Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn đã nói như vậy thì Sài Thiệu Cơ cũng không dám nói gì nữa nhưng mà trong lòng hắn không thích cái ý kiến của La Tái Nghĩa. Lẽ nào mấy ngày nay khu vẫn còn chưa nỗ lực hết mình? Giải quyết vấn đề công ty Trường Giang vẫn chưa kịp thời?
Đưa lên tòa?

Người trẻ tuổi đúng là luôn thích lập dị. Nhưng mà La Tái Nghĩa cũng đã ba lăm tuổi rồi đâu còn trẻ nữa mà vẫn còn thích cái trò trẻ con như vậy?
Lại gặp phải Liễu Tuấn một bí thư trẻ được thể giúp hắn “làm loạn”. Nếu như là Trương bí thư tiền nhiệm thì La Tái Nghĩa có dám thế không?
Sài Thiệu Cơ trở lại văn phòng, có phần lo lắng.

Không những khiến cho quản lý khu thành bị cáo mà còn cho người đi chỉ đạo nhân dân kiện cáo, thật đúng là loạn. Sau này ban quản ý không biết làm việc kiểu gì khi mà uy quyền đã chẳng còn chút nào.
La Tái Nghĩa đúng là con mọt sách, một tên thông thái rởm nhưng sao Liễu bí thư lại thế?

Nghĩ đến đây, Sài Thiệu Cơ trong nội tâm không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ Liễu bí thư không hài lòng với công việc của ban quản lý khu nên mượn cớ để nhắc nhở mình?Sài Thiệu Cơ đi qua đi lại trong văn phòng, nghĩ tới đây, lập tức dừng bước, sau đó suy nghĩ lại một lượt những việc mình đã làm xem có sơ suất gì không nhưng hắn không nghĩ ra điều gì. Để báo đáp ơn tri ngộ của Liễu Tuấn hắn đã cố gắng hết sức.

Ân, có lẽ là người tuổi trẻ muốn làm chuyện lạ để thu hút người khác. Liễu Tuấn mặc tính cách khá trầm nhưng thủ đoạn rất cao tuổi còn trẻ nhưng dã tâm không nhỏ.Sài Thiệu Cơ cuối cùng cũng ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu phê duyệt văn kiện.

Mãi cho đến ngày thứ ba Sài Thiệu Cơ không thể nhịn được nữa mới chạy đến văn phòng Liễu Tuấn. Nguyên nhân đó là vì nhận được thông báo biện hộ của tòa án nhân dân thành phố, hóa ra công ty Trường Giang đã tố cáo ban quản lý khu Trường Giang.

Trường Giang khởi tố ban quản lý khu Trường Hà không thực hiện theo hợp đồng, mà cưỡng chế niêm phong công ty, gây tổn thất nặng nề về danh dự và kinh tế cho công ty, yêu cầu toà án tuyên bố ban quản lý khu Trường Hà vi phạm hợp đồng, lập tức bỏ lệnh niêm phong công ty, bồi thường mọi tổn thất.

Tòa án thành phố Ngọc Lan thụ án sau đó thông báo cho ban quản lý khu Trường Hà.Sài Thiệu Cơ vừa nghe xong thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Mẹ nó, làm phản rồi.Nhưng mà Sài Thiệu Cơ chỉ phẫn nộ, chưa mất hình tượng, hắn đương nhiên pải báo cáo chuyện này cho Liễu Tuấn.

"Bí thư, anh xem cái tên Vương béo này gan không nhỏ đâu."
Sài Thiệu Cơ phẫn nộ nói với Liễu Tuấn.

"Thiệu Cơ, an tâm, cứ ngồi xuống đã."
Liễu Tuấn cười cười, đưa cho Sài Thiệu Cơ một điếu thuốc, tiếp đó cầm lấy phần đơn khởi tố xem rồi cười khiến Sài Thiệu Cơ muốn phát điên.
Người này càng lúc càng khó hiểu.
Bị tố cáo còn cười được.

"Rất tốt mà, không ngờ Vương Kim Căn này cũng biết đến pháp luật."
Liễu Tuấn xem hết đơn khởi tố xong càng cười lớn hơn.

Sài Thiệu Cơ buồn bực nói : "Bí thư, không thể cho phép bọn họ làm thế. Cái tên họ Vương này đúng là lòng dạ hiểm độc giờ đây hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu chúng ta.Theo ý của hắn thì tất cả những người chết do trúng độc mà chết, thì chúng ta cũng phải giải quyết cho hắn, nếu không sẽ là vi phạm hợp đồng. Thế này thì còn đạo lý nữa không?"

Liễu Tuấn cười.
"Thiệu Cơ không cần kích động như vậy. Xe đến trước núi nhất định có đường đi, chỉ cần làm theo pháp luật không lo hắn tố cáo."

Sài Thiệu Cơ nói : "Bí thư, không phải tôi sợ hắn tố cáo mà làm như vậy quả thật không được, ban quản lý khu quản lý nhiều doanh nghiệp như vậy doanh nghiệp nào cũng thế thì chúng ta phải làm sao? Sau này làm thế nào để suy trì trật tự ?"
Liễu Tuấn nói : "Thiệu Cơ, không thể nói như vậy. Có phải anh có ý kiến gì với việc tôi ủng hộ việc nhân dân tố cáo công ty Trường Giang và quản lý khu không?"

Sài Thiệu Cơ sửng sốt một chút, khẽ gật đầu: "Bí thư, không giấu gì anh, quả thật tôi có chút không hiểu. Từ xưa đến nay, đều là quan trông nom dân, giờ đây quần chúng lại tố cáo chúng ta, việc này có chút bất thường, sau này có thể khó mà quản lý được họ..."

Liễu Tuấn gật nhẹ đầu, móc ra một điếu thuốc châm hút rồi đẩy bao thuốc về phía Sài Thiệu Cơ. Sài Thiệu Cơ tư tưởng lạc hậu, Liễu Tuấn cũng đã nghĩ đến nhưng không ngờ lại lạc hậu quá vậy.

"Thiệu Cơ, trước hết không cần quan tâm đến phương thức xử lý mà hãy suy nghĩ vấn đề, chuyện này khu có sai không?

Sài Thiệu Cơ nói : "Có sai! Điểm này không cần phải nói. Lúc trước không quản lsy nghiêm không rõ nội tình công ty Trường Giang..."

"Thế là đúng rồi, đã sai thì không nên ngăn cản người khác chỉ ra. Biết sai sửa sai mới là đúng!"

"Bí thư. Chúng ta không phải đang sửa sao? Niêm phong Trường Giang kiểm tra sức khỏe nhân dân không phải là đang sửa sai sao?... Dù sao ban quản lý khu cũng là cơ quan hàng đầu cũng phải chú ý đến thể diện..."
Ý của Sài Thiệu Cơ đã quá rõ, sai phải sửa nhưng mà lại đóng cửa lại sửa trong nội bộ, không để lộ ra ngoài sợ xấu mặt.

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Thiệu Cơ, tôi trước cũng nghĩ như anh, không nên đem chuyện xấu trong nhà ra rêu rao. Nhưng mà, cuối cùng tôi nghĩ đến một vấn đề. Ví dụ chuyện này đi, đổi lại là một người khác ở vị trí của anh, có phải là cũng sẽ nhận sai, biết sai sửa sai không? "

Liễu Tuấn nói, ánh mắt nhìn về phía Sài Thiệu Cơ.

Sài Thiệu Cơ ngẩn ra, có phần lưỡng lự lắc đầu, nói : "... Cũng không nhất định..."

"Đúng! Không nhất định. Chúng ta có rất nhiều cán bộ, nhất là lãnh đạo có cái nhìn phiến diện với kiểm tra quản lý. Thượng cấp kiểm tra còn chịu được nhưng nhân dân kiểm tra thì khó mà chấp nhận được. Đã xảy ra vấn đề thì luôn tìm cách che đậy. Đến khi che không được thì trở thành vấn đề lớn... Như vậy không được. Có thể nói tôi và anh hôm nay nhận sai sửa sai nhưng mà sau này khi chúng ta bị điều đi nơi khác, thay lãnh đạo khác liệu họ có tự giác nhận sai sửa sai? Tôi thấy không nhất định! Bởi vậy, hướng dẫn quần chúng lợi dụng pháp luật bảo vệ quyền lợi của mình, giám sát công tác của chính quyền là quan trọng. Trường Hà muốn duy trì phát triển thì điều quan trọng là gì? Là xây dựng đội ngũ cán bộ,phải vượt qua thử thách mới lớn mạnh được.

Thiệu Cơ chỉ dựa vào sự kiểm tra, giám sát của cấp trên thôi không đủ. Hai người chúng ta, coi như là hàng năm làm việc với nhau 365 ngày, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cũng không thể cam đoan có thể giám sát đến từng cán bộ. Cho nên, lãnh đạo quần chúng thành lập cơ chế giám sát lâu dài là vô cùng quan trọng. Trường Hà bị mất mặt một lần không sao cả nhưng nếu chúng ta xây dựng được đội ngũ giám sát từ nhân dân thì công việc của anh và tôi không phải sẽ nhẹ hơn sao?"

Liễu Tuấn nói liền một mạch hơn mười phút đồng hồ. Bình thường hắn không nói nhiều như vậy nên có thể thấy chuyện này Liễu Tuấn rất coi trọng.

Sài Thiệu Cơ giống như là đã ngộ ra, trầm tư gật nhẹ đầu: "Bí thư, anh nói rất có lý... Nhưng mà, để xây dựng cơ chế giám sát của quần chúng không phải dễ..."

"Đúng thế, nhưng mà phải có bước đầu tiên thì mới có bước tiếp theo. Bởi vậy, tôi cho rằng, lần kiện cáo này, dù quyết định của tòa thế nào cũng là chúng ta thắng!"
...
Sài Thiệu Cơ không hiểu vì sao Vương Kim Căn kiện lên toàn, Chung Hải Vận cũng vậy.

"Ai, Cận Hữu Vi trước kia lão Vương đối xử với chúng ta rất tốt, giúp chúng ta rất nhiều việc, bây giờ hắn bị người ta xử anh không thể thấy chết không cứu..."
Chung Hải Vận trần truồng nằm trong lòng chồng.

Chung Hải Vận rất hiểu chồng, biết lúc này là lúc dễ nói chuyện nhất. Ví dụ Cận Hữu Vi mà tức giận thì đã bị “ tiểu đệ” của hắn không chế, lúc này nói chuyện dễ được việc nhất.

"Chung Hải Vận, em làm sao thế nhỉ, sao lúc nào cũng nói với anh mấy chuyện nhảm đó? Rốt cuộc chúng ta là vợ chồng hay là em với lão Vương là vợ chồng? Sao em cứ ra sức giúp hắn thế?"

Cận Hữu Vi khó chịu, nghĩ tới việc đang ở lầu một thường ủy tỉnh ủy, cha hắn đang ngủ nếu không thì hắn đã gào ầm lên rồi.

"Anh đúng là vô lương tâm, anh thích chụp mũ người khác thế hả?Được, ngày nào đó em sẽ cho anh biết tay..."
Chung Hải Vận làm bộ giận dỗi.

"Em dám!"
Cận Hữu Vi cũng hơi bực mình.

"Anh cảnh cáo em, em đã nhận của tên béo đó bao nhiêu mau đưa trả lại cho hắn, đừng có mà tự rước lấy họa. Vấn đề này không phải chuyện nhỏ đừng có vướng vào."

Chung Hải Vận kinh hãi, xem ra thật đúng là coi thường chồng mình, trong lòng không hiểu hắn nghĩ gì.

"Theo ý anh thì cứ đứng nhìn tên béo đó chết sao? Anh không phải là người nghĩa khí nhất sao?"

Nói vậy nhưng mà Chung Hải Vận vẫn không nỡ buông tay với 30 vạn của Vương Kim Căn.

"Em biết cái gì,anh không phải là người có nghĩa khí sao? Vấn đề này đã ra tòa, chỉ cần không trong phạm vi khu là dễ giải quyết. Đừng quên cha của Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui