Sau lễ quốc khánh, Liễu nha nội vội vàng chạy về thành phố Đại Ninh.
Nguyên nhân vì Nghiêm Phi đã vào bệnh viện chuẩn bị sinh.
Nghiêm Phi chuẩn bị sinh con làm kinh động không ít người, chẳng những Liễu Tuấn chạy về làm bạn với vợ mà Nguyển Bích Tú cũng vứt Liễu tỉnh trưởng qua một bên, cùng bà thông gia trông coi ở bệnh viện.
Nghiêm Minh và Liễu Diệp cũng xin nghỉ từ huyện Thanh An chạy lên tỉnh, Giải Anh vừa lo cho con gái vừa chăm ông chồng già có chút mệt mỏi, lúc này Nghiêm Minh phận làm con phải chạy tới chia sẻ gánh nặng cho mẹ.
Trong gian phòng đặc biệt của bệnh viện nhân dân, chất đầy các loại hoa quả, hoa tươi thì càng trải thành thảm, rất nhiều người tới thăm Giải Anh cũng chẳng biết ai vào với ai, người ta cũng báo tên tuổi, nhưng phu nhân bí thư tỉnh ủy có nhớ nổi hay không thì khó nói.
Liễu Tuấn ngồi ở bên cạnh, nắm tay Nghiêm Phi nói chuyện an ủi.
Phi Phi tỏ ra rất khẩn trương:
- Tiểu Tuấn, em không muốn mổ đâu, em sợ lắm.
Phi Phi nói rất nhỏ, tay nắm chặt lấy bàn tay lớn của Liễu Tuấn, trong lòng bàn tay mềm mại toàn là mồ hôi.
Mổ đẻ do hai bà thông gia thương lượng, Giải Anh biết cô con gái của mình yếu đuối yểu diệu, chưa bao giờ biết khổ là gì, khi nhỏ không cẩn thận bị ngã một cái cũng khóc tới nửa ngày trời, chuyện thống khổ như sinh con bất kể thế nào cũng không chịu nổi, Nguyễn Bích Tú cũng tán thành đề nghị này của bà thông gia.
Phi Phi thực sự quá mong manh, khiến người ta không sao yên tâm được.
Liễu Tuấn dịu giọng an ủi:
- Không sao, bác sĩ sẽ gây mê cho em, không đau một chút nào.
- Không đâu... Mổ sở lắm.... Nghe nói còn lưu lại vết sẹo lớn ở trên bụng, xấu chết đi được... Em không chịu đâu.
Phi Phi liên tục lắc đầu.
Cô hết sức giữ gìn vóc dáng hoàn mỹ của mình, nếu như bác sĩ rạch một đường ở trên đó thì phải làm sao?
- Mẹ, con thấy để Phi Phi tự sinh đi.
Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi quay sang thương lượng với hai bà mẹ.
- Không được! Không được, tuyệt đối không được!
Giải Anh không cần suy nghĩ, lắc đầu còn dữ hơn cả Phi Phi:
- Phi Phi sao chịu được khổ cực như thế, tới lúc đó không sinh được ra thì phiền to.
Nguyễn Bích Tú cũng phụ họa:
- Đúng thế, sinh được nửa chừng mà hết sức là rất nguy hiểm.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cái đó thì không phải lo, đây là bệnh viện cơ mà.
Để con gái bí thư tỉnh ủy thuận lợi sinh con đầu lòng, bệnh viện nhân dân đã bố trí chu toàn nhất, sắp xếp bác sĩ mổ phụ khoa tốt nhất, hơn nữa còn kiềm tra nhóm máu của Phi Phi, chuẩn bị đầy đủ nhóm mau B, cho dù có đổi toàn bộ máu trong người mấy lượt cũng dư dả.
Kiểm tra trước khi sinh, vị trí thai nhi bình thường, thai nhi cũng phát triển rất tốt, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là cực thấp.
- Con có sức, con tự sinh được.
Phi Phi kháng nghị, cô luôn là một cô bé ngoan, hai bà mẹ nói sao nghe vậy, rất ít khi cãi lại, bây giờ cũng lên tiếng dị nghị.
- Phi Phi, phải nghe lời, tự sinh đau vô cùng, con không chịu được đâu.
Nguyên Bích Tú hơi cuống vừa dọa con dâu vừa trừng mắt lên nhìn Liễu Tuấn.
Vào lúc quan trọng thế này còn bày ra ý kiến vớ vấn gì chứ.
Liễu Tuấn gãi đầu.
Cho dù là quan lớn đến đâu, trước mặt mẹ, Liễu bí thư vĩnh viễn là một đứa bé.
Giai Anh an ủi:
- Phi Phi, mổ không đau đâu, đừng sợ.
Thái thái độ của hai bà mẹ đều hết sức kiên quyết, Phi Phi giảu mô lên, không vui. Dù sao cô chưa được trải qua sự đau đớn khi sinh nở, cho nên đối với mức độ thống khổ khi "tự sinh" thế nào Phi Phi không có nhận thức trực quan, cảm thấy thế nào cũng tốt hơn rạch một nhát dao ở trên bụng, có điều Phi Phi giảu môi chẳng được bao lau, đã chuyên rang rên khẽ.
- Tiểu Tuấn, bụng em đau quá.
Cơn đau trước khi sinh đã bắt đầu rồi.
Điều này thực sự là Liễu Tuấn không giúp gì được rồi, ngay cả đưa tay ra xoa bụng cho vợ cũng không dám, đây là động tác cấm kỵ trước khi sinh, chỉ đành lấy khăn ra lau mồ hôi cho Phi Phi, dịu dang an ủi.
Giải Anh lại nói.
- Con xem đi, có đau một chút thôi cũng không chịu được rồi, một lúc nữa sinh còn đau hơn nhiều.
Phi Phi lập tức cố nhịn đau, không rên nữa, nói:
- Mẹ, con vẫn muốn tự sinh, nếu, nếu không còn sức nữa hãy bảo bác sĩ mổ ...
Thấy con gái kiên trì, Giải Anh hơi do dự, quay sang thương lượng với Nguyễn Bích Tú:
- Bích Tú, chị thấy sao?
Nguyễn Bích Tú nghĩ một lúc rồi nói:
- Hay là hỏi ý kiến bác sĩ xem.
Bác sĩ kỳ thực ủng hộ sinh tự nhiên, dù sao đó là phương thức truyền thừa bao năm, là phương thức tốt nhất, có lợi cho sức đề khác cho thai nhi, có điều chuyện liên quan tới con gái bí thư tỉnh ủy, mấy bác sĩ thảo luận kỹ lưỡng với nhau mới đồng ý với Nghiêm Phi.
Thấy bác sĩ đồng ý cho mình tự đẻ, khuôn mặt nhợt nhạt của Phi Phi lộ ra nụ cười nhẹ.
Tới buổi chiều, Phi Phi đau đớn tăng lên, được đẩy vào trong phòng mổ.
Giải Anh kiên quyết vào cùng, bà thực sự không yên tâm về cô con gái này, các bác sĩ lại phải thương lượng một hồi, cuối cùng đồng ý cho Giải Anh mặc áo sát khuẩn đi vào phòng mổ.
Chỉ có phu nhân bí thư tỉnh ủy mới có đặc quyền này.
Liễu nha nội cứ như kiến bò chảo nóng, đi đi lại lại ngoài phòng mổ, ba năm trước Nhạc Nhạc ra đời, Liễu bí thư cũng bất an y hệt, có điều Xảo Nhi làm người ta yên tâm hơn Nghiêm Phi, chuyện cô trải qua cũng nhiều hơn Phi Phi, nên kiên cường hơn.
Nghiêm Minh , Liễu Diệp mang theo cả Nghiêm Hạo tới bệnh viện.
Thấy Liễu Tuấn cứ đi như đèn cù, Nghiêm Minh hơi buồn cười, cậu em vợ kiêm em rể này thì ra cũng có lúc không bình tĩnh như vậy.
Hắn liền đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, cười nói:
- Không sao đâu, đây là bệnh viện tỉnh mà.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hết sức bất ngờ là Phi Phi sinh vô cùng thuận lợi, bệnh viện chuẩn bị rất nhiều phương án mổ đẻ đều không dùng tới, ước chừng hơn một tiếng sau, trong phòng mổ truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa.
Cháu đích tôn của nhà họ Liễu ra đời rồi.
Nguyên Bích Tú nãy giờ căng thẳng hết sức liền nhũn người đi, mông phịch xuống ghế ở hành lang, Liễu Diệp vội vàng lau mồ hôi cho mẹ.
Không lâu sau bác sĩ bế em bé ra, đã không còn khóc lóc nữa, đôi mắt to đen láy mở lớn, tò mò nhìn thế giới xa lạ.
- Chúc mừng chúc mừng, sinh một bé trai, một em bé 3 cân 1.
Giọng nói của bác sĩ rất vui mừng.
- Bác sĩ vợ tôi sao rồi?
Liễu Tuấn chưa kịp nhìn con, chỉ lo cho tình trạng của Phi Phi.
- Không sao, rất bình an, có chút rách, đang khâu rồi, không sao cả.
Bác sĩ rất tán thường thái độ này của Liễu Tuấn.
Liễu bí thư thở phào, liên tục cám ơn bác sĩ.
Nghiêm Ngọc Thành hết giờ làm tới bệnh viện, thấy con cháu bình an, vô cùng vui sướng, khuôn mặt nở nụ cười hiếm hoi, chủ động ôm lấy em bé trong nôi, rất là yêu thương.
Thấy dáng vẻ của bí thư tỉnh ủy uy nghiêm vào lúc này, mấy cô y ta mỉm miệng cười trộm.
Nghiêm Ngọc Thành tới rất nhanh, Liễu Tấn Tài tới cũng không chậm, sáng sớm ngày hôm sau đã từ Hồng Châu tới nơi, cháu trai trưởng của nhà họ Liễu ra đời, Liễu tỉnh trưởng phải nghỉ phép tới thăm, nhà họ Liễu bốn đời liền đều nam đinh độc truyền, chẳng trách Liễu Tấn Tài sốt ruột muốn thấy cháu nội ngay lập tức.
Chú bé con trông rất khỏe mạnh chắc chắn, đôi mắt to đen nhánh, đáng yêu hết sức.
Liễu Tuấn cười hơn hớn nói:
- Ba, đặt tên cho em bé đi.
- Ừm, cái này ba còn chưa nghĩ ra...
Liễu Tấn Tài cười:
- Ba thấy, cứ gọi là Liễu Dương đi, Dương là Thái Dương, còn tên tộc, đời này là tới chữ Tường rồi, ba thấy gọi là Tường Vân.
Nghiêm Ngọc Thành cười nói:
- Tên này thì chấp nhận được rồi, quan trọng là sau khi lớn lên đừng có ngang ngược như ba nó.
Liễu bí thư cú lắm.
Người này làm bí thư tỉnh ủy bao năm rồi vẫn cứ thích trêu con rể, xem ra thói quen đấu khẩu mười mấy năm của hai người đã ăn sâu tới tận xương tủy, muốn sửa cũng khó.
Rất nhanh, Đường Hải Thiên, Dương Bách Xuyên, Lương Quốc Cường, Lý Dũng, Trì Hiểu Ba hay tin đều chạy tới nơi, bệnh viện trở nên náo nhiệt vô cùng, cả một đám đông chen nhau trong phòng bệnh, các b sĩ vội vàng dọn dẹp phòng khách, mời bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng, thị trưởng .v..v..v. Tới bên này nói chuyện. Trong phòng khách rộn rã tiếng cười nói.
Liễu Tuấn không đi góp vui.
Y muốn ở bên vợ.
Cho dù đã là ngày hôm sau, mặt Phi Phi vẫn hơi nhợt nhạt, có điều tinh thần rất tốt, vịn tay Liễu Tuấn trêu đùa em bé, mặt mày tràn ngập hạnh phúc.
Phi Phi cười nói:
- Anh xem đi, con rất giống anh! Mũi này, mắt này, đều giống...có đẹp không?
Liễu Tuấn liên tục gật đầu:
- Đẹp, con do Phi Phi nhà ta sinh ra, còn không đẹp hay sao? Lớn lên rồi nhất định đẹp trai, làm chết mê vô số cô gái, ha ha ha...
- Anh thật đúng là...
Phi Phi lườm y:
- Sau này không được nói thế trước mặt con! Con lớn lên rồi chẳng giống như anh, đi khắp nơi tán tỉnh các cô gái...
Liễu nha nội không ngờ vợ đột nhiên nói một câu như thế, tức thì xấu hổ lại chột dạ, chỉ biết người ngượng ngập.
Thấy chồng lúng túng, Nghiêm Phi mỉm cười, đưa bàn tay mềm mại vuốt má Liễu Tuấn, nhẹ giọng nói:
- Ngốc ạ, đùa anh chút t hôi..
Liễu Tuấn thuận thế nắm tay Phi Phi gật đầu.