Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Đồng chí Chính Quang hãy gọi đồng chí Vu Hoài Tín tới phòng làm việc của tôi một chút.
Trong một tiếng Liễu Tuấn nghiên cứu sáu bản tài liệu mà Ngụy Chính Quang đưa tới.

Con số hồ sơ này tương đương khi ở huyện Ninh Bắc, chủ nhiệm Trần Lỗi đưa cho y chọn. Nhiều sẽ làm lãnh đạo khó chọn, hơn nửa tỉ lệ được chọn của người tiến cử giảm xuống, nếu ít quá thì tỏ ra anh chuẩn bị không không đầy đủ, có hiềm nghi bắt chẹt lãnh đạo.

Anh cho lãnh đạo có hai ba người, người ta lấy đâu ra nhiều sự lựa chọn.

Lãnh đạo vừa rới, thư ký trưởng đã chơi thủ đoạn thì đúng là đại kỵ ttrên quan trường, một khi lãnh đạo đứng vững chân rồi là anh sẽ phải trả giá đắt cho hành vi này.

Vu Hoài Tin được Liễu Tuấn tuyển trúng 29 tuổi, đã kết hôn, hộ tịch ở khu Dương Xuyên, giống Phan Tri Nhân tốt nghiệp đại học chính quy, làm việc ở phòng tuyên truyền.

Nhìn từ hồ sơ thì quá trình làm việc của Vu Hoài Tín rất thuần phác, sau khi tốt nghiệp đại học phân phố tới cơ qua kỷ ủy, khu Trường Hà thành lập không lâu liền điều tới làm việc ở phòng tuyên truyền, làm 5 năm vẫn là một cán sự.

Trước kia Vu Hoài Tín được phân phối tới kỷ ủy là do có chút quan hệ.

Tuy kỷ ủy thời đó không sướng bằng đời sau, nhưng là chúc vị được người người xu nịnh, tỉ lệ cạnh tranh khá kịch liệt, không có chút quan hệ là không vào được. Có điều tới khu Trường Hà năm năm trời, chức vụ của Vu Hoài Tính không hề thăng tiến, từ điều này có thể phân tích, quan hệ của Vu Hoài Tín cũng chỉ có một chút rồi, khả năng là nhở vả qua tay, người ta giúp tiến vào kỷ ủy là nể mặt lắm rồi, về sau có ở lại nổi hay không người ta không chiếu cố nữa.

Cán bộ cơ quan kỳ thực như người trên thương trường đều rất thực thế, quan hệ sâu bao nhiêu hoặc là "lễ" lớn thế nào cơ bản tính toán rõ ràng, muốn thêm chút "lợi tức" ngoài là hoàn toàn không thể.

Trường Hà là một khu chẳng lớn mấy, mà làm cán sự tới năm năm trời, chắc là hiểu rõ ràng rành mạch quan hệ đường lối rồi.

Đương nhiên Liễu Tuấn tuyển trung Vu Hoài Tín không phải chỉ bởi hai lý do đó, trên lý lịch của hắn có hai tin tức khác khiến cho Liễu Tuấn hứng thú.

Thứ nhất Vu Hoài Tín thường có bài đăng báo, tuy thân là cán sự phòng tuyên trường, phát biểu trên báo là công việc trong chức phận, nhưng ít nhất chứng mình văn tài của Vu Hoài Tín không tệ, tuy bản thân Liễu Tuấn bút lực cũng khá xuất sắc, nhưng là bí thư đảng ủy không thể chuyện gì cũng tự mình làm được, nhiệm vụ soạn thảo để cho Vu Hoài Tin làm hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa trường đại học Vu Hoài Tín tốt nghiệp là nơi Liễu Tuấn có thiện cảm.

Đó là đại học chính pháp Đông Nam giống Doãn Xương Huy và Lý Uyển, bất quá hai người kia chuyên ngành pháp luật, còn Vu Hoài Tín chuyên nghành văn học hiện đại.

Doãn Xương Huy và Lý Uyển là người rất chính trực, Liễu Tuấn rất thích đôi bạn này, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên có cảm giác thân thiết với bạn học của họ.

Tuy nói làm việc theo cảm tính là đại kỵ, nhưng ngẫu ở chuyện không quá quan trọng này không vấn đề lớn lắm.

Dù thế nào thì lãnh đạo cũng là người, tâm lý giống như người dân thường thôi.

Nói thực, Ngụy Chính Quang nhận được điện thoại của Liễu Tuấn sai gọi Vu Hoài Tín tới, trong lòng buồn bực, Vu Hoài Tín không phải là nhân tuyển hắn chọn trúng, thậm chí từ ý nghĩa nào đó mà nói là để làm nền, trong sáu bản tư liệu kia, ai cũng là nhân viên công tác trẻ tuổi trong cơ quan khu ủy, chỉ có Vu Hoàn Tín ở phòng tuyên truyền, hắn vốn cho rằng Liễu Tuấn mới tới sẽ còn nhân viên trong cơ quan làm bí thư.

Dù sao người trong cơ quan hiểu tình hình hơn người của phòng tuyên truyền, nắm được các quan hệ phức tạp.

Ai ngờ Liễu bí thư chọn trúng kẻ làm nền.

Ngụy Chính Quang sau khi buồn bực biết chuyện khó có thể vãn hồi, liều điều chính tâm thái gọi điện bảo Vu Hoài Tín tới văn phòng của hắn một chuyến.

Vu Hoài Tín không biết xảy ra chuyện gì, công tác của mình đâu có dính líu gì tới Ngụy Chính Quang, nhưng phía nhà vờ nghe nói có chút quan hệ thân thích vòng vèo gì đó với Ngụy thư ký trưởng.

- Ngụy thư ký trưởng, anh tìm tôi?
Vu Hoài Tín hơi khẩn trưởng, đối với nhân vật kiểu "sai vặt" như hắn, Ngụy Chính Quang là một nhân vật lớn cao vời vợi rồi.

- Ha ha, Tiểu Vu tới rồi.
Ngụy Chính Quang thấy Vu Hoài Tín liền từ sau bàn làm việc đi ra, nhiệt tình bắt tay Vu Hoài Tín.

Hành động này làm Vu Hoài Tín kinh sợ.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi.

- Tiểu Vu chuyện là thế này, hôm qua bí thư mới đã tới khu chúng ta, cậu biệt chứ?

Ngụy Chính Quang cười tươi nói:
- Biết ạ.

Vu Hoài Tín gật đầu, thầm nghĩ chuyện lớn như vậy là nhân viên công tác trong đảng làm sao mà không biết được. Liễu Tuấn còn chưa đến, các cán bộ khu Trường Hà không biết suy đoán bao nhiêu lần rồi.

- Ừ, Liễu bí thư vừa tới, muốn chọn một thư ký, yêu cầu văn tài tốt, phẩm hạnh đoan chính, tôi liền tiến cử cậu.

Vu Hoài Tín tức thì cảm thấy đầu óc váng vất.

Không phải chứ? Có bánh từ trên trời rơi xuống thật à?

Vừa mói tốt nghiệp đại học được phân phối tới kỷ ủy, khi đó Vu Hoài Tín rất hưng phấn, thầm hạ quyết tâm làm việc thật tốt, lập nên sự nghiệp vinh diệu tổ tông.

Nhưng Vu Hoài Tín mau chóng bị hiện thực tàn khốc đánh thức.

Trong thể chế, nhất là trong cơ quan lớn ở thành phố, nếu anh không có chỗ dựa, thì làm việc đến chết cũng uổng công, trừ khi có kỳ tích xảy ra, nếu không cả đời chỉ là một cán bộ nhỏ.
Về sau phân phối tới khu Trường Hà là do Vu Hoài Tín chủ động yêu cầu, thấy làm việc trong cơ quan lớn không có ngày nở mày nở mặt, hắn muốn thay đổi hoàn cảnh, hắn là tài năng của trường đại học Đông Nam, văn tài cao siêu, điều vào phòng tuyên truyền tương đối hợp tính cách, Vu Hoài Tín muốn thông qua nổ lực bản thân phấn đấu lần nữa.

Trong khoảng thời gian đầu Vu Hoài Tín làm việc cực kỳ chăm chỉ, công việc khổ cực gì cũng làm, lại viết bài đăng lên báo rất nhiều, đủ các phương diện, tuyên truyền, công nghiệp, thương nghiệp..v..v...v hắn đều có bài đăng.

Nhưng cho dù Vu Hoài Tín nỗ lưc ra sao vẫn bị hiện thực không khách khí giáng cho một đòn nữa.

Lãnh đạo miệng khen ngợi không ít, nhưng khi có chuyện tốt thì hoàn toàn bỏ qua hắn, người khác chẳng làm gì vẫn hưởng lợi. Năm năm liền cấp bậc hành chính của hắn không có chút thay đổi nào.

Thời gian dài, Vu Hoài Tín đạm bạc "công danh" chuẩn bị an tâm làm người dân nhỏ tới hết đời.

Ai ngờ Ngụy thư ký trưởng lại nói với hắn, hắn sắp thành thư ký của bí thư mới.

Chuyện này là sao đây?

- Cám ơn bí thư trưởng, cám ơn bí thư trưởng.
Choáng váng một lúc, Vu Hoài Tín nhớ ra phải cám ơn Ngụy Chính Quang.

Ngụy Chính Quang thản nhiên tiếp nhận, dù sao không có hắn "tiến cử" thì Liễu bí thư hoàn toàn không biết tới Giang Hữu Tín là thần thánh phương nào.

- Hầy, cám ơn gì chứ, đây toàn do cậu nỗ lực làm việc có được báo đáp thôi. Hơn nữa tôi và nhà vợ cậu là thân thích mà.
Ngụy Chính Quan cười, ánh mắt nhìn hắn rất ôn hòa thân thiện.

Vu Hoài Tín lại luôn mồm cám ơn mấy câu.

- Đi đi, Liễu bí thư đang đợi cậu đấy.

Ngụy Chính Quang vốn muốn dặn Vu Hoài Tín mấy câu, bảo hắn phải nắm giữ chừng mực trước mặt lãnh đạo, có điều nghĩ một lúc Ngụy Chính Quang không nói nữa, chuyện n ày thành hay không phải gặp Liễu bí thư mới quyết định, lỡ Liễu bí thư không hài lòng chẳng phải tâm phúc thực sự của mình có cơ hội sao.

Tới văn phòng của Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín bị tuổi tác của y làm giật mình.

Tuy từ chiếu hôm qua cả tòa nhà khu ủy đã truyền đi đủ mọi tin tức về Liễu Tuấn, trong đó quan trọng nhất là Liễu Tuấn rất trẻ, nhưng khi đứng trước sự thực vẫn vô cùng chấn động.

- Liễu bí thư, đây là đồng chí Vu Hoài Tín của phòng tuyên truyền.
Ba chữ "phòng tuyên truyền" Ngụy Chính Quang cố ý nhấn mạnh, như nhắc Liễu Tuấn dùng người trong cơ quan đáng tin hơn.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên liếc hắn một cái.

Chỉ một cái nhìn túy úy làm Ngụy Chính Quang lông tóc dựng ngược như chút "mưu đồ" của mình bị Liễu bí thư nhìn thấy vậy.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Chào đồng chí Vu Hoài Tín.

- Xin chào Liễu bí t hư.
Giọng Vu Hoài Tín hơi run rẩy, bất giác hai chân khép lại thánh tư thế đứng nghiêm.

- Mời ngồi! Đồng chí Chính Quang cũng ngồi đi.

Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.

Hai người vâng theo thận trọng ngồi xuống đối diện bàn làm việc.

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Đồng chí Vu Hoài Tín, tôi vừa mới tới, cần một thư ký, Ngụy bí thư trưởng đã tiến cử đồng chí.

- Cám ơn Liễu bí thư, cám ơn Ngụy thư ký trưởng.
Vu Hoài Tín vội khom người cảm tạ.

Nguy Chính Quang tức thì toàn thân như được mát xa, lỗ chân lông giãn hết ra, cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Vị bí thư mới này đúng là hiểu lòng người, thuận tay cho hắn một ân tình lớn, quả nhiên là tinh thông đạo làm quan, phục vụ cho lãnh đạo như vậy làm người ta rất vui sướng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui