Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đinh Ngọc Chu tâm tình khá phức tạp, phải nói là rất mâu thuẫn, ban đầu ông ta cười khẩy vào cái chuyện tự xin xử phạt của Liễu Tuấn, chú nhóc con, ra vẻ cái gì đây? Muốn thể hiện mình thanh cao liêm chính ở cuộc họp thưởng ủy hả?

Đây không phải là khu Trường Hà.

Muốn làm bộ làm tịch chưa tới lượt cậu đâu.

Thế nhưng khi Điền Hoằng Chính và Dương Ích Nguyên nối nhau lên tiếng, Đinh Ngọc Chu đột nhiên phát hiện sự mẫn cảm của mình đã thụt lùi rồi, không bằng hai người kể trên, thậm chí còn kém cả Mạnh Kế Lương.

Bọn họ nhìn một cái đã thấu ngay ý đồ thực sự của Liễu Tuấn.

Tôi vừa mới tới nhậm chức, còn là người đứng đầu, vì cái chuyện không liên quan mà bị phạt, vậy kẻ khác thì sao? Nhất là mấy kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp, không thể hời hợt ứng phó cho qua.

Nếu xử trí như thế, chưa nói tới ai, Hà Duyên An là người không chấp nhận đầu tiên.

Bắt nạt người ta thái quá rồi.

Tới khi đó tỉnh ủy liền có cớ chính đáng để nhúng tay vào việc này.

Không nghờ tên Tiểu Liễu này tí tuổi đầu đã xảo quyệt đến thế, liều mình nhận xử phạt cũng nhất định phải hạ cho được Trì Cổ. Còn về phần Liễu Tuấn, cái xử phạt này không ảnh hưởng gì tới y, ai chả biết y vừa mới tới nhậm chức, nói không chừng lại còn được tán dương một phen.

Đinh Ngọc Chu tức giận vì phản ứng chậm chạp của mình.

Chẳng lẽ làm người đứng đầu đã quá lâu, có thói quen người khác vâng dạ trước mặt, nên tính cảnh giác đã bị sụt giảm rồi? Trước kia trừ Điền Hoằng Chính thi thoảng nhảy ra chống đối, Đinh Ngọc Chu đã lâu lắm rồi chẳng phải đối diện với nguy cơ gì, ông ta cho rằng mình kiểm soát thường ủy rất chặt chẽ.

Nhưng Liễu Tuấn vừa mới tới, tất cả đều mơ hồ có sự thay đổi.

Người trẻ tuổi này xuất hiện trong ban thường ủy Ngọc Lan, bản thân chuyện ấy là sự sỉ nhục với Đinh Ngọc Chu.

Bị người ta vả vào mặt rồi.

Nếu Liễu Tuấn là cán bộ cấp dưới của thành phố Ngọc Lan, dù không phải do Đinh Ngọc Chu đề bạt, thì tình hình còn đỡ.

Đinh Ngọc Chu đã phải dùng một thời gian dài mới làm cho "vết thương lòng" bình phục, hiện giờ lại để xảy ra chuyện này, một lần nữa đẩy ông ta vào địa vị rất bối rối.

Nhìn Điền Hoằng Chính đang thao thao bất tuyệt, nhìn Điền Hoằng Chính mặt cứng cỏi, lại đảo mắt qua Liễu Tuấn thản nhiên như không, Đinh Ngọc Chu cảm giác uy quyền của mình bị khiêu chiến nghiêm trọng.

Ba người này, có lẽ trước đó không thương lượng gì trước, nhưng trên cuộc họp lại ăn ý kinh người, âm thầm thổi lên tiếng tù và chống lại quyền uy "vô thượng" của Đinh Ngọc Chu.

Hừ hừ, các ngươi đừng quá đắc ý.

Thành phố Ngọc Lan này ta vẫn là bí thư đấy.

Dương Ích Nguyên nói xong, Đinh Ngọc Chu sầm mặt xuống hỏi:
- Các đồng chí khác có ý kiến bất đồng gì nữa không?

Ý kiến bất đồng.

Cho dù bí thư đại nhân ngữ điệu vẫn như bình thường, nhưng hai chữ "bất đồng" này đã để lộ bản chất.

Các thường ủy giật nảy mình.

Đó là dấu hiệu Đinh Ngọc Chu sắp nổi giận.

- Để tôi nói vậy.
Người lên tiếng là Thường Uy, lại là một sự bất ngờ nữa.

Thường Uy ngày thường còn "kê gối ngủ kỹ" hơn cả Dương Ích Nguyên, có điều xung đột lần này liên quan tới quân đội, thân là tư lệnh khu cảnh bị, ông ta phát biểu ý kiến là hợp tình hợp lý.

- Vừa rồi đồng chí Liễu Tuấn phát biểu ba điều, cá nhân tôi cho rằng, xin lỗi quân đóng giữ là cần thiết. Dù sao đồng chí chi cục công an khu Trường Hà sai trước. Đương nhiên, cách làm tiếp đó của bộ đội là quá khích, tôi đã phản ánh đúng sự thực với bộ tư lệnh quân khu, người chịu trách nhiệm trực tiếp chuyện này, tự sẽ bị xử phạt.

Điều này không có ai dị nghị gì cả, dù đó là Mạnh Kế Lương.

Trú quân là binh lính nhân dân mà! Ai dại gì vô duyên vô cớ chọc vào bộ đội.

- Đồng chí Liễu Tuấn xin xử phạt, tôi cho rằng là rất cần thiết. Sai thì sai rồi, đã sai là có trách nhiệm, không có gì để bàn hết.
Thường Uy giọng vang vang, mắt hướng về Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu với ông ta.

- Điều thứ ba, tôi cũng tán đồng. Đối với vấn đề của cán bộ lãnh đạo khu Trường Hà, thậm chí là cán bộ cá biệt của thành phố, đã mất đi nguyên tắc cơ bản của đảng viên, mất đi đạo đức cơ bản của con người, tôi cho rằng phải nghiêm túc truy cứu, không thể bao dung kẻ ác! Nếu không chuyện tương tự rất có khả năng sẽ còn xảy ra.

Các thường ủy càng kinh ngạc hơn.

Vị này cũng đứng về phía Liễu Tuấn rồi.

Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích, Thường Uy, lại thêm vào bản thân Liễu Tuấn, đã có bốn thường ủy tỏ rõ có cái nhìn khác với Mạnh Kế Lương, trước kia đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên Ngọc Lan có mười ba thường ủy, nên họ vẫn là số ít, có điều so với chuyện "nhất ngôn đường" trong quá khư của Đinh Ngọc Chu, đây là biến cố kinh người rồi.

Ánh mắt của các thường ủy bất giác hướng vè phía Đinh Ngọc Chu.

Thôi Phúc Thành tay cầm chén trà , mỉm cười nói:
- Ý kiến của tư lệnh Thường Uy, rất đáng được cân nhắc thận trọng, dù sao thành phố Ngọc Lan chúng ta là một tấm gương thành phố song ủng của toàn quốc mà.
** song ủng ở đây là ủng hộ chính quyền, yêu mến nhân dân; ủng hộ bộ đội , ưu đãi gia đình quân nhân cách mạng. Thời đầu cuộc bình chọn song ủng chỉ có ở thành phố, vì sau mở rộng cấp huyện, chẳng nhớ thứ nó có từ cái đời nào nữa.

Giọng của Thôi Phúc Thành rất nhẹ, nhưng lại như tiếng ấm nổ giữa trời quang, vừa rồi bốn tường ủy ăn ý còn chưa đủ sức nặng lắm, nhưng Thôi Phúc Thành là người đứng thứ hai, không một ai dám xem nhẹ nữa rồi.

Liễu Tuấn mới tới, tuổi còn trẻ, phạm vi công tác chỉ ở khu Trường Hà, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, Dương Ích Nguyên đứng đầu cơ quan chắc năng của đảng, phân lượng trên Liễu Tuấn một chút, nhưng rất hữu hạn, dù sao tuyên truyền không phải ban ngành có quyền thế hiển hách lắm.

Bốn thường ủy đầu chỉ có Điền Hoằng Chính là phân lượng tương đối cao, nhưng vì cô là cán bộ do trung kỷ ủy phái xuống, thân phận này khiến có chô có quyền tự chủ tương đội lớn, nhưng cũng hạn chế cô phát huy thế lực ở trong thường ủy, định sẵn là "phái thiểu số".

Nhưng Thôi Phúc Thành thì khác, hắn đứng đầu chính phủ, trong tuyên truyền đối ngoại hắn mới là đại biểu pháp nhân của thành phố Ngọc Lan, là nhân vật lớn có thể ngồi ngang với Đinh Ngọc Chu.

Nghe thấy Thôi Phúc Thành lên tiếng, khóe miệng Đinh Ngọc Chu khẽ co giật.

Giỏi lắm, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhảy ra rồi.

Bình thường bí thư thành ủy và thị trưởng mặc dù có phân chia chủ thứ, nhưng cách biệt không rõ ràng như Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành, vì Đình Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, cán bộ cấp phó bộ tư cách lão làng, quan trọng hơn nữa ông ta đã thâm căn cố đến ở Ngọc Lan rồi, nhiều năm trước ông ta là phó bí thư, sau đó là thị trưởng, trước sau đã làm cán bộ lãnh đạo chủ yếu của Ngọc Lan hơn mười năm.

Lại thêm Đinh Ngọc Chu thủ đoạn thâm hiểm, đâu tranh cao minh, nên có quyền uy tối thượng ở thành phố Ngọc Lan, ngược lại Thôi Phúc Thành do từ thành phố khác điều ngang cấp sang, dù địa vị thành phố cấp tỉnh có nổi bật hơn, nhưng cấp bậc của Thôi Phúc Thành chỉ là chính sở, chưa được liệt vào thành viên chính phủ tỉnh, kém Đinh Ngọc Chu một bậc, luận về căn cơ hắn mới chỉ điều tới ba năm trước, thay thế vị trí thị trưởng của Đinh Ngọc Chu, so với nhau khác biệt như trời với đất.

Bởi thế ba năm qua Thôi Phúc thành vẫn luôn kín tiếng thận trọng, tránh xung đột chính diện với Đinh Ngọc Chu.

Nhưng Thôi Phúc Thành cũng có chỗ khó nói của mình.

Đó là Đinh Ngọc Chu quá thích quyên quyền, dục vọng kiểm soát của người này quá mạnh mẽ, thường tùy tiện xen vào công việc trong phạm vi của Thôi Phúc Thành, mà lại còn ra vẻ như đó là chuyện hết sức đương nhiên, khiến Thôi Phúc Thành rất bị động, đếu một mình Đinh Ngọc Chu thì cũng thôi đi, người ta đứng đầu, lại có tư cách lão thành, hắn có thể nhịn, nhưng phó thị trưởng thường vụ Đỗ Văn Nhược cũng bám đít Đinh Ngọc Chu vênh váo, thì làm Thôi Phúc Thành vô cùng căm tức.

Đỗ Văn Nhược là tâm phúc lâu năm của Đinh Ngọc Chu, đặt bên chính phủ với mục đích là kiềm chế Thôi Phúc Thành, do có Đinh Ngọc Chu chống lưng, Đỗ Văn Nhược không kiêng dè gì, nhúng tay đủ mọi viện, từ âm thầm lẫn công khai đẩy Thôi Phúc Thành ra khỏi phạm vi quyền lực của mình.

Hiện giờ cuối cùng cơ hội đã tới, Thôi Phúc Thành liền quyết đoán ra tay.

Tới bốn thường ủy không hợp ý với Đinh Ngọc Chu, đây là lần đầu tiên hắn gặp được tự khi nhậm chức, đương nhiên hắn có thể lựa chọn tiếp tục "nhất trí" với Đinh Ngọc Chu, có điều Thôi Phúc Thành cho rằng mình nhẫn nhịn tới cực hạn rồi, hơn nữa, hai năm sau Ngọc Lan sẽ có cuộc tuyển cử giao ban, nếu như trong hai năm này Thôi Phúc Thành vẫn không thể lập nên hệ phái của mình, vẫn phải theo gót Đinh Ngọc Chu, thì khó mà tiến thêm một bước, có lẽ sẽ phải ở vị trí chính sở này tới già rồi.

Năm người, thế yếu cũng vẫn quá rõ ràng.

Nhưng Thôi Phúc Thành cho rằng thế là quá đủ rồi, hắn không thể hi vọng trongmột đêm giang sơn đổi chủ, dù sao đây vẫn là lần "khiêu chiến" lớn nhất Đinh Ngọc Chu gặp phải, sau khi nhậm chức bí thư thành ủy tới nay.

Thôi Phúc Thành nhận ra rằng bốn người Liễu Tuấn không hề có trao đổi trước, hoàn toàn là tự phát hình thành ý kiến đồng nhất, nếu Thôi Phúc Thành không nắm lấy cơ hội tỏ thái độ, sẽ tiếp tục bị "cô lập" trên cuộc họp thường ủy, trong tương lai nếu có chuyện tương tự, cũng chẳng có cơ hội thư hai như thế này.

Mặc kế đó là ván gỗ hay cọng cỏ, đưa đưa tay ra tóm lấy đã rồi hãy nói, còn tốt hơn là trong tay không có gì.

Thôi Phúc Thành tỏ thái độ ủng hộ, Đinh Ngọc Chu trong lòng rất khó chịu, nhưng có một người thầm thở dài.

Người này là đồng chí Liễu Tuấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui