Trùng Sinh Chi Nha Nội

Mùa xuân hoa nở, Liễu Tuấn trở về Liễu gia sơn đã xa lâu ngày.

Lần này chẳng những có y và Nghiêm Phi trở về, đôi vợ chồng già Liễu Tấn Tài, Nguyễn Bích Tú cùng Giang Hữu Tín, Liễu Hoa, Nghiêm Minh, Liễu Diệp, Vũ Chính Hiên, Liễu Yên đều về Liễu gia sơn, tất nhiên hai tiểu bảo bối Giang Minh Nguyệt và Nghiêm Hạo cũng về theo rồi.

Biệt thự tổ nhà họ Liễu tức thì tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ.

Nguyên nhân của cuộc tụ hội này là vì ông ngoại đột nhiên bị bệnh nhẹ, đầu xuân tiết trời còn lạnh, lúc dễ mắc bệnh nhất, ông ngoại tuổi đã cao, sức đề kháng kém, thi thoảng bị cảm gió, bệnh tình ập tới, mọi người luống cuống chân tay, vội vàng đưa cụ tới bệnh viện trên thị trấn.

Liễu gia sơn và mấy thôn trang xung quanh hình thành một thị trấn nhỏ, quy mô ngày càng mở rộng, các trang thiết bị của thị trấn đầy đủ, điều kiện bệnh viện có thể sánh ngang với bệnh viện lớn ở thành phố Bảo Châu, chỉ có quy mô là nhỏ hơn.

Thấy bệnh tình nguy ngập, bà ngoại cấp bách, gọi cậu Nguyễn Thành Lâm lập tức gọi điện thông báo cho con cháu mau chóng trở về Liễu gia sơn.

Dù sao ông ngoại cũng đã trên tám mươi, hôm nay không biết chuyện ngày mai, chẳng may có gì không hay xảy ra, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có, điện thoại gọi tới tỉnh J, Nguyễn Bích Tú hoảng hốt, vội vàng thương lượng với Liễu Tấn Tài.

Ông bà nội của Liễu Tuấn qua đời từ rất sớm, Liễu Tấn Tài rất có hiếu, đối đãi với cha mẹ vợ như cha mẹ đẻ, nghe được tin tức này liền giục vợ mau chóng dẫn Giang Hữu Tín và Liễu Hoa về quê, ông thân là tỉnh trưởng, không tiện rời bỏ chức vụ.

Nhưng không biết từ đâu mà bí thư Tiễn Kiến Quân cũng biết được tin tức này, liền tới gặp Liễu Tấn Tài, nửa đùa nửa thật "chỉ thị" cho ông nghỉ bảy ngày, bảo ông mau trở về Liễu gia sơn.

Liễu Tấn Tài từ khi tới tỉnh J nhậm chức cơ bản là chưa có kỳ nghỉ thực sự nào, cho dù là cuối tuần, cũng chỉ là tan sở sớm hơn ngày thường một chút thôi. Vì việc này mà Tiễn Kiến Quân đích thân trao đổi với ông vài lần, lần nào Liễu Tấn Tài cũng cười tiếp nhận sự "phê bình" của Tiễu bí thư, nhưng về tới văn phòng là cắm đầu vào công việc, đem hết chuyện nghỉ ngơi vứt qua một bên.

Tiễn Kiến Quân cũng bất lực.

Hai người phối hợp rất tốt, trong tỉnh thành trong cả nước, hai người đứng đầu phối hợp ăn ý như vậy là cực kỳ hiếm có, vì cả hai đồng tâm hiệp lực, mấy năm qua tỉnh J đã có những bước tiền dài, tình thế phát triển hết sức vừa lòng người.

Thành tích của Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài thu được ở tỉnh J làm phân lượng của hai người trong mắt đại lão trung ương ngày càng cao, những lời khen ngợi không ngớt. Đánh giá của đại lão Trung Ương với Tiễn Kiến Quân là có cái nhìn đại cục, năng lực quản lý mạnh, giỏi đoàn kết đồng chí, còn đánh giá với Liễu Tấn Tài là tinh thần làm việc hăng hái, con mắt kinh tế đi trước thời đại, là nhân tài hiếm có ở phương diện kiến thiết kinh tế. Đặc biệt là trong sự kiện ứng phó với đồng Yên tăng giá, biểu hiện của tỉnh J cực kỳ nổi bật, chẳng những chẳng một quốc xĩ nào bị tổn thất mà lại còn kiếm lợi, so với các tỉnh khác phải "nộp học phí" ít thì tương phản càng nổi bật. Công lao tính lên sự am hiểu và đi sâu nghiên cứu với tài chính quốc tế của Liễu Tấn Tài.

Kinh tế tỉnh J phát triển phi tốc, GDP mỗi năm một tiến cấp so với các tỉnh trong cả nước, dĩ nhiên do trước kia xếp hạng dưới trung bình, giờ đã chen chân vào vị trí trung cấp. Trong ba năm thúc đẩy một tỉnh nông nghiệp lạc hậu có tiến bộ toàn diện, đúng là một chuyện không đơn giản, đã có tin tức đồn đi, trong lần tuyển cử khóa mới, Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài đều là nhân tuyển có trọng lượng được hệ phái ra sức tiến cử.

Bởi thế Tiễn Kiến Quân càng thêm quan tâm tới người cộng sự này.

Liễu Tấn Tài suy nghĩ rồi đồng ý, trở về phòng làm việc gọi điện cho Hồng lão tổng, chính thức xin nghỉ phép một tuần, mang vợ con về Liễu gia sơn.

Nếu Liễu Tấn Tài cũng đã về, đám con cái như Liễu Tuấn cũng phải đi theo.

Hơn nữa tỉnh cảm của mọi người với ông bà ngoại đều vô cùng sâu nặng, biết ông ngoại ngã bệnh, ai nấy đều sốt ruột.

Trở về Liễu gia sơn, bận rộn ở bệnh viện hai ngày, bệnh tình của ông ngoại được khống chế, dần dần chuyển biến tốt, mặc dù thân thể bị suy nhược, nhưng có thể xuống giường hoạt động khi có người dìu đỡ rồi.

Con cháu tề tụ, ông cụ tâm tình rất tốt, cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng.

Liễu Tấn Tài trở về Liễu Gia Sơn, những người quen cũ ở tỉnh N và Bảo Châu tất nhiên là đều tới hỏi thăm, Liễu gia sơn tưng bừng nào nhiệt, tới buổi tối, khách khứa mới cáo từ rời đi, cả nhà mới có thời gian tĩnh lặng ngồi xuống trò chuyện.

Bà ngoại không hiểu quốc gia đại sự, chỉ quan tâm tới con cháu đầy nhà, thấy bụng Liễu Yên lùm lùm, liền quan tâm hỏi han tình trạng khi mang thai, bốn chị em Liễu Tuấn đều lớn lên dưới đôi cánh che chở của ông bà ngoại, tình thân đồng đậm.

- Khỏe lắm ạ, bà ngoại, hết thẩy đều rất tốt.

Liễu Yên có chút xấu hổ trả lời bà ngoại, cô giống Nghiêm Phi, bản tính rụt rè bẽn lẽn, giờ sắp làm mẹ rồi mà vẫn hay xấu hổ.

Ông ngoại nặng tai, phải nói to mới nghe được đại khái, bà ngoại thì tai thính mắt inh, không cần phải nói lớn, làm đám Liễu Tuấn ngạc nhiên nhất là , mấy đứa bé có vài tuổi hàng xóm kế bên, bà ngoại chẳng những nhận ra rõ ràng, lại còn gọi được cả tên, thực sự là cực kỳ đang kinh ngạc.

Bà ngoại không yên tâm, lại nhắc nhở:
- Ừ, phải ăn nhiều vào để bồi bổ, người cháu còn gấy lắm, sinh con ra sẽ không đủ sữa.

Liễu Yên cười giải thích:
- Bà ngoại hiện giờ cháu ba ngày ăn một con gà đó, sắp béo ú ra rồi.

Mọi người đều cười rộ lên.

- Ăn gà rất tốt... Tiểu Yên này, bà nghe nói gà ở trong thành phố đều là gà công nghiệp, ăn không có dinh dưỡng. Ngày mai bà bảo người lên trấn mua cho cháu mấy con gà ở quê, cháu mang về nhà ăn bồi bổ nguyên khí.

Bà ngoại lại dặn dò.

Vì nghề nuôi trồng được đẩy mạnh quảng bá, gà qué trong trong thành phố lớn đúng là tràn ngập mọi nơi, không ngờ bà ngoại tuổi đã cao, cũng rất hiểu chuyện ở bên ngoài.

- Bà ngoại thiên vị, sao chỉ mua gà cho chị ba ăn, không mua cho cháu?
Liễu Tuấn góp vui.

Từ nhỏ tới lớn, người bà ngoại yêu thương nhất là y rồi.

Bà ngoại trừng mắt lên:
- Tiểu Tuấn, bà đang có chuyện muốn nói với cháu đây, cháu kết hôn sắp được một năm rồi phải không? Sao bụng Phi Phi không có động tĩnh gì?

- Bà ngoại...
Nghi Phi không kịp đề phòng mặt đỏ bừng cả lên, lắc người phụng phịu.

Liễu bí thư mặt dày, tất nhiên chẳng ngại gì, nắm lấy tay Nghiêm Phi cười hì hì.

Bà ngoại không đề ý tới sự kháng nghị của Nghiêm Phi, tiếp tục nói rất nghiêm túc:
- Tiểu Tuấn, cháu không được lừa bà. Năm nay cháu đã hai bảy, Phi Phi đã hai tám, còn chưa sinh còn là không được. Như Tiểu Yên năm nay mới sinh con là quá muộn rồi. Nữ nhân tuổi cao rồi, sinh con rất có hại cho sức khỏe.

Liễu Tuấn không khỏi phục bà ngoại tới sát đất.

Lão nhân gia không biết chữ, nhưng tám mươi năm kinh nghiệm cuộc đời chẳng phải đùa, còn giỏi hơn bác sĩ.

Liễu Tuấn cười khì khì đáp:
- Vâng, bà ngoại, cháu đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, năm nay, muộn nhất là năm sau sẽ cho bà một đứa cháu nữa.

- Tiểu Tuấn, anh thật là...
Nghiêm Phi xấu hồ thò tay ra véo một cái thật mạnh lên lưng y.

Thấy Nghiêm Phi xấu hổ như cô bé con, mọi người không khỏi bật cười.

- Như thế còn được.
Bà ngoại hài lòng gật đầu, cười rất vui vẻ, rồi quay sang vợ chồng Giang Hữu Tín và Liễu Hoa, quan tâm hỏi:
- Hữu Tín, cháu và Hoa Tử tới nơi xa xôi như tỉnh J, sống đã quen chưa?

Giang Hữu Tín gật đầu:
- Dạ, cũng quen rồi ạ.

- Cháu và Hoa Tử hiện giờ làm việc ở đâu? Cháu còn là bí thư không?

Bà ngoại không hiểu quốc gia đại sự, nhưng rất quan tâm tới tiền đồ của con cháu mình, bà biết Giang Hữu Tín trước kia làm bí thư huyện Ninh Bắc, sau này tới tỉnh J vẫn là bí thư.

Giang Hữu Tín cười đáp:
- Vẫn là bí thư ạ.

Kỳ thực Giang Hữu Tín đã điều tới phòng tuyên truyền của tỉnh J làm bí thư đảng ủy, phụ trách công tác học tập cùng kiểm tra kỷ luật của các đơn vị trực thuộc, cấp bậc hành chính điều chỉnh thành phó sở.

Có điều cái chức quan này giải thích cho bà ngoại có chút rắc rối, nên đành thôi.

Bà ngoại rất hài lòng:
- Thế thì tốt, vậy Hoa Tử làm việc ở đâu?

Liễu Hoa vội đáp:
- Bà ngoại, cháu vẫn làm việc ở ngân hàng công thương, chủ nhiệm phòng doanh nghiệp chi nhánh Hồng Châu...

Bà ngoại nghe xong liền cười, bà quá quen thuộc với cái quan hàm chủ nhiệm rồi, vào thời kỳ đại động loạn, quan viên lớn nhỏ trong huyện đều gọi là chủ nhiệm, chủ nhiệm phòng doanh nghiệp là cái chứng vụ gì bà chẳng chẳng biết, nhưng phàm là chủ nhiệm thì đều là quan cả, bị ảnh hưởng văn hoa truy thống mấy nghìn năm trong nước, trong mắt các cụ, làm quan chắc chắn là giỏi nhất.

- Ừ, Hữu Tín, Hoa Tử, ba mẹ các cháu tuổi cũng cao rồi, Tần Tài năm nay phải 56 rồi, lại làm tỉnh trưởng, công việc rất vất vả, các cháu là phận dưới, phải chăm sóc cho ba mẹ cho tốt... Ài, sao Tiểu Tuấn nhà ta lại đi làm xa như thế? Để ở bên ba mẹ nó có phải tốt hơn không, còn có người mà chăm sóc...

Bà ngoại phàn nàn, nhìn Liễu Tuấn rất là thương.

Đoán chứng trong mắt bà, Liễu Tuấn vẫn là thằng bé con hay quấn quanh chân bà làm nũng rồi.

Thấy mẹ thương cảm, Nguyễn Bích Tú vội khuyên giải:
- Mẹ đừng lo, bọn con sống ở bên đó rất tốt, quốc gia có quy định, nên đều có đãi ngộ cả... Còn Tiểu Tuấn giờ cũng thành đạt rồi, qua bên kia vẫn làm bí thư, quan còn to hơn cả ở Đại Ninh, nó giờ cũng là người lớn rồi, mẹ không phải lo đâu.

Bà ngoại nghĩ cũng phải, liền vui vẻ nói:
- Nghiêm Minh hiện giờ cũng là bí thư, giỏi giỏi, đều thành đạt cả rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui