Trùng Sinh Chi Nha Nội

Sau khi kiểm tra, phát hiện công nhân của công ty Trường Giang và nhân dân quanh vùng bị ảnh hưởng về sức khỏe, có những người bị nhiễm độc tố rất nặng cần phải chữa trị gấp.Từ khi giải quyết vấn đề này, Sài Thiệu Cơ ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần báo cáo với Liễu Tuấn là thần sắc mệt mỏi.

"Bí thư, vấn đề rất nghiêm trọng, có mười mấy người dân đã bị ung thư, có thể chữa được hay không bệnh viện cũng không dám chắc!"
Sài Thiệu Cơ khàn khàn nói.

Mấy ngày nay, đúng là hắn mệt muốn chết.
Liễu Tuấn cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng vậy bèn nói: "Thiệu Cơ vất vả cho anh quá, mấy người đó đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?"

"Sắp xếp xong xuôi, tại khu bệnh viện nhân dân."

"Tốt lắm, anh về nghỉ ngơ trước đi, tôi đến viện thăm họ. Ngày mai họp họi nghị thảo luận giải quyết vấn đề này."
Liễu Tuấn nói .

"Bí thư, tôi không mệt đâu..." Sài Thiệu Cơ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Thật ngại quá, lúc đầu tôi không.."

Liễu Tuấn gật gật đầu, nói : "Đúng là anh phải bị giáo huấn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là hàng ngàn hộ dân bất hạnh cho nên trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì nhất định phải suy nghĩ kỹ."
Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu.

Nếu như lúc trước, một người trẻ tuổi như vậy giáo huấn hắn thì hắn đã âm thầm chửi rủa rồi. Nhưng mà đối với Liễu Tuấn hắn lại không có suy nghĩ như vậy, hắn rất phục. Ví dụ chính là chuyện của công ty Trường Giang, Liễu Tuấn đến huyện Phượng Thái phát hiện có vấn đề không kéo dài thời gian mà lập tức xử lý nếu không thì số người trúng độc mà chết còn nhiều hơn nữa, hậu quả khó mà tưởng được, e rằng lúc đó không chỉ là vấn đề bảo vệ mũ quan trên đầu.Liễu Tuấn đến bệnh viện thăm người dân, khoảng mười người đã bắt đầu có triệu chứng ung thư, trúng độc nặng.

Biểu hiện của những công nhân viên chức này khiến Liễu Tuấn rất mừng. Biết Liễu Tuấn bố trí kiểm tra, chữa trị cho họ, họ rất cảm kích.
Liễu Tuấn gọi điện cho viện trưởng Dư Quốc Huân của bệnh viện Bình Dân thành phố Bảo Châu. Dư Quốc Huân đã chính thức kết hôn cùng Lương Thiếu Lan trở thành con rể nhà Lương gia. Quỹ từ thiện Hoa Hưng đã xây dựng ba tòa bệnh viện Bình Dân, có một kết cấu thống nhất là bộ phận quản lý bệnh viện quỹ từ thiện Hoa Hưng. Dư Quốc Huân đảm nhiệm chức chủ nhiệm bộ phận quản lý.

Liễu Tuấn gọi điện và kể cho Dư Quốc Huân nghe tình hình khu Trường Hà, Dư Quốc Huân rất coi trọng vấn đề này, lập tức điều tra tình hình Trường Hà, và giúp đỡ điều trị. Sau đó Liễu Tuấn lại điện cho Hà tiểu thư, bảo cô trích ra một khoản cho bộ phận quản lý bệnh viện quỹ từ thiện Hoa Hưng, không dưới một nghìn vạn để chuẩn bị cứu trợ.

Người thứ ba Liễu Tuấn gọi điện cho chính là Xảo nhi. Xảo nhi nghe xong thấy rất khó chịu, không đợi Liễu Tuấn nói, cô đã cấp năm trăm ngàn làm từ thiện. Trong thời gian ngắn nhất đưa đến bệnh viện Bình Dân được xây tại khu Trường Hà. Liễu Tuấn tâm trạng đang rất lo lắng, may mắn Lạc Lạc xuất hiện đúng lúc bi bô một hồi với cha khiến Liễu Tuấn thấy nhẹ lòng hẳn.
...

Hội nghị khu Trường Hà sáng sớm đã bắt đầu họp, vấn đề thảo luận hôm nay chính là xử lý công ty Trường Giang. Liễu Tuấn vốn không định mở cuộc họp này nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên họp thì hơn.
Vấn đề khá nghiêm trọng mọi người cũng nên tự xem xét lại mình.
Sài Thiệu Cơ giới thiệu cơ bản tình hình và biện pháp xử lý.

"Tất cả mọi người cho ý kiến chuyện này nên xử lý sao cho thỏa đáng."
Liễu Tuấn nhìn các đồng chí trong cuộc họp nói.

"Bất nhân như vậy đương nhiên là phải bắt lại!" Bí thư Tư Mã Huy Ban kỷ luật thanh tra bí thư nói : "Mặt khác để đề phòng hắn chạy thoát chúng ta sẽ di dời tài sản của hắn!"

Đứng ở lập trường của Ban Kỷ Luật Thanh tra, thái độ của Tư Mã Huy như vậy là bình thường.

"Tôi đồng ý, chuyện này nên xử lý nghiêm."Phó bí thư Tạ Thái cũng đồng ý.

Tiếp đó mấy vị ủy viên đều lên tiếng, đồng ý với ý kiến của hai vị nói trước. Mấy ngày nay ai cũng theo dõi tình hình nắm rõ thái độ của Liễu Tuấn, đương nhiên thái độ của lãnh đạo không ai dám làm trái. Chuyện này mà đối đầu với Liễu Tuấn chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.

"Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, tôi ngĩ chuyện này nên xử lý theo pháp luật!"
Sau khi mọi người đã thống nhất thái độ của mình, phó chủ nhiệm La Tái Nghĩa đột nhiên đưa ra ý kiến phản bác. Ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung vào hắn.

Khuôn mặt Liễu Tuấn lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cười nhìn hắn nói: “ Đồng chí Tái Nghĩa có gì xin cứ nói.”

La Tái Nghĩa mới có ba lăm tuổi, trong số các chủ nhiệm ngồi đây có thể coi là trẻ nhất, đeo kính, trông rất nho nhã. Công việc của hắn cũng là quản lý pháp luật. Ngày thường hắn rất ít khi phát biểu, không ai ngờ hội nghị hắn lại một mình một ý thế này.

La Tái Nghĩa nói : "Ban đầu tiến cử công ty Trường Giang là quyết định của hai ban trong khu và kí kết hiệp định hợp tác. Mấy ngày nay, tôi có xem qua về hiệp định hợp tác này, một là hiệp định hợp tác, hai là cam kết bồi thường cho nhân dân quanh vùng, đều là những văn kiện chính thức có hiệu lực. Giờ đây công ty Trường Giang để xảy ra vấn đề, khu chúng ta áp dụng cưỡng chế đóng cửa nhà xưởng là đúng. Nhưng thuần túy đứng ở góc độ pháp luật thì chủ thể pháp luật không chỉ có chính quyền và doanh nghiệp mà còn có công nhân nhà máy và nhân dân quanh vùng."
Nói đến đây hắn dừng lại một chút

Liễu Tuấn chăm chú lắng nghe nói : "Rất có lý, đồng chí nói tiếp đi."

"Thuần túy từ góc độ pháp luật nếu chủ thể bị hại là công nhân và dân quanh công ty Trường Giang thì người gây hại là công ty Trường Giang, phải chịu trách nhiệm liên đới là ủy ban quản lý khu Trường Hà.”
La Tái Nghĩa chậm rãi nói .

Hắn vừa dứt lời cả phòng không khí bỗng thay đổi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"La chủ nhiệm, ý của anh là công nhân và nhân dân là nguyên cáo còn chúng ta và công ty Trường Giang là bị cáo?"
Tạ Thái kinh ngạc hỏi.

"Đúng. Đơn giản mà nói, chính là như vậy!"
La Tái Nghĩa gật đầu nói.

Lập tức tất cả mọi người nhìn hắn như quái vật.
Cái tên La Tái Nghĩa này muốn gây loạn sao? Ủy ban quản lý khu Trường Hà sao có thể trở thành bị cáo được chứ? Theo luật tố tụng thì mấy năm trước cũng có mấy vụ dân kiện quan. Nhưng nếu mà thật sự làm theo pháp luật thì không loạn mới lạ. Truyền thống mấy ngàn năm quan chính là ông trời.Truyền thống đó không dễ gì thay đổi.

"Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, tôi cho rằng làm theo pháp luật là hợp lý nhất. Thứ nhất, có thể tăng cường nhận thức về pháp luật của người dân, khiến cho quần chúng hiểu về quyền và nghĩa vụ của mình. Đồng thời, cũng là hồi chuông cảnh báo cho quan chức chấp pháp vì dân, nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định."

La Tái Nghĩa không để ý đến ánh mắt của mọi người tiếp tục nói.
Sài Thiệu Cơ có chút chấn động, những lời này, khá giống với những gì Liễu Tuấn nói ở văn phòng, Chẳng lẽ... Sài Thiệu Cơ kìm lòng không được liếc nhìn Liễu Tuấn.

"Thứ hai, chúng ta phải suy nghĩ tình hình của Trường Giang, Vương Kim Căn là nhà đầu tư. Trong khu chúng ta có rất nhiều thương gia đến đầu tư, đặc biệt là ở Đài Loan. Bọn họ tuân thủ quy tắc trò chơi, trong khi chúng ta lại không như vậy. Nếu chúng ta không xử lý theo pháp luật thì e rằng sẽ tạo nên ảnh hưởng xấu. Tôi cho rằng xử lý chuyện này phải để ý đến suy nghĩ của các thương gia."

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Rất tốt, ý kiến của đồng chí La Tái Nghĩa tôi thấy rất thỏa mãn. Tôi đề nghị hỗ trợ pháp luật công nhân và nhân dân quanh vùng, giải quyết chuyện này theo pháp luật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui