Trùng Sinh Chi Nha Nội

“Bí thư Liễu về rồi, tôi có vài việc muốn báo cáo với đồng chí!”

Liễu Tuấn vừa bắt đầu đi làm lại tại khi Trường Hà, Sài Thiệu Cơ liền đến tận nơi cười cười nói.

“Ha ha, đồng chí Thiệu Cơ đến đó à, mời ngồi”

Liễu Tuấn đi ra từ bàn làm việc, bắt tay với Sài Thiệu Cơ, mời khách ngồi xuống ghế sofa.

“Bí thư Liễu, tình hình gia đình vẫn tốt chứ?”

Sài Thiệu Cơ vừa ngồi xuống liền khách khí hỏi thăm.

Liễu Tuấn cười nói: “Cảm ơn đồng chí Thiệu Cơ đã quan tâm, tình hình gia đình tôi vẫn tốt…đồng chí Thiệu Cơ có chuyện gì cần thảo luận vậy?”

Nói đến chuyện công việc, Sài Thiệu Cơ liền thu lại nụ cười, lấy quyển số tay ra, ngón tay chỉ vào từng mục một , bắt đầu báo cáo với Liễu Tuấn. Phần lớn là một vài vấn đề về tình hình thu hút vốn đầu tư thương nghiệp, tiến độ xây dựng của các doanh nghiệp, tình hình khá tỉ mỉ xác thực, có thể thấy Sài Thiệu Cơ vẫn rất quan tâm.

Theo tin đồn thì thành phố sắp tiến hành điều chỉnh cán bộ, trụ sở của khu mới Trường Hà đương nhiên sớm đã truyền tin ra rồi, Sài Thiệu Cơ rất có thể được lựa chọn, cũng đã chuyền ra rất nhiều những tin tức xoay quanh đó nữa, bản thân Sài Thiệu Cơ cũng hiểu rõ rằng vị trí của mình không thể giữ mãi được, cho nên dốc toàn tâm toàn ý làm việc. Thái đọ này Liễu Tuấn cảm thấy rất hài lòng.

Sài Thiệu Cơ vừa báo cáo vừa quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nghiêm túc nghe, nhưng lại không thể hiện bất kỳ thái độ vui mừng nào, có lẽ như đang lắng nghe những tin rất bình thường. Sài Thiệu Cơ trong lòng lại có chút không vui, không biết vị lãnh đạo trẻ tuổi này trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Đồng chí Thiệu Cơ, vất vả rồi!”

đợi Sài Thiệu Cơ báo cáo xong, Liễu Tuấn mỉm cười nói.


Sài Thiệu Cơ đến lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy thái độ trầm ngâm của người này thật sự không thể không chạy lòng được.

“Đồng chí Thiệu Cơ, với quy hoạch trỉnh thể của khu những năm sau này, đồng chí có cách nhìn thế nào?”

Liễu Tuấn rút thuốc lá ra, đưa cho Sài Thiệu Cơ một điếu, mình một điếu, hút hai hơi, hỏi.

Sài Thiệu Cơ hơi ngạc nhiên, những ngày này, thấy vị trí của mình có thể thay đổi, Sài Thiệu Cơ rất nản lòng, nhưng vẫn nghiêm chỉnh làm tốt công việc, đây cũng là để cho người ta coi thường mình được.

Ngoài việc làm quan ra, còn phải làm người nữa đúng không?

Nhưng cách nhìn nhận và tư tưởng của Sài Thiệu Cơ vẫn khó có thể tránh được sẽ có sự thay đổi, nghiêm chỉnh làm tốt công việc, nói đến vấn đề quy hoạch chỉnh thể trong khu, thậm chí là kế hoạch của những Năm tháng sau này nữa, Sài Thiệu Cơ thật sự chưa hề nghĩ đến.

Quan tâm đến vấn đề này làm gì? Dù sao làm quy hoạch cũng không thể thực hiện!

Đương nhiên, đâu có kiểu tự mình lại đề cử mình lên, cán bộ thay thế vị trí của mình là một ngoại lệ, phương án qui hoạch của người tiền nhiệm đưa ra cũng có ý kiến của mình trong đó.

“CÁi này, bí thư, tôi vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ đến….xin hỏi bí thư có chỉ điểm gì”

Sài Thiệu Cơ không muốn giả bộ uyên thâm, thành thật trả lời.

Cách xưng hô của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn cũng có chút thay đổi, khi bắt đầu là bí thư Liễu, lộ ra chút khách khí nguyên tắc, sau thì thành bí thư lại thể hiện sự thân mật, muốn cùng phối hợp làm việc với Liễu Tuấn. Hiện nay lại chuyển về bí thư Liễu rồi, ý là giữ vững khoảng cách, đã là người sắp bị chuyển đi, sau này cũng chỉ là những người quen bình thường mà thôi, làm ra vẻ quá thân thiết thật sự hơi thừa.

Liễu Tuấn cười nói: “Không dám nói đến chỉ điểm gì cả, mọi người thảo luận thôi. Tôi cho rằng, khu Trường Hà với tư cách là bộ kết hợp của thành phố, với tư cách khu mở đầu cho áp dụng kỹ thuật với vào sản xuất, hiện nay không thể hạn chế trong thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Mục tiêu thu hút vốn đầu tư nước ngoài của chúng ta là gì? Xây dựng công trường! thế mục đích xây dựng công trường làm gì? Không chỉ đơn gian là để tăng thu nhập tài chính…”

Liễu Tuấn nói, nhấc tách trà lên uống.


Sài Thiệu Cơ đã bị những lời nói của Liễu Tuấn thu hút, gật đầu nói: “Bí thư Liễu nói rất chính xác, ,mục đích xây dựng công xưởng chủ yếu là làm kinh tế, tăng cơ hội tạo công ăn việc làm, để người dân được hưởng cuộc sống ấm no hạnh phúc.”

Liễu Tuấn cười vui vẻ nói: “Đồng chí Thiệu Cơ nói rất có lý, kì thực cả đất nước đều tập trung làm kinh tế, để người dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc, mới là mục đích cuối cùng, dân có giàu nước mới mạnh được! cụ thể đến khu Trường Hà chúng ta, con đường phát triển sau này, tôi có một cách…mục tiêu tổng thể, là trong thời gian là khoảng 3 năm, liên hiệp khu Trường Hà và Ngọc Lan thành một, hình thành một chỉnh thể, để cho diện tích của khu thành phố Ngọc Lan mở rộng hơn nữa!”

Sài Thiệu Cơ rất ngạc nhiên. Vị này thật dám nghĩ dám làm, khu Trường Hà cuối năm năm ngoái vẫn còn là một mớ bong bong, khó khăn lắm mới cơ những tháng ngày rạng rỡ như này, thu hút được mấy tỷ vốn đầu tư nước ngoài. Có thể nói là muốn cùng khu thành phố Ngọc Lan nói cách khác là phải dựa vào tiêu chuẩn của khu tỉnh thành để xây dựng khu Trường Hà.

Điều này có thể sao?

Thành phố Ngọc Lan phát triển đến ngày hôm nay, cũng phải mất gần 40 năm.

Ba năm!

Hi hi, Sài Thiệu Cơ ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến, xem ra cho dù Liễu Tuấn có trầm ngâm như thế nào đi chăng nữa thì trong đầu của vị cán bộ trẻ tuổi này cũng đang nghĩ đến rất nhiều điều.

Liễu Tuấn cũng biết Sài Thiệu Cơ không tin.

Trước đây không lâu khi nói chuyện với Thôi Phúc Thành, thôi phúc thành bề ngoài cũng tỏ ra tán thành nhưng sau đó thì biệt tăm vô tích không thấy bóng dáng đâu nữa. Có lẽ cũng không dám tin, dù sao những câu này cũng được nói ra từ miệng của một người trẻ tuổi. Thôi Phúc Thành ngày hôm đó đến tìm Liễu Tuấn cũng chỉ là nhằm mục đích để cho quan hệ của hai người thêm phần gần gũi mà thôi.

Liễu Tuấn không để ý đến việc người khác không tín, việc đại sự như thế này Liễu Tuấn có nguyên tắc của mình, rất ít chịu ảnh hưởng của người khác.

“Muốn làm được điều này rất khó những không phải là không có khả năng”

Sài Thiệu Cơ cũng có chút thoải mái thăm rò: “Thế từng bước làm cụ thể sẽ như thế nào? Xin bí thư Liễu chỉ điểm!”

Phải xem bí thư có nói phét hay không!


Tuy nói quan cho chữ nhưng việc như thế này cũng cần phải thấy văn bản hẳn hoi, anh không thể chỉ nói lửng lơ như vậy.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: “Điểm thứ nhất, đương nhiên vẫn phải thu hút vốn đầu tư nước ngoài, nội trong 3 năm từ bây giờ tổng kim ngạch thu hút được của cả khu và lợi nhuận thực tế thu được phải đạt trên 2 tỷ”

Sài Thiệu Cơ thật sự thấy choáng.

Hai tỉ USD, tương đương với hơn 1 trăm vạn đồng nhân dân tệ! con số này, có lẽ phải là sự tổng hợp của cả tỉnh A trong thu hút vốn thương nghiệp trong ba năm vừa qua. Nhưng với điểm này,Sài Thiệu Cơ lại nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc năng lực thu hút vốn thương nghiệp của Liễu Tuấn ở đâu, ngay hiện nay đã có thể thu hút được vốn giải ngân đã gần 2 tỷ rồi. Liễu Tuấn đến nhậm chức cũng chỉ có nửa năm mà thôi, theo tốc độ phát triển như hiện nay, thì việc thu hút 2 tỷ cũng không phải là không thể thực hiện được. Kế hoạch của Liễu Tuấn vốn là dùng 5 tỷ vốn đầu tư nước ngoài, sau đó bàn bạc với tiểu Thanh và Xảo nhi để mở rộng hơn nữa

“Vốn đầu tư nước ngoài được thu hút về, xây dựng được nghiều xí nghiệp công nghiệp hơn nữa, đây chính là nền tảng căn bản! để giải quyết tốt các vấn đề về việc làm cũng thư thu nhập tài chính “

Liễu Tuấn tiếp tục nói về kế hoạch phát triển của mình.

“Điểm thứ hai, thương nghiệp cũng nhất định phát triển, hiện nay trong tỉnh của chúng ta, chỉ có một thị trường cung cấp vật liệu xây dựng có quy mô, hơn nữa lại là quy mô nhỏ, rất nhiều thành phố của Nam bộ và Đông bộ, đều đến các tỉnh khác để lấy vật liệu xây dựng. Chỉ có vấn đề này đã làm cho tỉnh ta thao hụt một lượng lớn nguồn thu nhập tài chính rồi. Do đó, công tác hiện nay khu vực cần tiến hành chính là mở rộng quy mô của thị trường cung cấp vật liệu xây dựng. Điều này chính là mối quan hệ giữa khu vực thành phố và các thị trấn, sẽ xây dựng lên một siêu thị cung cấp vật liệu xây dựng không nhưng về quy mô phải là số một của tỉnh mà tại các tỉnh Đông nam cũng phải xếp vào hàng số 1…”

Ánh mắt của Sài Thiệu Cơ như sáng lên, nói: “Bí thư Liễu, ý kiến này rất hay….vật liệu xây dựng chỉ vào năm sau, sẽ ngày càng náo nhiệt…”

Cả nước đang nóng dần lên với vấn đề xây dựng, do đó nếu như có thể nhìn được trước vấn đề thì thực lực sau này càng có cơ hội phát triển hơn nữa, không những có thể xây dựng thành một công trình mà còn thể hiện được giá trị lợi nhuận của nó nữa.

“Nhưng, vốn để xây dựng thị trường này lấy ở đâu ra?”

Sau những giây phút hào hứng, Sài Thiệu Cơ liền cau mày nói, theo kế hoạch của Liễu Tuấn, thị trường này phải đứng đầu các tỉnh của Đông nam, nhưng vốn huy động cần lên tới tiền tỷ, cho dù có huy động cả khu vực cũng chẳng đủ được, ngay cả giữ các thành phố và tỉnh cũng chưa chắc điều động nổi.

“Ha ha, vốn không thành vấn đề, chỉ cần hạng mục xây dựng thị trường này được thông qua, thì tự nhiên sẽ có rât nhiều những thương nhân đến đây nói chuyện đầu tư, ngoài ra, khu vực của chúng ta cũng có thể thu một phần vốn, đây không phải là đang kiếm tiền sao?”

Liễu Tuấn cười nói, chỉnh lại tư thế ngồi trên dựa lưng vào chiếc ghế sofa.

“Trong khu vực?”

Sài Thiệu Cơ cười gượng.


Trong khu vực chẳng qua cũng chỉ là giải quyết các vấn đề về tiền lương cán bộ mà thôi.

“Không sao, chúng ta có thể đưa lên ủy ban kế hoạch quốc gia, họ làm về vốn đầu tư xây dựng của những khu mới thành lập”

Liễu Tuấn cười, điều này đương nhiên là Bạch Dương lộ ra cho Liễu Tuấn biết. Hiện nay Bạch Dương là phó của công ty ngành sản xuất công nghệ cao của ủy ban kế hoạch quốc gia, quản lý chính chính là bên mảng này.

“Thế sao?”

Sài Thiệu Cơ không hề có một mối quan hệ nào với ủy ban của quốc gia cả, xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện này.người lãnh đạo này thật sự có thể nối quan hệ tới tận trời đó!

“Điểm thứ 3, chính là có cơ hội sản xuất với cư dân của vùng này”

Sài Thiệu Cơ lại ngạc nhiên, nói: “Sản xuất cùng với cư dân bản địa”

Đây lài là tin với chưa từng nghe qua.

“Đúng, những nhà máy chúng ta xây dựng đều chỉ là một phương diện, thu nhập của dân bản địa rất hạn hẹp, nhiều nhất cũng chỉ kiếm từ tiền lương hay chuyển nhượng đất. Quan trọng là cần nhượng lại thị trường và nhà máy, điều động toàn thể nhân dân của khu Trường Hà. Ví dụ như: anh xây một nhà máy điện tử, sản phẩm sản xuất ra cần đóng gói, thì cần xây đựng một nhà máy đóng gói bao bì. Nhà máy này đầu tư không cao, có thể thu hút nhân dân bản địa đến làm…ngoài ra, sản phẩm sản xuất cần vận chuyển đi đến các nơi khác, nhân dân ở đây có thể mua xe để vận chuyển! kế hoạch này, sau này có thể trở thành công ty vận chuyển Trường Phong. Toàn thể nhân dân cùng làm thì đương nhiên sẽ phát triển rất nhanh!”

“Bí thư Liễu, nói như vậy thật sự là có thể tiến hành ..”

Sài Thiệu Cơ nói, trong lòng cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng rất nhanh cảm giác đó mất đi mà thay thế bằng sự trầm lắng. kế hoạch có tốt nữa, cũng là việc của người khác.

Liễu Tuấn nhìn Sài Thiệu Cơ, mỉm cười nói: “ĐỒng chí Thiệu Cơ, tôi chính thức yêu cầu ủy ban quản lý của các đồng chí, nội trong ba ngày đưa ra bản kế hoạch hoàn chỉnh, để nộp lên cấp trên!
“Bí thư Liễu đến rồi…”

Thấy bóng dáng cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện tại phòng làm việc. thư ký tiểu mã của Hà Duyên An mỉm cười đứng lên chào hỏi. Kỳ thực thư ký Mã cũng đã ngoài 30 rồi, tuổi tác cũng lớn hơn Liễu Tuấn, coi như trong lòng người ta cũng chẳng thấy thoải mái gì.

Hà Duyên An triệu kiến Liễu Tuấn cũng khá tùy ý, dù sao khoảng cách cũng khá gần, nghĩ ra điều gì muốn bàn bạc với Liễu Tuấn thư bảo thư ký Mã gọi điện đến cho Liễu Tuấn cũng có khi là đích thân Hà Duyên An gọi điện đến cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận