Trong điện thoại, truyền đến giọng của tiểu Thanh: "Tiểu Tuấn em vừa từ Nga trở về!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Em giờ đây ở đâu?"
Tiểu Thanh cười khúc khích: "Còn có thể ở đâu chứ? Hồng Kong công ty còn một đống việc đang chờ em xử lý. Anh đang ở đâu đấy?"
"Ừ, ăn cơm ở quán trà của người bạn."
"Bên người có cô nương xinh đẹp nào không thể!? Không được nói dối đâu đấy!"
Tiểu Thanh cùng Hà đại tiểu thư giống nhau ngày càng tinh quái.
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Thế nào, Nga có lạnh không? Gặp Ivan rồi chứ? Cái người tổng thống tương lai của Nga!"
Tiểu Thanh lần này đến Nga, ngoại việc làm việc cùng ngân hàng trung ương Liên Bang Nga còn có nhiệm vụ khác là gặp mặt Ivan phó thị trưởng thứ nhất của thành phố Petersburg.Người tên Ivan này nếu như không có biến cố gì thì sẽ trở thành tổng thống của Nga trong tương lai.
Lần trước tiểu Thanh đã nhận lời đến thủ đô ngắm cảnh, Liễu Tuấn đã nhận ra, trung ương thực tế đã phát giác ra công ty mà đứng hắn đằng sau. Về việc mời tiểu Thanh cũng có thể thấy họ đã cân nhắc. Bất kể như thế nào, sự tồn tại của tập đoàn này có lợi lớn cho quốc gia. Dù sao cha con Liễu Tuấn đều làm trong nhà nước
Tập đoàn Thịnh Nghiệp ngày càng mở rộng thì càng ảnh hưởng sâu rộng đến kinh tế đất nước. Không cần phải nói nhiều, phương Tây rất nghi ngờ cảnh giác với việc nước ta phát triển một cách nhanh chóng. Trên thực tế, cái gọi là "Lý luận Đông Phương uy hiếp" luôn luôn dậy lên những xôn xao.
Một số ít những kẻ đã lợi dụng điều đó để ngăn cản nước ta phát triển.
Lãnh đạo cấp cao đã ra tín hiệu “ thân mật” như vậy thì Liễu Tuấn ra lệnh cho tiểu Thanh nhanh chóng phát triển công ty Thịnh Nghiệp hơn nữa.
Nga là một nước lớn lúc bấy giờ, là một nước lớn phía Bắc nước ta sau này cần phải hợp tác nhiều nên cần phải chú ý.Liễu Tuấn biết rằng sau này Ivan sẽ trở thành tổng thống nhưng mà cái khó là ở chỗ hắn không thể nói cho các lãnh đạo biết nên chỉ còn cách phát triển Thịnh Nghiệp mà thôi.
Thấy tương lai của Ivan sau này tiểu Thanh đã tự mình đến Petersburg, với những thàng tựu sau này của hắn thì tổng tài đích thân đi cũng đáng.
Đương nhiên, trước đó, tiểu Thanh đã thiết lập đủ mọi quan hệ, giữ liên lạc với Ivan. Nói cách khác, đến thăm không quá đường đột.
Mấy năm trước tiểu Thanh cùng Xảo nhi đều tạo nên con đường đi riêng tại Nga. Nhất là tiểu Thanh, làm những chuyện này đúng là như bẩm sinh vậy.
Sau nhiều năm tích lũy, giờ đây tiểu Thanh đã có ảnh hưởng khá lớn tại Nga,đến ngay cả Liễu Tuấn cũng không thể dự tính được. Nhưng mà khi cô nói muốn gặp Ivan đối phương lập tức trả lời, vậy là có thể thấy ảnh hưởng của Thịnh Nghiệp đến nga quả thật là kinh người.
"Kinh người!"
Tiểu Thanh nói.
Liễu Tuấn im lặng.Khi Ivan đảm nhiệm chức tổng thống Nga sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn lợi hại."Kinh người" đương nhiên là hai chữ đánh giá. Nhưng mà câu tiếp của tiểu Thanh lại làm Liễu Tuấn kinh ngạc.
Tiểu Thanh nói: "Người này, thật là đáng sợ. Quả thực là chẳng khác gì anh!"
Liễu Tuấn im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: "Không phải chứ? Anh đáng sợ vậy sao?Em đừng có phỉ báng anh thế chứ?"
Liễu Tuấn nhận điện thoại của tiểu Thanh cũng không tránh Tiểu Vũ. Tiểu Vũ vốn cũng không dám nghe điện thoại của Liễu Tuấn nhưng mà thấy hắn nói “ phỉ báng” thì giật mình nhìn về phía hắn đầy quan tâm.
Chẳng lẽ người trong điện thoại là kẻ địch?
Nhưng khi nhìn thần sắc không giống, nụ cười đó giống như là khi gặp Nghiêm Phi, vậy thì chắc chắn là người phụ nữ của hắn.
Một người đàn ông như vậy thì không thể có một người phụ nữ nào có thể sở hữu một mình được! Tiểu Vũ trong lòng ngầm thở dài, đột nhiên rất hâm mộ người đang nói chuyện với Liễu Tuấn qua điện thoại.
“ Em đâu có phỉ báng anh. Anh thật sự rất đáng sợ, chẳng lẽ chính anh cũng không biết sao? Ai bên cạnh anh không lo lắng, cẩn thận? Dường như chúng ta nghĩ gì cái tên Ivan này đều nhìn thấu được, hắn giống anh có khả năng đặc biệt..."
Tiểu Thanh nói.
Liễu Tuấn đành phải cười cười.
"Nói chuyện với Ivan thế nào?"
Liễu Tuấn hỏi.
"Cũng được, hắn rất chu đáo, chỉ cần thành phố Ngọc Lan mời thì hắn sẽ đến."
Đây chính là một trong những mục đích của chuyến đi Nga lần này. Nếu như hắn đến thì bước tiếp theo là hai thành phố Ngọc Lan và Petersburg kết bạn bè.Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này, Thịnh Nghiệp còn có những nhận thức chung khác với Ivan. Từ giờ trở đi, chắc phải mất ba năm nữa để củng cố quan hệ giữa Thịnh Nghiệp và Ivan. Đến khi Ivan lên đến đỉnh cao thì Thịnh Nghiệp cũng đạt đến tầm ảnh hưởng lớn nhất.
"Không tồi!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
"Đại lão gia của em ơi, em bay ngàn dặm xa xôi, đi đi về về, giờ người đau ê ẩm, anh không thể khen được một câu sao?"
Tiểu Thanh nói.
Liễu Tuấn cười cười.
Tiểu Thanh đoán ra có lẽ giờ hắn không tiện nói chuyện. Liễu Tuấn hôn gió rồi nói "Mấy ngày nữa anh sẽ đến thăm em.” rồi cúp điện thoại.
Tiểu Vũ ân cần nhìn Liễu Tuấn.
Cô không dám hỏi nhiều.
Liễu Tuấn nhắm mắt trầm tư, mỉm cười, ngồi vào bàn trà tiếp tục pha trà.
...
Chiều chủ nhật, Liễu Tuấn cũng đang ngồi trong phòng của phó bí thư tỉnh ủy tỉnh A kiêm bí thư thành phố Ngọc Lan Đinh Ngọc Chu pha trà.
Liễu Tuấn được mời đến.
Từ sau khi sóng gió trong đại hội thường ủy, quan hệ giữa Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn như nước với lửa. Đinh Ngọc Chu tính cách rất mạnh mẽ, bởi vì Cận Tú Thực bắt hắn phải hòa hoãn trong quan hệ với Liễu Tuấn chứ nếu không thì chẳng có chuyện này.Trên quan trường lăn lộn cả đời, chưa bao giờ nếm mùi thiệt thòi như vậy chẳng lẽ già rồi mà lại phải cúi đầu trước một thằng nhóc?Cho nên suốt mấy tháng, Đinh Ngọc Chu không nói chuyện với Liễu Tuấn, thậm chí nói chuyện xã giao cũng không.
Cơ hội hau người gặp nhau cũng chỉ có trong hội nghị thường ủy mà thôi. Hắn cũng không thèm để ý đến Liễu Tuấn, ngược lại khi Liễu Tuấn phát biểu là vẫn theo lệ, gật đầu làm lễ với hắn.Những ủy viên trước kia phát biểu đều là “ bí thư Đinh tôi muốn nói vài lời”. Địa vị của Thôi Phúc Thành khác với những phó bí thư bình thường, không ai lại mở đầu bằng ba chữ "Thôi thị trưởng". Nhưng sau khi Liễu Tuấn tạo ra sóng gió thì có chút thay đổi, khi các ủy viên phát biểu thì đặt "Thôi thị trưởng" cùng "Đinh bí thư" ngang hàng nhau.
Người làm như vậy đầu tiên là Liễu Tuấn.Thôi Phúc Thành thấy vui sướng vô cùng nhưng mà hắn cũng rất phục Liễu Tuấn. Mở đầu bằng ba chữ "Thôi thị trưởng"có vẻ rất bình thường, kì thực thật không đơn giản. Đương nhiên Liễu Tuấn không muốn "Kết thù kết oán" với Đinh Ngọc Chu . Với tính cách của Đinh Ngọc Chu thì khi hắn nghe thấy “ Đinh bí thư Thôi thị trưởng” được đặt ngang hàng thì đương nhiên là bất mãn.
Nhưng mà Thôi Phúc Thành cũng không quá để ý. Đã “ phản kích” như thế rồi thì coi như lật mặt với hắn luôn, không chẳng lẽ lại làm bẽ mặt hắn còn giả vờ “ ngoan”?
Nhưng mà hôm nay Đinh Ngọc Chu đột nhiên mời Liễu Tuấn đến nói chuyện, Liễu Tuấn cũng không hiểu hắn có ý gì. Đột nhiên nghĩ kĩ lại thì nhận ra hắn muốn “ làm hòa” ? Cũng có khả năng này. Dù sao hắn cũng là nha nội, sau khi thể hiện sức mạnh xong, mấy người của Đinh Ngọc Chu giận thì cũng giận rồi, cuối cùng cũng phải đưa ra một đối sách không thể suy trì chiến tranh lạnh mãi được. Đinh Ngọc Chu càng lờ Liễu Tuấn đi thì hắn càng bị động.
Tại sao, anh đường đường là phó bí thư Tỉnh ủy mà lại bó tay với cấp dưới? Chỉ còn cách chơi trò “ hờn dỗi” như trẻ con hay chơi với nhau?
Đúng là quá phi thực tế.Không ngờ một Đinh Ngọc Chu hổ báo như thế mà lại bị một tên nhóc đánh đổ.Về mặt chính trị không có chuyện mãi là bạn hay mãi là kẻ thù chỉ có lợi ích của hai bên mà thôi. Nếu như cần thiết thì kẻ thù cũng phải bắt tay.
Trải qua mấy tháng như vậy cuối cùng Đinh Ngọc Chu đã nghĩ thông suốt.
Vô luận thế nào, lãnh đạo của thị ủy đã mời đến tận nhà riêng, chắc chắn là việc riêng, Liễu Tuấn không thể không đến.Chỉ có điều hắn phải đề phòng.
Kể từ bây giờ “ hòa giải” với Đinh Ngọc Chu là một việc quan trọng. Đối với hắn Liễu Tuấn cũng quan trọng..