Trùng Sinh Chi Nha Nội

"Đúng là bà mẹ xinh đẹp..."

Vừa vào phòng khách Doãn gia là nhìn thấy Lý Uyển. Lý Uyển ăn mặc cũng chẳng khác Nghiêm Phi là mấy, váy rộng thùng thình màu vàng nhạt, tóc có chút hơi rối nhưng mà trông vẫn vô cùng xinh đẹp.
Liễu Tuấn bèn tán thưởng.

Lý Uyển cười nói: "Anh lúc nào cũng trêu em, nói đến xinh đẹp ai vượt được vợ anh?"

Liễu Tuấn cười nói: "Xinh thì xinh thật nhưng mà ăn uống thì khó coi quá!"
Lý Uyển trợn mắt nhìn, tiếp đó cười khanh khách, cũng không để ý đến hắn nữa chăm chú ăn bánh mì. Nhìn cái tư thế ăn uống đó đúng là chẳng khác gì Liễu Nha Nội.

Liễu Tuấn liền nói: "Phi Phi thấy không đây mới là dáng dấp của một bà mẹ!"

Nghiêm Phi cũng cười lớn.

Lý Uyển nói : "Nghiêm Phi, đừng để ý đến anh ấy, cậu nhìn mình xem béo quá rồi!"

Lý Uyển đúng là đẫy đà hơn trước rất nhiều. Cô mang thai cũng chỉ kém Nghiêm Phi có một tháng nhưng mà bụng thì không hề nhỏ hơn.

"Lý Uyển, cậu nhanh lên một chút..."
Nghiêm Phi thúc giục nói.

"Vội cái gì, dù sao cũng có nhiều thời gian, đợi mình trang điểm chút đã..."
Nghiêm Phi nói : "Được rồi được rồi, đi cùng tiểu Mao mao trang điểm xinh mấy cũng chẳng tác dụng gì!"

"Đã vậy thì càng phải trang điểm cho xinh không thì xấu xí quá."

Lý Uyển cười rồi đi vào phòng ngủ, trang điểm. Doãn Xương Huy bèn mời hai vợ chồng Liễu Tuấn ngồi xuống để hắn pha trà.

"Thôi không cần pha trà đâu cũng vừa ăn sáng xong mà."
Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói .

Doãn Xương Huy là người thành thật, lập tức dừng lại ngồi xuống, cùng Liễu Tuấn nói chuyện. Doãn Xương Huy năm nay cũng đã 30 tuổi nhưng vẫn nhã nhặn thanh tú không khác gì mấy so với lúc mới quen Liễu Tuấn. Cuộc sống gia đình tạm ổn nên hắn cũng an nhàn.

"Liễu Tuấn, nghe nói Trường Hà khu các anh ủng hộ nhân dân kiện cáo?"
Doãn Xương Huy hỏi.

Liễu Tuấn lấy làm lạ hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Một tin động trời như thế sao không biết được? Vụ án này đã trở thành đề tài nóng hổi gần đây, tất cả mọi người đều đang chờ xem kết quả… Xem có phải là các anh đầu cơ không."

Liễu Tuấn nghe câu trước còn có thể nghe lọt tai nhưng câu cuối khiến hắn không vui, bèn nói: "Nói thế là ý gì? Tôi là ai mà phải đầu cơ?"

Trước mặt bạn cũ Liễu Tuấn mới có thể tỏ ra không vui.
"Được rồi được rồi, biết là anh lợi hại. Kể tôi nghe xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Doãn Xương Huy bèn chuyển câu hỏi.

Nghe hai người nói đến những chuyện này, Nghiêm Phi thấy mất kiên nhẫn, cười đứng dậy hướng về phòng của Lý Uyển nói : "Hai người cứ nói chuyện công việc, em vào với Lý Uyển."

Hai người liền mỉm cười gật đầu.
Vương Kim Căn kiện quản lý Trường Hà khu làm trái trái với hợp đồng, sau khi niêm phong Trường Giang không lâu, dưới sự giúp đỡ của quản lý khu Trường Hà nhân dân và công nhân của công ty đã cử ra đại diện để kiện công ty trong việc làm ô nhiễm môi trường, ảnh hưởng đến sức khỏe của công nhân và dân quanh vùng.Đất đai và nguồn nước cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng, yêu cầu toàn án niêm phong công ty và bồi thường cho những thiệt hại mà công ty gây ra. Bị cáo thứ hai đó là quản lý khu Trường Hà không hoàn thành trách nhiệm, không giám sát quản lý nghiêm công ty dẫn đến những tổn thất nghiêm trọng nên cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Đơn kiện này vừa được đưa lên tòa án thành phố Ngọc Lan, lập tức trở thành một cơn trấn động.Sau khi 《Luật tố tụng hành chính》được ban hành, nhiều nơi cũng có những vụ kiện tương tự nhưng mà quy mô không lớn thế này. Tuy nói pháp luật mới ban hành thì phải có vài vụ để làm “ ví dụ” nhưng mà giới cầm quyền trở thành bị cáo thì đúng là phải cẩn thận. Ảnh hưởng quá lớn cũng không được.

Nhưng Trường Hà khu lần này đúng là làm lớn. Một là nguyên cáo là số đông, khoảng sáu ngàn người là nguyên cáo. Thứ hai, bị cáo thứ hai chính là ban quản lý khu Trường Hà. Đây là một trong những vụ án hiếm. Nói như vậy, tức là trước đây chỉ là một bộ phận nhỏ nào đó mắc sai lầm, trải qua phán quyết uốn nắn là xong. Nhưng đáng kinh ngạc hơn là ở chỗ ban quản lý khu Trường Hà lại giúp nhân dân khởi kiện.
Ban quản lý khu Trường Hà chẳng nhẽ đầu óc có vấn đề hết?
Việc lạ như vậy đương nhiên đồn xa vang xa.
Liễu Tuấn cười cười, đem sự việc đại khái nói cho Doãn Xương Huy.

"Làm tốt lắm! Liễu Tuấn! Việc này đúng là làm quá hay."

Doãn pháp quan vừa nghe xong đã tán thưởng, thậm chí kích động bắt tay Liễu Tuấn, khiến cho Liễu Tuấn dở khóc dở cười. Doãn pháp quan đúng là chính nghĩa.

"Làm như vậy là quá được rồi. Không thể cứ ở trên cao mà hoàn toàn thoát ly quần chúng. Vụ án này dù thế nào cũng đều đáng giá.!"
Doãn Xương Huy kích động nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Tình hình có vẻ không khả quan như anh nói, ban quản lý khu Trường Hà có thể thua!"

"Thua cũng tốt, nếu thắng thì chẳng có gì cả. Hơn nữa, theo như những gì cậu nói thì phán xét công bằng, công ty Trường Giang và ban quản lý khu Trường Hà thua kiện là chắc. Dù thế nào cũng không thoát được!"
Doãn Xương Huy đứng ở góc độ của thẩm phán phát biểu ý kiến.
Liễu Tuấn gật gật đầu.

Cùng Doãn Xương Huy đàm luận những chuyện này, luôn vui vẻ. Đừng tưởng Doãn Xương Huy bây giờ chỉ là một chức nhỏ trong tòa án dân sự nhưng mà trong mắt Liễu Tuấn thực lực của hắn rất lớn. Nhiều khi Liễu Tuấn gặp phải khó khăn trong đấu tranh và thỏa hiệp trong đầu hắn thường thường hiện lên hình ảnh của Doãn Xương Huy, nghĩ thầm nếu là hắn thì hắn sẽ chọn thế nào?

Đáp án là chắc chắn, Doãn Xương Huy là người có tình nghĩa. Nếu như cần thiết Doãn Xương Huy sẽ không chút do dự lựa chọn "Sát thân vì nghĩa".
Đương nhiên, trên quan trường, Liễu Tuấn không thể làm theo nguyên tắc của Doãn Xương Huy để xử lý mọi vấn đề. Nhưng hắn sẽ học tính nhân nghĩa của Doãn Xương Huy.

"Xương Huy, vụ án này nếu anh là thẩm phán thì anh sẽ phán quyết thế nào?"
Liễu Tuấn trầm ngâm, hỏi.

"Ha ha, chuyện này tôi không thể nói được, tôi không hiểu rõ về vụ án..."
Doãn Xương Huy nói .

Doãn Xương Huy rất cẩn thận trong công việc, mỗi khi nhận một vụ án hắn đều căn cứ theo bằng chứng. Bởi vậy những vụ án mà hắn đảm nhận hầu hết đều không có bất kì một sai sót, nhầm lẫn nào.

Liễu Tuấn cười nói: "Anh không cần phải lo vấn đề chứng cứ, coi như tất cả những gì tôi nói đều là thật?"

"Nếu như vậy thì rất đơn giản, công ty Trường Giang phải gánh chịu trách nhiệm là chủ yếu, lập tức ngừng sản xuất, bồi thường tất cả tổn thất, đối với những người bị bệnh thì phải chi trả toàn bộ tiền chữa trị. Nhà máy như thế nhất định phải niêm phong không cho sản xuất. Những vấn đề ô nhiễm nguồn nước và đất cũng do công ty giải quyết... Về phần ban quản lý khu Trường Hà các anh cũng bị liên đới. Cũng phải gánh chịu một phần kinh tế.”

Doãn Xương Huy đơn giản rõ ràng nói ý kiến của mình.

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, lông mày chau lên.

Doãn Xương Huy không khỏi kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy, Liễu Tuấn có vấn đề gì sao?"

Liễu Tuấn lắc đầu.Vương Kim Căn chọn con đường kiện cáo khiến Liễu Tuấn nhớ tới ngày cùng Cận Hữu Vi ăn cơm và còn có cả Hoa Viễn Hàng. Cha của Hoa Viễn Hàng là bí thư chính pháp tỉnh, có ảnh hưởng lớn đến tòa án thành phố Ngọc Lan. Vụ án này tòa án liệu có phán quyết theo pháp luật là cả vấn đề. Nhưng mà tình huống này không nên nói cho Doãn Xương Huy nghe, để khỏi khiến hắn bực mình.

"Đi thôi, đi xem hai cô ấy đã trang điểm xong chưa, chúng ta nên ra ngoài thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui