà đại tiểu thư cũng tới thành phố Ngọc Lan mấy chuyến, quen thuộc hơn Liễu Tuấn một chút, tới an bài xong mọi thứ, ngồi đợi Liễu lão gia tới.
Hà Mộng Doanh rên hừ hừ nói:
- Đưng...đừng làm loạn nữa, không phải lúc.
Thời gian hẹn gặp Hà Duyên An sắp tới rồi, đương nhiên nếu tiểu sắc ma muốn kiên trì làm chuyện kia trước, cũng không phải là không kịp, nhưng như thế thì không còn thời gian nói chuyện nghiêm chỉnh nữa.
- Được, vậy chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh.
Liễu nha nội luyến tiếc rút tay ra khỏi đôi vú mềm mại của Hà Mộng Doanh.
Hà đại tiểu thư chỉnh trang lại y phục, rồi mở một tấm bản đồ trên bàn.
Đây là bản đồ khu vực hành chính mới nhất của thành phố Ngọc Lan, bốn khu ba huyện của Ngọc Lan được đánh dấu rõ ràng.
Thành phố Ngọc Lan tổng diện tích hơn bảy nghìn kilomet vuông, tổng nhân khẩu trên bốn triệu người, khu thành thị ước chừng hơn tám trăm kilomet vuông, khu nội thành thực sự diện tích chỉ hơn hai trăm kilomet vuông, còn lại là khu vực ngoại thành, quy mô này trong số thành thị cả nước chỉ có thể tính ở tầm trung.
Dù sao là một tỉnh trong nội địa, trên lịch sử cũng không phải là nơi giàu có lắm, hiện giờ cũng chẳng chiếm địa lợi, xây dựng thành phố phải phù hợp với thực lực của bản thân.
- Nơi này chính là khu khai phát kỹ thuật cao Trường Hà.
Ngón tay thon dài của Hà đại tiểu thư chỉ vào một khu vực màu xanh biết trên bản đồ.
Khu Trường Hà nằm ở phía đông bắc thành phố Ngọc Lan, được cắt từ khu vực hành chính của huyện Ngọc Đông và huyện Viễn Hà ra để thành lập, tiếp giáp với nội thành, tổng diện tích ước đạt 300 kilomet vuông, nhân khẩu hơn 300 nghìn người.
Khu Trường Hà là sản vật của những năm đầu thập kỷ 90, khi đó toàn quốc làm ccs khu khai phát, các tỉnh thậm chí là các huyện cũng hùa theo tranh giành quy mô, tranh giành cấp bậc, tranh giành hạng mục, ranh giành tài chính, tranh nhau tới tưng bừng.
Còn về phần sau khi tranh được rồi có phát huy được hiệu quả hay không thì không cần phải để ý.
Có làm tốt hay không là vấn đề năng lực, đương nhiên cũng có nhân tốt khách quan, nhưng tranh hay không lại là vấn đề thái độ, tranh được hay không là vấn đề thể diện, trong một số tình huống, vấn đề thể diện và thái độ quan trọng hơn xa vấn đề năng lực.
Ngọc Lan là thành phố cấp tỉnh, tất nhiên là không chịu thua kém, vung một món tiền lớn làm một khu khai phát diện tích trên 300 km vuông, gọi là khu khai phát Trường Hà, về sau theo trào lưu gọi là khu khai phát sản nghiệp kỹ thuật cao Trường Hà, cấp bậc hành chính định là cấp phó sở, bí thư khu do thường ủy thành phố kiêm nhiệm.
*** Về sau mình sẽ chỉ dịch tắt là khu Trường Hà thôi.
Trong ba vị trí mà Hà Duyên An sắp xếp, bí thư khu Trường Hà là một trong số đó.
Làm khó Hà đại tiểu thư phải chuẩn bị gấp bản đồ.
Liễu Tuấn ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Hà Mộng Doanh, hôn nhẹ một cái.
Hà đại tiểu thư nhoẻn miệng cười, gò mà ửng hổng, biết rằng đó là tình lang biểu thị sự tán thưởng.
- Ba vị trí đó, cậu chọn lấy một đi.
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn cười.
Cái tên nhóc con cứ nhìn thấy mình lòng đầy "sắc dục" hiện giờ sắp thành cán bộ cấp phó sở rồi, lại nhớ tới năm xưa lần đầu tiên gặp nhau ở thành phố Nam Phương, mới chỉ là một chú nhãi mười tám tuổi, hiện giờ thời gian thoi đưa, đã thành cán bộ cao cấp, cấp bậc còn cao hơn cả mình, Hà Mộng Doanh lòng đầy hạnh phúc.
Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
- Chị nói xem nên chọn cái nào.
- Tỉnh kế ủy chị thấy không cần suy nghĩ nữa, không xa không gần, khó chịu lắm.
Hà đại tiểu thư cũng không khách khí, nghiêm túc làm tham mưu.
Quốc gia kế ủy, về sau đổi thành ủy ban hoạch định phát triển quốc gia, cùng với ủy ban cải cách và phát triển đều là ban nghành có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, được xưng là "tiểu quốc vụ viện" nhưng tới tới cấp tỉnh cấp thành, thì chưa chắc có uy phong "tiểu chính phủ".
Làm phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy, trên đầu là chủ nhiệm, thuộc phân quản của phó tỉnh trưởng, cách Hà Duyên An tới mấy cấp, không có tác dụng cố vấn rõ lắm, càng chẳng nói gì tới "cố vấn trưởng" nữa, hơn nữa làm ra thành tích củ thể, tối đa chỉ có được mấy câu biểu dương hời hợt, công lao do cấp trên chỉ đạo đúng đắn.
Liễu Tuấn gật đầu.
Suy nghĩ của Hà đại tiểu thư và y hoàn toàn nhất trí.
- Nếu dựa theo tính cách của chị, tình nguyện tới khu Trường Hà, nơi đó hơi nhỏ một chút, dễ làm ra thành tích, quan trọng nhất là làm người đứng đầu, cái gì cũng do mình định đoạn, tới văn phòng chính phù, hừ hừ, chỉ là sai vặt hầu hạ người khác.
Hà đại tiểu thư được vổ vũ, càng thêm dũng cảm.
Liễu Tuấn cười:
- Sao nào, em đi hầu hạ tiểu cô của chị cũng không được à?
- Không được! Cả kiếp này chị không có thói quen hầu hạ người khác... Á... Đừng làm loạn.
Thì ra Hà đại tiểu thư vừa nói xong, đã cực nhanh bị tiểu sắc ma véo vị trí mẫn cảm.
Liễu lão gia "gằn giọng" nói:
- Ai nói chị không thể hầu hạ người khác.
- Cút đi, chỉ biết bắt nạt người ta.
Hà đại tiểu thư bĩu môi lườm Liễu Tuấn, nhưng khuôn mặt lại tươi cười.
Có một người làm mình cam tâm tình nguyện hầu hạ, cảm giác cũng không tệ đâu.
- Chị không chịu đi hầu hạ người khác, bản đại nhân càng không muốn, cho dù Hà tỉnh trưởng uy quyền lừng lẫy, nhưng bản đại nhân khí cốt rất cứng.
Liễu nha nội bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Hà Mộng Doanh cười hi hi, rồi lập tức lo lắng nói:
- Có điều tình huống khu Trường Hà thực sự không ra sao, sổ sách thì có một trăm xĩ nghiệp, nhưng thực sự mở cửa vận hành chỉ chưa tới 50%, mà số này còn bao gồm một số xí nghiệp quốc hữu kiểu cũ trong đó, ừm, nghe nói còn bao quát rất nhiều xưởng gia đình treo biển công xưởng, cái thời mới thành lập vì thành tích số liệu có cặp vở chồng mờ tiệm bán đậu hũ cũng cho đăng ký trong sổ thành xí nghiệp.
Liễu Tuấn cười nhạt:
- Loại tình huống này toàn quốc nơi nào cũng có vô số, không gì mà lạ!
- Nói như vậy là cậu quyết định rồi?
Hà Mộng Doanh mở to mắt nhìn y.
- Hình như em cũng chẳng có chỗ mà lừa chọn nữa.
Liễu Tuấn cười.
Vị trí phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, hiển nhiên là có tầm quan trọng hơn xa một bí thư khu, dù là người đứng đầu các thành phố, cũng phải khách khí với y, nhưng Liễu Tuấn hiểu rất rõ, người ta khách khí không phải vì y, mà là vì Hà tỉnh trưởng đằng sau lưng.
Nhưng một khi Hà Duyên An điều đi, Liễu Tuấn đứng chân ở chính phủ tỉnh thế nào?
Đồng chí tỉnh trưởng mới chắc gì đã thích "cố vấn trưởng" y chứ?
Thân mang bạc tỷ lại đi làm công việc hầu hạ người khác thật sự là nói không thông.
Nhưng khu Trường Hà thì khác, dù sao là một khu hành chính, quản lý đất đi nhân khẩu, có thể làm ra thành tích rõ ràng, cho dù Hà Duyên An có điều đi, đồng chí Liễu Tuấn cũng tự tin mười phần.
Đương nhiên tiền đề là làm ra thành tích.
Điều này Liễu Tuấn không lo lắng lắm.
Chưa nói tới năng lực và thực lực tài chính của y, chỉ riêng bằng vào sự ủng hộ mạnh mẽ của Hà Duyên An, làm tốt khu Trường Hà cũng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.
Có điều đây chỉ là suy đoán theo lý bình thường, còn tình huống thực tế của khu Trường Hà rốt cuộc ra sao hiện giờ vẫn c hưa hề hay biết, cho dù Liễu nha nội tự tin, nhưng cũng chưa tự đại tới mức cả tỉnh không tìm được một người giỏi kinh tế, nhất định phải cần y tới mới được.
Tất nhiên bỏ chức phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, đi làm một bí thư khu ủy nho nhỏ, trong mắt quan viên bình thường chẳng khác gì "ngu xuẩn".
Đoán chừng cũng chỉ có loại nha nội mới không phân biệt được hai loại đó.
- Cậu đó, hiện giờ đã bắt đầu kiêu ngạo, hếch mặt lên trời rồi.
Hà Mộng Doanh trêu y.
Liễu Tuấn lại ôm lấy cô phóng túng một hồi mới đứng dậy nói:
- Gần tới lúc rồi, phải đi gặp tiểu cô thôi.
- Cậu đi đi, chị ở khách sạn đợi.
Liễu Tuấn vừa tới thành phố Ngọc Lan, Hà Mộng Doanh liền theo bén gót, lại nghênh ngang cùng tới gặp Hà Duyên An, sợ rằng không thỏa đáng lắm, coi tỉnh trưởng đại nhân không biết gì cả hay sao!