Hà đại tiểu thư nổi giận đùng đùng, tới thành phố Ngọc Lan "triệu kiến" Liễu bí thư.
Đúng là triệu kiến.
Hà đại tiểu thư vừa tới căn phòng ở vườn hoa Cẩm Giang đã lập tức gọi điện thoại cho Liễu bí thư, giọng điệu rất bất thiện:
- Liễu Tuấn, tôi ở vườn hoa Cẩm Giang, cậu lập tức tới đây gặp tôi.
Khi cú điện thoại này gọi tới Liễu Tuấn đang họp, khu Trường Hà có chín thường ủy, năm chính phó bí thư, chiếm hơn một nửa, phó bí thư công tác cán bộ Tạ Thái, phó bí thư kiêm bí thư kỷ ủy Tư Mã Huy, phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy Vương Bác Siêu và Liễu Tuấn cùng Sài Thiệu Cơ.
Hiện giờ khu Trường Hà đã dần hình thành "nhất ngôn đường" của Liễu bí thư.
Văn phòng bí thư khu ủy, Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ, Vương Bác Siêu tiến lui đồng lòng, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, đương nhiên Tạ Thái và Tư Mã Huy cũng chẳng muốn đối địch với Liễu bí thư.
Một bí thư uy thế như vậy, nếu không phải là bất đắc dĩ bội phần, thành viên trong ban có ai lại muốn đối nghịch với y?
Uy thế của Liễu Tuấn khác hoàn toàn với uy thế của Đinh Ngọc Chu.
Đinh Ngọc Chu thực hiện "nhất ngôn đường" thực sự, bất kể là công tác ở phương diện nào ông ta cũng can thiệp vào, phàm là ông ta nhúng tay vào, đưa quyết định, thì không ai dám làm trái.
Người này dục vọng kiểm soát quá mạnh mẽ.
Liễu Tuấn thì khác, hết sức tôn trọng quyền hạn các thành viên trong ban, bình thường chỉ đưa chỉ đạo mang tính nguyên tắc, rất ít can thiệp, chuyện trong phận sự của mình, các ủy viên có tiếng nói lớn, chỉ cần phương hướng chung không sai, không phạm vào vấn đề nguyên tắc là Liễu bí thư không tùy tiện nhúng tay vào.
Mọi người dần phát hiện ra, kỳ thực làm việc dưới Liễu Tuấn rất là thoải mái, quan trọng là làm tốt công tác trong bổn phận.
Tình thế khu Trường Hà đang có chuyển biến tốt đẹp mau chóng, một số khoản đầu tư cuối năm ngoái đã có một bộ phận nhỏ sinh lợi, một số xí nghiệp nhỏ tất nhiên đã đi vào sản xuấ, còn hạng mục lớn vẫn đang trong quá trình kiến thiết, nhưng có tác dụng xúc tiến rất lớn với khu Trường Hà, dù sao xây dựng một công trình lớn phải mua nhiều nguyên vật liệu, dùng tới nhiều công nhân, đây là một nguồn thu không tệ.
Tài chính trong khu dần dần nhiều lên, Sài Thiệu Cơ không cần căng thẳng như trước, tâm tình thoải mái vô cùng, ngày nào cũng tươi cười.
Liễu Tuấn mở cuộc họp văn phòng bí thư để tăng cường kiến thiết đội ngủ cán bộ, gia tăng việc phản hủ xướng liêm, cùng với vô số nhà đầu tư tràn vào, khu Trường Hà đột nhiên trở thành đâu đâu cũng thấy cơ hội, đã xuất hiện dấu hiệu một số cán bộ trung tầng và cơ sở vòi vĩnh nhà dầu tư, đây là điều Liễu Tuấn cực lực phản đối.
Bất kể là huyện Ninh Bắc hay khu Trường Hà, Liễu Tuấn đều dốc tâm huyết lớn vào việc kiến thiết đội ngũ cán bộ.
Không ngờ cuộc họp chưa kết thúc, Hà đại tiểu thư đã gọi điện tới, nghe giọng nói "điên tiết" của Hà Mộng Doanh, Liễu Tuấn ngẩn ra, đây là chuyện chưa từng có.
Giọng của Hà Mộng Doanh rất lớn, Sài Thiệu Cơ ở gần nghe ra là một giọng nữ, thấy Liễu bí thư nhận điện thoại xong vẻ mặt hơi thay đổi, Sài Thiệu Cơ đoán chừng "hậu viện" của Liễu bí thư có rắc rồi, có điều chuyện này hắn giả vờ như không ghe thấy.
Cho dù Liễu Tuấn ở phía Hà đại tiểu thư phát sinh biến cố gì nhưng vẫn họp xong rồi mới tới vườn hoa Cẩm Giang.
Hà đại tiểu thư rất biết kiểm soát, những ổ ái tình để tụ họp với Liễu Tuấn đều không biến thành biệt thự xoa hoa, đương nhiên gian phòng vẫn trang trí với cấp bậc cao, Hà đại tiểu thư luôn có phong cách "cao quý", loại phong cách này Liễu Tuấn cũng rất thích.
Có điều hiện giờ Hà đại tiểu thư không bình tĩnh chút nào, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt rất tức giận.
- Chuyện Lăng Nhã là sao? Tại sao cô ta lại tới tỉnh A? Lại còn làm thư ký cho cô của tôi?
Thì ra vì chuyện này.
Liễu bí thư dựa người vào ghế sô pha, châm thuốc hút, thản nhiên đáp:
- Dì Hà muốn tìm một thư ký không cần thiết phải được em đồng ý phải không? Chuyện này chị đi tìm tiểu cô ấy.
Hà đại tiểu thư không để ý tới Liễu Tuấn trêu chọc, cứ đi lại trong phòng, tức giận nói:
- Không được, chuyện này không được, tôi nhất định phải phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Liễu Tuấn không lên tiếng, chỉ hút thuốc, mặt cười rất tươi.
- Cậu, cậu còn cười được... Cậu là đồ tiểu sắc ma. Tôi nói với cậu rồi, đừng đụng vào cô ta, rất phiền phức.
Hà Mộng Doanh thấy Liễu Tuấn hoàn toàn không thèm để ý, tức tối dậm chân, đi sầm sầm tới trước mặt y, thở phì phì nhìn thẳng vào mặt y.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Ngay cả chị cũng đụng vào rồi, sao không được đụng vào cô ấy? Có văn kiện nào quy định không?
Hà đại tiểu thư nghẹ lời, tức tối một hồi rồi đột nhiên lại cười tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, ôm lấy y nói:
- Này, có phải cậu thiếu nữ nhân không? Hay là chị tới Ngọc Lan ở nhé, không đi đâu nữa chỉ bồi tiếp cậu thôi.
Liễu Tuấn cười lớn, nhéo cô thật mạnh.
- Hay lắm, đuôi hồ ly lộ ra rồi hả? Lấy việc công làm việc tư.
Hà Mộng Doanh nói:
- Cút đi, chị lấy việc công làm việc tư thế nào? Thành thật khai báo ra ngay, có phải cậu cùng cô ta lên giường rồi không? Nếu đúng thế cũng không sao, nhưng đừng có đi khoe khắp nơi, sẽ rước họa vào thân đấy.
- Được rồi, chị đừng quá mẫn cảm, nói cho chị biết, Lăng Nhã là do tiểu cô yêu cầu với Hồng lão tổng! Không liên quan gì tới em.
Liễu Tuấn nói vậy cũng không phải là nói dối, dù y biết nguyên nhân vì sao Lăng Nhã tới tỉnh A, nhưng chỉ biết mà thôi, không hề nhúng tay vào. Lăng Nhã thực sự do Hà Duyên An xin Hồng lão tổng.
- Nói thật chứ?
Hà Duyên An nhìn Liễu Tuấn có vẻ không tin tưởng lắm.
- Tin hay không tùy chị.
Liễu Tuấn nằm xuống ghế, vắt chân lên.
Hà Mộng Doanh thấy thái độ này, lòng đã tin bảy phần, trầm ngâm nói:
- Như vậy là tiểu cô muốn mượn lực rồi.
Thế cục của tỉnh A hiện nay cực kỳ phực tạp, Hà Mộng Doanh cũng hết sức rõ ràng, năm sau Cận Tú Thật thành công tại nhiệm, hay Hà Duyên An thuận thế tiến bộ, đã thành tiêu điểm chính đàn tỉnh A chú ý nhất. Vốn Cận Tú Thật ở tỉnh A lâu năm, cây lớn rễ sâu, nếu là một tỉnh trưởng khác bất kể thế nào cũng không thể gây ra uy hiếp lớn như vậy với ông ta, nhưng lai lịch của Hà Duyên An quá lớn, Cận Tú Thật đi theo con đường bản địa, Hà Duyên An đi theo con đường thượng tầng, hai bên đều có ưu có khuyết, so ra thì Cận Tú Thật vẫn có ưu thế rõ ràng hơn một chút, dù sao thì ông ta cũng chiếm cứ vị trí bí thư tỉnh ủy, nhưng lần trước Đinh Ngọc Chu định cưỡng ép điều động vị trí của Sài Thiệu Cơ khiến cho Liễu Tuấn mạnh mẽ phản ứng, mơ hồ khiến cho mấy đại lão trung ương bất mãn, cuộc cấu tranh giành cân bằng, lại bắt đầu ngả về phía Hà Duyên An một chút.
Hiểu quả việc Hà Duyên An điều Liễu Tuấn tới đã bắt đầu lộ ra, người trẻ tuổi này chẳng những giúp bà kiếm thành tích, quan trọng nhất là mang tới sự ủng hộ cực lớn của đoàn thể đứng sau lưng y, Đinh Ngọc Chu là đại tướng của Cận Tú Thật, liên tục làm khó Liễu Tuấn, đám người Nghiêm Liễu khó bỏ qua món nợ này cho Cận Tú Thật.
Hơn nữa sau khi Liễu Tuấn công khai gây giông tố, một số quan viên thực lực mạnh trong tỉnh xuất hiện thay đổi nhỏ, thái độ ngồi chờ xem tình thế càng thêm rõ ràng.
Xin Lăng Nhã làm bí thư chỉ là một thủ pháp mượn sức đầu tiên của Hà Duyên An, theo ý của Liễu Tuấn thì y không tán đồng lắm sách lượng này, có điều y không đi can thiệp vào cách dùng người của Hà Duyên An.
Dù sao đó cũng không phải là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn Tài.
Mức đó tham dự vào của vị quân sư này tất nhiên có chừng mực.
- Hắc hắc, phân tích như thế đáng tin chưa, đừng có chuyện gì cũng đổ lên người em.
Liễu nha nội khoan khóai vặn mình một cái.
- Hừm dù sao cũng không thể tin cậu được.
Hà Mộng Doanh vẫn chưa tin tưởng 100%.
Liễu Tuấn rất đau đầu:
- Đừng gây chuyện vô lý, đã nó là chủ ý của dì Hà, em hoàn toàn không tham dự vào mà.
- Chị thèm vào mà tin cậu! Cậu là người thấy nữ nhân xinh đẹp là đi không nổi nữa! Vậy cậu nói xem cô bé giúp việc của cậu là sao? Cậu đứng có nói là giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì nhé.
Liễu nha nội đầu sắp nổ tung rồi.
- Này, chị quá đáng rồi đấy! Chuyện này cả Phi Phi cũng không quản.
Hà Mộng Doanh bĩu môi, rất không vui nói:
- Thèm mà quản vào! Nếu cậu thiếu nữ nhân có tin chị điều tới cho cậu tám mười cô, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo.
Liễu Tuấn dở khác dở cười:
- Được rồi, chị thành chủ chứa lúc nào thế?
- Trêu cậu thôi! Này, nói chuyện nghiêm chỉnh nhé, chị định mở câu lạc bố thứ ba ở thành phố Kinh Hoa, cậu thấy có được không?
Chuyện nghiêm túc này, Hà đại tiểu thư lại chui vào lòng tiểu sắc ma nằm để nói.
Vốn chuyện làm ăn vốn cô không cần phải xin ý kiến Liễu Tuấn, nhưng lần trước Hà đại tiểu thư muốn làm một câu lạc bộ ở Đông Phương Minh Châu bị phủ quyết, nên Hà đại tiểu thư sợ không nói trước một tiếng sẽ làm y không vui.
Thực ra lý do Liễu Tuấn phản đối đã không còn nữa.
Khi Hà Trường Chinh điều tới thì tham mưu trưởng cũ của quân khu đông nam đã điều đi rồi.
Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện này tủy chị, nhưng nhắc chị một câu, năm sau ba tiến kinh rồi, ai tới quân khu đông nam vẫn chưa biết đâu.
Hà Trường Chinh rất có khả năng thành tổng tham mưu trưởng, chuyện này Hà Mộng Doanh biết rõ, có điều vẫn hỏi vặn:
- Làm sao mà cậu khẳng định được? Cậu là chủ tịch quân ủy TW à? Mà quan tâm làm gì ai tới, ông ta làm tư lệnh viên, chị kinh doanh, chẳng liên quan gì tới nhau.
Liễu Tuấn cười:
- Đúng lắm, hay là làm như trước kia chị muốn, mở ở Đông Phương Minh Châu ấy, kiếm ối tiền đấy.
Hà Mộng Doanh tức thì cao hứng, cười nói:
- Được, đây là do cậu nói nhé, nếu như không kiếm được tiền thì bắt cậu phải bù lỗ.