Thành ủy Ngọc Lan cuối cùng cũng chuẩn bị điều động cán bộ rồi.
Cuộc họp văn phòng bí thư này Kim Lập Kỳ cũng tham gia chính là một tín hiệu rõ ràng, bình thường mà nói cuộc họp văn phòng thảo luận lĩnh vực nào, thường ủy cai quản lĩnh vực đó sẽ được mời tham gia, Kim Lập Nghi tham gia họp nhiều nhất, thậm chi đôi khi người ta thành thói quen coi Kim Lập Kỳ trở thành một thành viên của cuộc họp văn phòng bí thư.
Trước cuộc họp Đinh bí thư theo lệ đưa ra nội dung của cuộc họp.
- Thưa các đồng chí, hôm nay mời mọi người tới đây là để thảo luận vấn đề điều chỉnh cán bộ trong thời gian sắp tới, năm ngoài thành phố Ngọc Lan chúng ta giành được thành tích đáng mừng, trừ khu Trường Hà ra, các khu huyện khác đều tiến bộ khá rõ ràng....
Thôi Phúc Thành khóe mắt giật lên một cái.
Đinh Ngọc Chu đặc biệt loại khu Trường Hà khỏi danh sách "tiến bộ khá rõ ràng", ý độ thế nào cũng biết. Kỳ thực nếu luật tiến bộ, chẳng nơi nào rõ ràng như khu Trường Hà, nhưng Đinh Ngọc Chu nói là năm ngoái, miễn cưỡng nói qua, khu Trường Hà năm ngoái đa phần công tác thiếu tình thần.
Thôi Phúc Thành được chỉ định phân quan quản khu Trường Hà, Đinh Ngọc Chu nói như thế là có ý điểm danh phê bình hắn.
- Đương nhiên thành tích thì ai cũng thấy, nhưng không có nghĩa là không có chút khuyết điểm nào, số ít cán bộ, đặc biệt là các cán bộ phụ trách khu huyện, sự thực chứng minh không đảm nhiệm được công tác trong phận sự, vì thế phải tiến hành điều chỉnh. Tôi hi vọng các đồng chỉ có thể nghiêm túc tham khảo vấn đề này.
Đinh Ngọc Chu còn chưa dứng lời các phó bí thư đã ngạc nhiên nhìn ông ta.
Trước kia triển khai thảo luận bất kỳ vấn đề nào Đinh Ngọc Chu cũng chưa từng thêm vào câu chú thích như vậy. Hôm nay làm sao rồi? Chẳng lẽ Đinh Ngọc Chu cho rằng lần điều chỉnh này có thể gặp trở ngại gì sao? Nên dự phòng trước.
Có lẽ lòng tin của Đinh Ngọc Chu đã bắt đầu dao động rồi, cho rằng bản thân không thể nắm giữ cuộc họp bí thư 100% như trước nữa.
Đây là điều chưa từng có.
Đinh Ngọc Chu nói xong lời mở đầu, liền gật đầu với Kim Lập Kỳ.
Kim Lập Kỳ hiểu ý, đằng hắng một tiếng rồi mở sổ trước mặt ra, bắt đầu nói tới kiến nghị điều chỉnh cán bộ. Lần điều chỉnh này quy mô không lớn, chức vị điều chỉnh không cao lắm, thậm chí còn chiếu cố tới thể diện của Thôi Phúc Thành, dựa theo ý kiến của bên chỉnh phủ mà kiến nghị điều chỉnh mấy người đứng đầu đơn vị trực thuộc chính phủ.
Đối với việc điều chỉnh các cán bộ này, cơ bản không có trở ngại gì, mọi người đều thông qua.
- Ngoài ra phòng tổ chức kiến nghị đồng chí Chung Vĩnh Minh đảm nhận chức chủ nhiệm ban quản lý khu Trường Hà, đồng chí Sài Thiệu Cơ sẽ có an bài khác.
Cuối cùng trong giọng nói vang vang của Kim Lập Kỳ cũng phát ra kiến nghị điều chỉnh cán bộ có trọng lượng.
Thôi Phúc Thành cau mày lại rất rõ rệt, cầm cốc trà lên uống.
- Kim trưởng phòng, khu Trường Hà hiện giờ triển khai công tác rất tốt, kêu gọi đầu tư đứng số một của toàn tỉnh, chính phủ thành phố trước đó không lâu còn phê chuẩn kế hoạch ba năm của khu Trường Hà. Lúc này điều chỉnh cán bộ phụ trách chủ yếu của khu thì có cần thiết không?
Bất ngờ người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối là Điền Hoằng Chính.
Trước kia cô chưa bao giờ phát biểu ý kiến về việc điều chỉnh cán bộ trọng yếu.
Kim Lập Kỳ cười ha hả, nói:
- Điền bí thư, tôi cũng khá hiểu tình hình khu Trường Hà. Năng lực công tác của đồng chí Sài Thiệu Cơ rất tốt, nhưng đồng chí này cẩn thận có dư nhưng dũng khí không đủ. Khu Trường Hà hiện giờ trăm hoa đua nở, đồng chí Chung Vĩnh Minh ở huyện Ngọc Tây ra sức kiến thiết huyện, gần đây huyện Ngọc Tây thu được bước tiến dài, ý kiến của phòng tổ chức là bố trí cho đồng chí Liễu Tuấn một người công sự trẻ hơn, sáng tạo hơn để có lợi cho công tác khu Trường Hà.
Chắc chắn lời này của Kim Lập Kỳ đại biểu cho ý kiến của Đinh Ngọc Chu.
Không được ông ta đồng ý, một trường phòng cấp thành phố không thể tủy ý đưa kiến nghị điều chỉnh công tác của cán bộ cấp phó sở.
Thôi Phúc Thành nói:
- Tôi tán đồng ý kiến của Điền bí thư, chính như lời Kim trưởng phòng nói, khu Trường Hà trăm hoa đua nở, từ khi đồng chí Liễu Tuấn tới nhậm chức, diện mạo của khu Trường Hà hoàn toàn đổi mới, công tác kiến thiết tưng bừng náo nhiệt. Nói tới sáng tọa mới mẻ, đồng chí Liễu Tuấn xứng đáng khen ngợi, tôi cho rằng để công tác triển khai tốt hơn càng không nên điều đồng đồng chí Sài Thiệu Cơ. Đồng chí Liễu Tuấn năng lực công tác rất cao, nhưng vừa mới tới, còn đồng chí Sài Thiệu Cơ ở khu Trường Hà khá lâu, am hiểu tình hình, lại là người cẩn thận, vừa khéo bù đắp cho đồng chí Liễu Tuấn.
Đỗ Văn Nhược âm trầm nói:
- Khu Trường Hà có mỗi 300 km vuông, nhân khẩu chưa tới 30 vạn, đồng chí Liễu Tuấn tới nửa năm rồi, hẳn là phải nắm được tình hình rồi chứ?
- Đỗ thị trưởng công tác ở thành phố Ngọc Lan 20 năm rồi, có dám nói là nắm rõ tất cả tình huống của thành phố như lòng bàn tay không?
Thôi Phúc Thành nhẹ nhàng chọc lại một câu.
Thành thực mà nói, Thôi Phúc Thành là một thị trường vô cùng uất ức, trên đầu bị đè một phó bí thư tỉnh ủy, bên dưới bị chống bởi một phó thị trường thường vụ ngang cấp chính ở, thực sự là không nhúc nhích được. Năm xưa tỉnh ủy điều hắn tới đây, nói không chừng nhìn trúng đặc điểm cực kỳ nhẫn nại của hắn, Thôi Phúc Thành trước kia làm thị trưởng thành phố khác cũng nổi danh "chịu đựng" rồi.
Đinh Ngọc Chu rất mạnh mẽ, nếu bố trí một cộng sự cũng mạnh mẽ tương đương thì tỉnh lo nội bộ lục đục nghiêm trọng.
Khoảng thời gian gần đây phong cách làm việc của Thôi Phúc Thành có chút thay đổi, liên tục xuất chiêu ở bên chính phủ, xâm chiến quyền lực của Đỗ Văn Nhược. Dù Đỗ Văn Nhược có uy thế ra sao thì danh nghĩa vẫn là cấp dưới của hắn, Đỗ Văn Nhược có khó chịu đến đâu cũng không tiện đeo lên mặt, mà cũng không thể lúc nào cũng gọi Đinh Ngọc Chu ra mặt áp chế được.
Hiện giờ tới cuộc họp văn phòng bí thư, Thôi Phúc Thành cũng thay đổi phong cách hùa theo số đông trước đây, chủ động xuất kích.
- Đồng chí Liễu Tuấn còn kiêm nhiệm giám đốc Cty Trường Phong, gánh vác trọng trách thí điểm cải cách quốc xĩ, lúc này điều chỉnh đồng chí Sài Thiệu Cơ đi, đưa đồng chí Chung Vĩnh Minh tới, cả hai đều là người mới, lại cần thêm thời gian cọ sát, cá nhân tôi cho rằng chỉ có hại mà không có lợi cho việc triển khai công tác ở khu Trường Hà.
Thôi Phúc Thành "đâm" Đỗ Văn Nhược một phát xong liền trình bày rõ hơn ý kiến của mình, lập trước rất rõ ràng.
Khuôn mặt vốn u ám của Đỗ Văn Nhược càng sa sầm xuống như trời sắp đổ mưa, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn năng lực công tác mạnh, đồng chí Chung Vĩnh Minh cũng chẳng yếu hơn, hai người liên thủ, càng làm công tác khu Trường Hà thúc đẩy nhanh hơn.
- Ban bệ bố trí, phải chú trọng bù đắp cho nhau, tôi nghĩ đạo lý này Đỗ thị trưởng hiểu chứ?
Thấy Đỗ Văn Nhược tức giận, Thôi Phúc Thành lại trở nên bình tĩnh, thong thả uống trà, ngữ khí hết sức ôn hòa:
- Hiện giờ khu Trường Hà như một cái xe đầu xăng, đồng chí Liễu Tuấn cầm bánh lái, thì phải bố trí cho một người dậm phanh, nếu không cả hai tranh nhau bánh lái, lỡ có tình huống gì thì phanh không kịp.
- Thôi thị trưởng nói quá dọa người rồi, gan phải lớn hơn, bước tiến phải nhanh hơn! Đó là chỉ thị rõ ràng của thủ trưởng tối cao. Chính vì khu Trường Hà xu thế phát triển rất tốt, cho nên cần tăng thêm lực độ, tôi cho rằng kiến nghị của phòng tổ chức rất tốt. Nếu như cuộc họp văn phòng bí thư không thể thống nhất ý kiến, tôi đề nghị đưa lên thường ủy biểu quyết.
Đỗ Văn Nhược tức bế phổi.
Hắn đã bao giờ phải chịu nín nhịn trước mặt Thôi Phúc Thành?
Thực sự trong lòng Đỗ Văn Nhược thì thị trưởng thành phố Ngọc Lan họ Đỗ chứ không phải họ Thôi! Nếu chẳng phải Đinh Ngọc Chu cảnh cáo hắn không được quá đáng, thì chỉ sợ Đỗ Văn Nhược hắn sớm đã nắm hết mọi thứ bên chính phủ trong tay, đoạt sạch quyền lực của Thôi Phúc Thành rồi.
Hiện giờ thấy Thôi Phúc Thành càng ngày càng cứng rắn, hắn liền đẩy ra cuộc họp thường ủy, trên thường ủy Đinh Ngọc Chu vẫn có thể khống chế tuyệt đại đa số.
Thôi Phúc Thành quai hàm bành lên, hít sâu một hơi nói:
- Đỗ thị trưởng, có đưa ra thường ủy biểu quyết hay không phải do Đinh bí thư quyết định! Cho dù văn phòng bí thư cũng không thể nhất ngôn đường được, phải nghe ý kiến các đồng chí khác.
Đương nhiên Thôi Phúc Thành không phải khích bác gì giữa Đỗ Văn Nhược và Đinh Ngọc Chu, tới tầng cấp bọn họ rồi mang trò trẻ con đó ra chẳng phải chuốc nhục vào thân hay sao?
Giống như Đỗ Văn Nhược, Thôi Phúc Thành cũng đầy một bụng túc, khu Trường Hà thuộc phận sự của hắn, phòng tổ chức điều chỉnh cán bộ chủ chốt mà không hề thông báo gì trước với hắn, đưa thẳng lên văn phòng bí thư. Nếu như các ngươi không coi lão Thôi này vào đâu, thì ta việc quái gì phải nể mặt các ngươi nữa.
Bị chèn ép như thế, uất ức tới già chẳng bằng vùng lên liều một cú. Nhiều lắm là đổi chỗ khác, chẳng lẽ còn có thể triệt chức của hắn hay sao?
Thôi Phúc Thành làm tới chức thị trưởng này đầu phải không có chút thế lực nào.
Đinh Ngọc Chu sắc mặt âm trầm, nhưng ngữ khí vẫn còn bình tỉnh, nói:
- Đồng chí Tiên Phong có ý kiến gì.
Trong mắt Thôi Phúc Thành đây rõ ràng là biết còn cố hỏi.
Thái Tiên Phong chủ quản tổ chức đảng, Kim Lập Kỳ đưa ra kiến nghị này có thể không trao đổi với Thôi Phúc Thành, sao có thể không trao đổi với Thái Tiên Phong cho được? Có điều Thái Tiên Phong là người xưa nay không ai có thể hoàn toàn khống chế được.
Thái Tiên Phong cười:
- Tôi ủng hộ quyết định của Đinh bí thư.
Những người còn lại trố mắt ra.
Đinh Ngọc Chu còn chưa quyết định, anh ủng hộ cái gì?
Nhưng Đinh Ngọc Chu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.