Trùng Sinh Chi Nha Nội

Sáng thứ bảy, Liễu Tuấn tới khu sinh hoạt của công ty Trường Phong.

Trưa hôm sau sau khi dùng cơm với Thái Tiên Phong, Liễu Tuấn trở về khách sạn Thu Thủy, rời khỏi phòng tổng thống, vào ở một nhà khách nhỏ trong khu sinh hoạt của tổng bộ công ty Trường Phong.

Đinh Ngọc Chu quyết định tuần sau mới mở cuộc họp thường ủy chào đón y, có nghĩa là Liễu Tuấn có hai ngày nghỉ nữa, có điều giấy chứng nhận công tác của y đã được làm xong, cũng được phân phối một chiếc Audi và lái xe.

Vì diện tích khu Trường Hà là 300km vuông, so với bốn khu khác thuộc thành phố Ngọc Lan đều lớn hơn, vì thế được thành lập cơ cấu hành chính hoàn chỉnh, cơ bản giống như một quận hành chính, số xe cũng được thống nhất độc lập, nói cách khác bí thư khu Trường Hà cũng có một số xe thứ nhất của riêng mình.

Có điều chiếc xe thành ủy phân phối cho hắn đeo biển số mười của thành ủy.

Đồng chí văn phòng thành ủy cho y hay, chiếc xe và biểu số xe này là do bí thư cũ của khu Trường Hà dùng, Liễu Tuấn nhận luôn, không muốn dây dưa ở những chuyện nhỏ nhặt này.

Liễu Tuấn bảo lái xe đưa tới công ty Trường Phong.

Nếu như chưa chính thức nhậm chức, y cũng chẳng muốn ồn ào, tận dụng hai ngày nghỉ đi quanh khu Trường Hà một chút, xem diện mạo thực sự của nó như thế nào cũng không tệ.

Tổng bộ công ty Trường Phong đặt ở trấn Hợp Thủy, thực tế công ty Trường Phong có rất lâu rồi, về sau mới chuyển tới khu Trường Hà, trước khi khu Trường Hà lập nên, trấn Hợp Thủy dựa vào công ty Trường Phong mà sinh tồn, có thể nói không có công ty Trường Phong thì không có trấn Hợp Thủy.

Tổng bộ của công ty Trường Phong có mấy khu sinh hoạt lớn nối liền với nhau, chiếm gần 1/3 diện tích của trấn Hợp Thủy, theo tài liệuc cho thấy, công chức chính thức của công ty Trường Phong có trên ba nghìn người, thêm vào người nhà và công nhân tạm thời, người bên ngoài tới đây kiếm sống, đủ mọi thành phần gộp lên, khu sinh hoạt này có hơn vạn người.

Có điều ấn tượng đều tiên của khu sinh hoạt tổng bộ công ty Trường Phong cấp cho Liễu Tuấn là cũ kỹ.

Đúng vậy, cũ kỹ.

Khu sinh hoạt có thể thấy là xây từng những năm 60, 70 rồi, rất nhiều mái ngói đỏ đã biến thành màu đen, giống hệt như các xí nghiệp quốc doanh lâu đời khác. Nơi này có nhiều cây cổ thụ to lớn, dù đã lâu năm nhưng lá cây rậm rạp đầy sức sống, nhưng sức sống của nó không thể thay đổi cảm giác cũ kỹ của khu sinh hoạt.

Đi vào nơi này, cảm giác như trở về quá khứ mười thậm chí hai mươi năm trước.

Có điều tòa nhà tổng bộ công ty lại được xây dựng đầy hơi thở thời đại, ba tầng lầu chính diện toàn bộ ốp kính, tòa nhà tám tầng dưới ánh mặt trời mùa đông, ánh lên vẻ xoa hoa lộng lẫy.

Nhà khách mà Liễu Tuấn ở là chỗ chiêu đãi của tổng bộ công ty cải tạo thành, phòng khách không lớn, nhưng bố trí đầy đủ, cũng khá sạch sẽ, nhưng phương diện phục vụ hơi kém một chút, Liễu Tuấn chỉ đành chấp nhận.

Nhà khách chỉ có một phòng ăn nhỏ, nhưng Liễu bí thư lại muốn ra đường xem xét tình hình.

Khi Liễu Tuân đi ra ngoài, phục vụ viên đều tò mò nhìn y.

Vị khách này mới sáng sớm đã ra khỏi phòng, tới sân nhỏ của nhà khách mùa quyền vù vù, từ khi nhà khách lập nên tới nay, các cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh lạ như vậy.

Liễu Tuấn tất nhiên không vì ánh mắt người khác mà thay đổi thói quen nhiều năm.

Tắm mát xong, Liễu nha nội thong dong lên phố.

Cách tòa nhà tổn bộ không xa là một cái chợ náo nhiệt, rất nhiều người bán rau bày hàng ở đó, có điều hôm nay là thứ bảy, mọi người đều ngủ nướng, khách chiếu cố tới việc làm ăn của bọn họ không nhiều.

Liễu Tuấn thong thả đi ở phía trước, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng chậm rãi theo đằng sau, không ai nói gì, nhiều năm qua bọn họ đã quen với việc xa lạ này.

Liễu Tuấn nhìn thấy một quán nhỏ phía trước có điều kiện vệ sinh không tệ, liền kiếm một chỗ ngồi xuống, lập tức có một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi tới chào hỏi.

- Anh bạn trẻ trông mặt lạ quá.
Vừa nghe giọng đã biết là người bản địa.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Bà chị, tôi từ ngoại tỉnh tới.

Người phụ nữ trung niên cười, uốn lưỡi lên nói giọng phổ thông với ý, công nhân nhà máy hay hầm mỏ nói giọng phổ thông không tệ, có thể thấy chủ quán cũng là nhân viên của công ty Trường Phong hoặc người nhà, người bản địa thông thường nói tiếng phổ thông không được lưu loát như vậy.

- Anh bạn muốn ăn cái gì?
Chủ quán hỏi mang theo khẩu âm phương bắc.

Điều này phù hợp với ấn tượng đầu tiên khi Liễu Tuấn gặp Chủ quán quán, người phụ nữ này vóc dang cao lớn, rất khỏe khoắn, đúng là giống người phương bắc.

Liễu Tuấn hỏi:
- Chỗ chị có món gì đặc sắc không?

- Có đấy, bất quá hiện giờ là bữa sáng, không có nhiều loại lắm, vịt tần thì phải đợi nhưng xủi cảo gà, bánh cuộn nóng, mì sợi thì có, cậu thích loại nào?

Người phụ nữ trung nhiên tuy không nhận ra y mặc đồ Versace, nhưng thấy y quần áo bảnh bao, sạch sẽ gọn gàng, cả người toát vẻ phóng khoáng mà lịch thiệp, giống như người làm việc lớn, nên giọng nói thêm vài phần khách khí.

- Mỗi thứ cho một suất đi.
Liễu Tuấn đáp.

Chủ quán giật mình, nhìn Liễu Tuấn lại lần nữa, không kìm được hỏi:
- Anh bạn, cậu ăn được nhiều thế sao?

Liễu Tuấn cười:
- Chị nói xem.

Người phụ nữ trung niên nhìn vóc dáng cao lớn của y, mở miệng cười:
- Cũng phải, chính đang tuổi trẻ mà, phải ăn nhiều một chút mới được. Cậu đợi đó có ngay thôi, có ăn cay không?

- Cay một chút cũng được.

- Được, có ngay.

Không lâu sau các loại món ăn sáng được bên lên bàn, có điều lần này là một tiểu cô nương, người thon cao, tóc dùng một cái khăn buộc lại, trông mặt mày thanh tú, chắc là con gái người phụ nữ kia.

Cô gái nhỏ bẽn lẽn đặt một đống thức ăn trước mặt Liễu Tuấn, không dám nhìn y, vội vàng vào gian trong giúp đỡ, xem ra cô em này không thường xuyên làm việc trong quán, chỉ cuối tuần mới tạm thời ra quán giúp.

- Tiểu Vũ, khách muốn ớt.

Người phụ nữ trung niên trong lúc bận rộn liếc qua bàn Liễu Tuấn, thấy không có ớt, liền gọi con gái.

- Dạ, con biết rồi.
Tiểu Vũ vội mang một đĩa ớt đỏ chót lên, hơi nở nụ cười xin lỗi Liễu Tuấn, làm tâm tình của Liễu bí thư liền tốt lên.

Nụ cười của cô gái hồn nhiên ngây thơ luôn làm cho lòng người dễ chịu, sức ăn tăng lên.

Dưới tình huống bình thường, Liễu Tuấn một ngày ba bữa, nếu như làm việc muộn thì ăn bốn bữa, không phải phải là tình huống đặc thù thì ăn uống đều không hàm hồ, có điều chỉ nói về lượng ăn thôi, còn về khẩu vị và kiểu cách thì Liễu Tuấn chưa kén chọn như vậy, có điều sau ba lăm ba sáu tuổi, khẩu vị nam nhân bắt đầu sẽ trở nên khó khăn.

Lúc đó vì sức khỏe và khẩu vị không còn như lúc trẻ tồi, cần có thứ món ăn thích hợp để kích thích cơn thèm ăn.

Liễu bí thư lập tức ăn như rồng cuốn hổ vồ.

Cái quán này nhỏ, song sạch sẽ, làm đồ ăn cũng không tệ, tươi ngon vừa miệng, gia vị cũng không chú trọng lắm, nên ăn rất thật miệng, cảm giác vô cùng thoải mái.

Khách trong cửa hàng dần nhiều lên.

- Bà chủ, chào buổi sáng.
Một thanh niên đi vào quán, lớn tiếng chào.

- Ừ, chào anh Tiểu Long.

Chủ quán ở gian trong đáp lời.

Liễu Tuấn nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên, bởi vì y cảm giác giọng nói của chủ quán không ổn lắm, hơi run, như sợ gì đó.

Chắn chắn là chủ quán sợ tay Tiểu Long này.

Người thanh niên này cùng lắm chỉ hai bảy hai tám, mà chủ quán lại gọi hắn là "anh Tiểu Long", mà hắn cũng điềm nhiên đón nhận, có thể thấy hắn là rất có sức uy hiếp.

Mà loại uy hiếp này chỉ có thể tới từ hai phương diện, một là thế lực xấu trên xã hội, hai là ban ngành chấp pháp hữu quan, nhìn người thanh niên này trông tướng mạo cũng khá đường hường, nhưng thái độ lại có vẻ xấc xược, xem ra khả năng là lưu manh nhiều hơn.

Loại người này Liễu Tuấn thấy nhiều rồi, cũng không để ý, có điều y liếc nhìn khiến cho tay Tiểu Long chú ý, cũng nhìn sang phía Liễu Tuấn, ánh mắt lướt qua nhanh trên mặt tới y phục, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Kẻ này là hạng biết hàng, nhìn một cái nhận ngay ra Liễu Tuấn mặc đồ Versace.

Hắn cũng mặc Versace.

Đồ Versace vào năm 95, tất nhiên không còn hiễm như những năm 80 nữa, một số thành phố lớn cũng mở hiệu bán độc quyền rồi, nhưng giá không nhỏ, một bộ là mấy ngàn, người lao động phổ thông không mặc nổi.

Liễu Tuấn không ngờ lại "đùng hàng" ở đây.

May mà y không phải là Hà đại tiểu thư, Xảo Nhi hay Tiểu Thanh, không chú ý vụ này lắm.

- Anh Tiểu Long ăn gì đây?
Chủ quán từ gian trong đi ra, hỏi mang theo vẻ lấy lòng, có điều thành phần sợ hãi nhiều hơn.

Tiểu Long nhìn chủ quán một cái, nói:
- Còn phải hỏi nữa, như cũ! Bảo Tiểu Vũ mau bê ra đây.

- À vâng, tôi mang ra ngay đây.
Chủ quán nói rồi rồi đi vào trong.

- Chờ đã, tôi bảo Tiểu Vũ bê ra kia mà.
Tiểu Long nói với giọng không vui.

- Hà, ai bê ra chẳng giống nhau chứ.

- Vớ vẩn, bà bốn mấy rồi, còn Tiểu Vũ mới hai mươi, giống nhau thế quái nào được chứ?
Tiểu Long càng tỏ ra khó chịu, mắt trừng lên, bê đồ ăn cũng chọn tuổi, xem ra tay Tiểu Long này có mưu đồ khác rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui