Thái Vinh là sân cầu lông của khách sạn Thu Thủy, hôm nay có một đoàn khách tới, già có trẻ có, có điều chỉ có một cô gái trẻ, những người phục vụ nhìn ra, nhóm người này đều lấy một nam nhân trẻ tuổi cao lớn làm trung tâm.
Không ai biết vì sao Liễu bí thư nổi hứng muốn mời mọi người tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, lại muốn đi đánh cầu lông.
Theo lời nói của Liễu Tuấn là vì hôm nay thời tiết không tệ, nên hoạt động gân cốt một chút.
Kỳ thực đồng chí Liễu Tuấn chưa khi nào bỏ luyện tập, mỗi ngày nửa giờ dù trời sập không đổi, chuyện luyện tập này cũng sẽ thành nghiệp, công sức mười mấy năm trời đương nhiên không phải là tầm thường.
Cho nên sức khỏe đồng chí Liễu Tuấn luôn tốt một cách kỳ quái, bất kể lúc nào toàn thân dường như có tinh lực dùng mãi không hết.
Nếu như bí thư đại nhân đã có lệnh, đám Thạch Trọng chỉ có liều mạng tuân theo.
Hơn nữa hoạt động chút gân cốt dưới ánh nắng ấm của mù đông cũng rất khoan khoái, môi trường của khách sạn Thu Thủy cực tốt, phục vụ vô cùng chu đáo, đánh cầu lông ở đây là một sự hướng thủ không tệ.
Thành phần được Liễu Tuấn mời đều là người thân tín nhất của y tại huyện Ninh Bắc.
Phó bí thư huyện ủy Thạch Trọng, bí thư chính pháp ủy Khâu Viên Triêu, trưởng phòng tổ chức Truân Chí Quang, trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Lỗi, đó là các thành viên thường ủy, thâm vào hai vợi chồng Dịch Hàn - Trương Hiểu Mạn, Mai Văn Hoa bí thư trấn Đại Đường, Ma Hồng Lượng bí thư xã Cẩm Lý, cùng với thư ký tiền nhiệm Phan Tri Nhân và lái xe Vương Á.
Vương Á đã giải quyết được biên chế cán bộ, tạm thời vẫn còn làm tài xế cho Liễu Tuấn, bất quá đã thông suốt quan hệ ở cục kiểm toán rồi, sau khi Liễu Tuấn rời đi sẽ tới đó làm việc.
Trong đoàn người này còn có một cảnh sát trẻ tuổi cao lớn khôi ngô như thiết tháp, đó là Tiêu Kiếu phó đại đội trưởng đại đội trị an cục công an thành phố Đại Ninh, ngoài ra Trình Tân Kiến, Tiểu Vũ và Vương Bác Siêu đều tới.
Thế trận này có vẻ như có mùi tiệc tiễn chân rồi.
Cho dù mọi người chưa nhận được tin tức chính xác, nhưng lời đồn đã truyền đi.
An bài Phan Tri Nhân tới cục kiểm toán chính là một tín hiệu rõ ràng.
Lãnh đạo điều chức, nếu không mang thư ký theo, bình thường sẽ an bài ổn thỏa, coi như là thù lao cho mấy năm đi theo hầu hạ của thư ký.
Đương nhiên hiện giờ cục kiểm toán quan trọng vô cùng, Liễu bí thư đưa người thân tín nhất tới khống chế cũng là giải thích hợp lý, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, không thể để người ta làm thư ký cả đời.
Nhưng Phan Tri Nhân đã chính thức làm việc ở cục kiểm toán, mà Liễu bí thư lại không sai an bài thư ký mới, chỉ để phó chủ nhiệm văn phòng Trương Hiểu Mạn tam thời giúp chỉnh lý một số tư liệu và văn kiện, Phan Tri Nhân sau khi hết giờ làm, nếu như Liễu bí thư còn ở phòng làm việc cũng tới giúp, hơn nữa ngay cả lái xe cũng an bài đi, thì mọi chuyện rõ ràng lắm rồi.
Tức thì tin tức vỉa hè lưu truyền khắp huyện Ninh Bắc, có tới mấy bản khác nhau, có cái nói tới trung ương đoàn, có cái nói tới thành phố Bảo Châu làm phó thị trưởng, cũng có cái nói tới tỉnh J phụng dưỡng cha già, cũng làm phó thị trưởng Hồng Châu, có cái thậm chí còn nói là tới văn phòng Hồng lão tổng làm việc.
Lời đồn nào cũng kèm theo rất nhiều suy diễn, nghe chiều cũng có lý lắm.
Nhưng chẳng ai từng nghĩ tới tỉnh A.
Vì có dính dáng gì đâu, cũng chẳng nghe nói tới việc giao lưu trao đổi cán bộ giữa các tỉnh.
Người tham dự cuộc tụ họp hôm nay cũng mang nghi ngờ như vậy, nhưng Liễu bí thư nếu không chủ động mở miệng, ngay cả Trình Tân Kiến trước nay mồm miệng oang oang, cũng ngậm miệng không hỏi hướng đi của Liễu Tuấn lấy một lời.
Liễu Tuấn chơi hai ván rồi ngồi sang bên cạnh nói chuyện với Thạch Trọng và Trình Tấn Kiến.
- Anh Trình, chuyện kia đã xong chưa?
Liễu Tuấn nhận lấy điều thuốc Trung Hoa, hỏi rất tùy ý.
- Cái gọi là "chuyện kia" tức việc điều động Trình Tân Kiến tới thành phố Hãn Hồ làm cục trưởng cục công an kiêm bí thư chính pháp ủy.
Việc điều chỉnh ban bệ thành phố Hãn Hồ cơ bản là vì thế cân bằng hai thế lực cá nhân, cho dù Hãn Hồ là pháo đài kiên cố nhất của Nghiêm hệ, sự vững trãi của nó chỉ đứng sau Bảo Châu, Điền Văn Minh cũng là đại tướng tâm phúc được Nghiêm Ngọc Thành coi trọng nhất, nhưng mới tới nơi, muốn làm thị trưởng uy thế như Mai Ngạo Hàn rất khó, không lâu trước đó, bí thư chính pháp ủy thành phố Hãn Hồ đột nhiên kiểm tra ra cơ thể có bệnh nặng, đoán chừng khả năng khỏi được là vô cùng nhỏ, nên vị trí này bị bỏ trống.
Chính pháp ủy sau khi điều chính thuộc về phạm vi thế lực của Điền Văn Minh, vì vị trí này, hắn đương nhiên phải dùng người tín nhiệm nhất, Trình Tân Kiến xuất thân từ huyện Hướng Dương là đáng tín nhiệm nhất, hơn nữa có uy danh hiển hách trong hệ thống công an thành phố Đại Ninh, vừa khéo trấn áp phần tử phạm tội.
Trình Tân Kiến nếu như điều động thuận lợi cũng bước vào hàng ngũ cán bộ cao cấp rồi.
Trình Tân Kiến nói oang oang:
- Sắp rồi, phòng tổ chức tỉnh đã tới nói chuyện, mấy ngày nữa sẽ có công văn chính thức.
Liễu Tuấn cười:
- Lần này càng thêm uy phong rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Trình Tân Kiến ngoạc miệng cười, liên tục chắp tay đáp lễ.
Trước kia làm một cảnh sát sai vặt ở thị trấn Hướng Dương, thực sự không ngờ có có ngày hôm nay, được làm cán bộ cấp phó sở.
Tiểu Tuấn mang tới cho hắn không chỉ là bước tiến lên trên quan trường, còn là kinh tế, cái cửa hàng bán máy di động kia, đã đưa Trình Tân Kiến vào hàng phú ông có cả triểu đồng, ở xã hội coi trọng vật chất này, tiền đúng là thứ có ích.
Thạch Trọng nhìn Trình Tân Kiến rất hâm mộ.
Nói thực trong lòng hắn chẳng hề coi trọng hạng thô lỗ như Trình Tân Kiến, Thạch Trong đường đường xuất thân đại học chính quy, nhưng trên bốn mươi còn là cấp phó xử, đúng là không thể so người với người được.
Trình Tân Kiến có tài cán gì mà được leo lên vị trí cao? Chẳng phải là hướng sái từ ba chữ "huyện Hướng Dương" sao?
Bản thân sở dĩ thua kém là bởi vì không có chỗ dựa vững chắc, cũng không biết Liễu bí thư có đi thật hay không, lỡ lời đồng là thực thì cục thế huyện Ninh Bắc sẽ có biến hóa nghiêng trời lệnh đất, ngày tháng sau này sẽ càng thêm gian nan.
Vừa nghĩ tới đây Thạch Trọng bất giác nhìn sang Liễu Tuấn, rồi lại liếc mắt qua các thành viên trong ban có mặt, bất kể thế nào, Liễu Tuấn đi rồi đội ngũ này vẫn còn, năm thường ủy đoàn kết với nhau, trong thời gian ngắn, bất kể ai làm bí thư cũng chẳng thế làm gì nổi bọn họ.
Thạch Trọng hơi an tâm một chút, chỉ không biết những người này còn tụ hội dưới sự chỉ huy của Thạch Trọng hắn không thôi.
- Lão Thạch.
Liễu Tuấn lên tiếng gọi, cắt đứt dòng suy tư của Thạch Trọng.
- Vâng thưa bí thư.
Thạch Trọng vội gật đầu với Liễu Tuấn.
- Nhiệm vụ quan trọng nhất của huyện trong năm sau vẫn là giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân, điều này không thể thay đổi, huyện ủy từng hứa trong ba năm giảm bớt 50% gánh nặng cho nông dân, mục tiêu này nhất định phải hoàn thành.
Liễu Tuấn thong thả nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Thạch Trọng liên tục gật đầu.
- Thứ đến là an toàn của mỏ than phải siết chặt, mấy mỏ than lớn của công ty Hưng Thịnh đã khai thác nhiềm năm rồi, đầu năm cuối năm phải tổ chức kiểm tra an toàn quy mô lớn, công việc này phải làm tới nơi tới chốn, không được hời hợt qua loa, nếu mỏ than xảy ra sự cố, sẽ là vấn đề xã hội lớn.
Liễu Tuấn vẫn thong thả nói như căn dặn công việc hàng ngày.
- Vâng, được.
Trong lòng Thạch Trọng nhận ra sự khác thường rồi, mình làm phó bí thư đảng ủy, không quản chuyện an toàn sản xuất, có điều hiện g iờ không phải là họp thường ủy, mọi người đều là cấp dưới của Liễu bí thư, căn dặn một số công việc là phải làm, tới khi đó mình chuyển đạt cho người khác là được.
- Thứ ba, việc kiết thiến kinh tế mấy xã phía bắc phải làm cho tốt, nhân khẩu nghèo khó trong huyện ta chủ yếu tập trung ở nông thôn xa hôi phía bắc, năm năm, muộn nhất là năm sau toàn huyện phải thoát nghèo, lợi nhuận của công ty than Hưng Thịnh ngày càng lớn, năm sau trả hết tiền vay ngân hàng xong, thu nhập tài chính huyện không phải lo lắng nữa, tài chính nên nghiêng về phía bắc, ngoài ra có hai công việc nữa cũng khá quan trọng, tôi đã đưa ra một để cương, tới khi đó giao lại cho anh, phụ trách thực thi.
Thạch Trọng lần này giật mình thật rồi, nhìn Liễu Tuấn lấy dũng khí hỏi:
- Bí thư đi thật sao?
- Ừ được quyết định rồi, đi thành phố Ngọc Lan, tình A.
Thạch Trọng và Trình Tân Kiến ngạc nhiên, đồng thanh hỏi lại:
- Thành phố Ngọc Lan?
- Đúng.
Liễu Tuấn vẫn rất bình tĩnh.
- Vậy huyện Ninh Bắc phải làm sao?
Thạch Trọng thử thăm dò.
Liễu Tuấn cười:
- Huyện Ninh Bắc không phải là còn có các đồng chí sao? Về cơ bản ban bệ mới của huyện đã được xác định, anh làm bí thư, Tào Xuân Thu làm huyện trưởng, Lục Hương Mai điều tới khu Giang Đông làm khu trưởng, ngoài ra Viên Triêu sẽ tiếp nhận vị trí của anh, những người khác tạm thời giữ nguyên. Phó huyện trưởng thường vụ trên thành phố sẽ phái người tới, đoàn chừng hai hôm nữa, bí thư thành ủy Lưu Nham sẽ phái người tới nói chuyện.
Liễu Tuấn nói rất hời hợt, nhưng Thạch Trọng nghe như có bão bùng, không ngờ Liễu Tuấn đã an bài xong tất cả, còn suy nghĩ chu đáo cho hắn như vậy, nhất thời vừa kích động vừa sợ hãi, nói không ra lời.
Đây là một sự an bài hoàn toàn dựa theo ý muốn của Liễu Tuấn.
Thạch Trọng sau khi đảm nhận chức bí thư, Tiêu Kiếm sẽ tới làm bí thư chính pháp ủy, đảm bảo thường ủy 100% năm trong tay Thạch Trọng.
Chẳng những để đối kháng với Tào Xuân Thu có bối cảnh cường đại, mà đảm bảo cho rất nhiều chính sách của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không bị biến dạng, huyện Ninh Bắc mới có chút khởi sắc, Liễu Tuấn không muốn thấy nó đi về đường cũ.
Vì chuyện an bài này mấy ngày qua Liễu Tuấn quấy rầy Nghiêm Ngọc Thành, lại hai hôm liền ở lỳ trong nhà Đường Hải Thiên, mới cướp được.
- Bí thư, tôi...
Giọng nói của Thạch Trọng trở nên nghẹn ngào