Đinh Ngọc Chu đợi ở bên trong phòng làm việc cả buổi chiều, nhưng thất vọng.
Ông ta không thấy Đỗ Văn Nhược tới.
Mấy chục năm phấn đấu trên quan trường, hôm nay Đinh Ngọc Chu đi vào ngã rẽ! Nhưng hiện giờ tâm tư của ông không đặt ở trên người Liễu Tuấn, sự quật khởi mạnh mẽ của Liễu Tuấn đã không thể ngăn cản, sau này Đinh Ngọc Chu sẽ dùng sách lược thỏa đáng hơn để đối phó, chỉ cần bỏ thể diện xuống, đem những vinh quang trong quá khứ là mấy khói, điều chỉnh lại tâm thái, Đinh Ngọc Chu vẫn là một sự tồn tại hùng mạnh.
Liễu Tuấn tạo thành đả kích lớn về uy tín và địa vị của ông ta, nhưng hoàn toàn không dao động tới căn cơ của Đinh Ngọc Chu.
Nhưng Đỗ Văn Nhược trở cở lại tạo thành uy hiếp cực lớn cho căn cơ của Đinh Ngọc Chu, vì bản thân hắn chính là một trong số căn cơ đó, lại còn là căn cơ quan trọng! Đỗ Văn Nhược "phản bội", sau này Đinh Ngọc Chu sẽ không xen được vào bên chính phủ nữa.
Không làm rõ được nguyên nhân, Đinh Ngọc Chu ăn ngủ không ngon.
Ông ta đương nhiên hi vọng Đỗ Văn Nhược chủ động tới "khai báo" với mình.
Song Đỗ Văn Nhược không tới.
Cho tới tận khi hết giờ làm rất lâu rồi, Đinh Ngọc Chu vẫn cô độc ngồi trong văn phòng làm việc, thậm chí khi trời hoàn toàn tối cũng không bật đèn lên, Ngưu bí thư ngồi ở gian ngoài lòng càng thấp thỏm.
Hắn đi theo Đinh Ngọc Chu rất lâu rồi, luôn nhớ ân tri ngộ của Đinh Ngọc Chu trong lòng, nhưng Đinh bí thư chưa bao giờ ngờ được, Đinh bí thư có một ngày lạc lõng như thế, bị một người trẻ tuổi ép cho không còn sức mà đánh trả.
Ngưu thư ký đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, muốn khuyên Đinh Ngọc Chu mấy câu, nhưng cuối cùng không dám.
Cả một buổi chiều, không có cán bộ nào tới xin chỉ trị hay báo cáo.
Truyện xảy ra trong cuộc họp thường ủy đã truyền khắp mỗi một ngóc ngách quan trường Ngọc Lan, người có một chút ý thức chính trị thôi đều có thể ý thức được bầu trời sắp đổi màu rồi, tâm tình Đinh bí thư hiện giờ đã xấu tới cực điểm, cho dù là tâm phúc của Đinh hệ cũng không dám tới chuốc lấy xui xẻo vào lúc này.
Thấy trời hoàn toàn tối, Ngưu thư ký đành nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng, bật đèn lên, nhìn về sau bàn làm việc.
Đinh bí thư ngồi dựa vào lưng ghế, cổ ngoẹo sang một bên.
Nhìn thấy cảnh này, Ngưu thư ký hồn siêu phách tán.
Chẳng lẽ Đinh bí thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Đương nhiên Ngưu thư ký nhanh chóng ý thức được mình quá mẫn cảm, Đinh bí thư chỉ mệt quá ngủ mất mà thôi.
Ngưu thư ký liền đi ra gian ngoài, tìm được một tấm chăn chiên mỏng, nhẹ nhàng đi vào đắp lên người Đinh Ngọc Chu. Văn phòng Đinh Ngọc Chu có đủ đồ gia dụng, Đinh bí thư trước kia khi làm việc qua vất vả thi thoảng ngủ trưa ở phòng làm việc nên đồ chăn gối đều có chuẩn bị.
Ngưu thư ký nhìn kỹ Đinh Ngọc Chu, bỗng nhiên phát giác ra, người "khổng lồ" của thành phố Ngọc Lan đã già rồi, tuy tóc nhuộm đen bóng nhưng chân tóc đã hoa râm, những nếp nhăn thấy rõ ràng.
Ngưu thư ký thấy lòng chua xót, một giọt nước mắt chảy ra.
Ngưu thư ký theo Đinh Ngọc Chu lâu năm, tình cảm rất sâu sắc.
- Tiền Tiến, khóc cái gì? Lệ nam nhi không được tùy tiện rơi xuống.
Đinh Ngọc Chu không phải là ngủ thật, thấy Ngưu thư ký rơi nước mắt, khẽ nói một câu.
- Vâng.
Ngưu thư ký vội quay đầu đi, lau sạch nước mắt.
- Già mất rồi...
Đinh Ngọc Chu nhìn tấm chăn trên người, khẽ buông một tiếng thở dài.
Ngưu Tiền Tiến không nói, hắn rất hiểu tính cách của Đinh Ngọc Chu, ông tuyệt đối không phải là một người muốn nhận sự thương hại của kẻ khác, càng chẳng cần nói đó là người suốt ngày thấy mặt nhau.
Ngưu Tiền Tiến nhỏ giọng khuyên:
- Bí thư, trở về thôi, trời lạnh rồi.
- Ừ.
Đinh Ngọc Chu gật đầu nhưng không đứng dậy.
Ngưu Tiền Tiến nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:
- Bí thư, tôi nghe nói Đỗ phó bí thư có một người bạn nữ giới có quan hệ không tệ, là giám đốc ngân hàng kiến thiết khu Dương Xuyên, tên là Quách Mỹ Lệ.
Đỗ phó thị trưởng.
Ngưu Tiền Tiến chưa bao giờ thêm chữ "phó" vào trước từ thị trưởng khi gọi Đỗ Văn Nhược.
Hơn nữa sinh hoạt cá nhân của Đỗ Văn Nhược thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nhắc trước mặt Đinh bí t hư, nhưng không nói, không có nghĩa là hắn không biết. Thực tế, là một thư ký, tìm hiểu những chuyện này là một trong số "chức trách công việc" của Ngưu Tiền Tiến, còn về phần tin tức có chính xác hay không, không quá quan trọng.
Đôi lúc lãnh đạo chỉ cần một sự nhắc nhở.
Nếu muốn tra rõ ràng, lãnh đạo có cách của mình, quan trọng là có tra hay không mà thôi.
Đinh Ngọc Chu hơi nhướng mày lên, trước kia ông ta đã nghe nói tới chuyện phong lưu của Đỗ phó thị trưởng, kẻ này nhìn qua nghiêm nghị trầm ổn, trước mặt người khác làm ra vẻ đứng đắn, nhưng thực tế chuyện bẩn thỉu nhơ nhớp gì cũng đã làm, nghe nói tình nhân không dưới hai mươi cô.
Đinh Ngọc Chu trước kia cũng đã từng vì chuyện này mà nhắc nhở Đỗ Văn Nhược, nhưng không nghiêm túc đối đãi, trong mắt ông ta, cán bộ tầng cấp như Đỗ Văn Nhược quan trọng là có thể dựa vào về mặt chính trị, làm việc có năng lực, những chuyện khác chỉ là thứ vụn vặn không cần truy cứu, Đỗ Văn Nhược là kẻ thông minh, sẽ không đi quá đà.
Nhưng hiện giờ Ngưu Tiền Tiến nhắc tới chuyện này, Đinh Ngọc Chu liền cảm thấy hết sức quan trọng.
Đỗ Văn Nhược "phản bội", chỉ có hai lý do: Thứ nhất là dụ dỗ, thứ hai là uy hiếp. Trong suy nghĩ của Đinh Ngọc Chu, cả hai khả năng đều tồn tại, nhưng cái thứ nhất nhỏ hơn.
Đinh Ngọc Chu tuyệt đối không xem thường Liễu Tuấn, cho dù trước kia có, thì bây giờ hoàn toàn không còn nữa rồi, theo ông ta người trẻ tuổi này hiện giờ làm ra bất kỳ việc gì. Nhưng Đỗ Văn Nhược là cán bộ cấp chính sở, nhân vật số năm của thành phố cấp tỉnh, nếu đưa tới các thành phố khác, chắc chắn là phải làm bí thư, thị trưởng là không thể. Muốn dùng lợi dụ dỗ Đỗ Văn Nhược, thì cái lợi này phải rất lớn.
Cấp phó bộ.
Mà nếu không phải là phó bộ có thực quyền, Đỗ Văn Nhược sẽ không động lòng.
Liễu Tuấn có giỏi tới đâu thì hiện giờ còn chưa có cách nào tác động tới TW, Nghiêm Liễu thì có thể ảnh hưởng được, bất quá vì tranh chấp cục bộ ở Ngọc Lan mà Nghiêm Liễu xin một chỉ tiểu cấp phó bộ, cho Liễu Tuấn làm quà "biếu" Đỗ Văn Nhược thì chỉ nghĩ thôi cục thấy nực cười.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài mà chỉ có chút tầm nhìn đó thì sao leo lên được địa vị ngày hôm nay.
Chuyện như vậy hai người đó dứt khoát không làm.
Hà Duyên An có khả năng làm việc này, ai chả biết tầm quan trọng của Đỗ Văn Nhược với Đinh Ngọc Chu, hạ được Đỗ Văn Nhược là bằng với chém đứt một cánh tay của Đinh Ngọc Chu, hơn nữa chiêu sổ lợi hại hơn cả hạ Đỗ Văn Nhược như chuyện trên cuộc họp thường ủy ngày hôm nay, trợ thủ đắc lực thành kẻ địch nguy hiểm nhất, so hơn kém, thì cán cân đấu tranh độ nghiêng càng lớn, nếu như cho Đỗ Văn Nhược vị trí cấp phó bộ, tức là Hà Duyên an đang chuẩn bị cho cơ cấu cấp tỉnh vào năm sau rồi.
Đương nhiên, khả năng này không lớn lắm.
Đinh Ngọc Chu ngả về phía Đỗ Văn Nhược bị uy hiếp trí mạng nào đó hơn.
Ngưu Tiền Tiền nói như vậy, tức là suy nghĩ của mọi người là nhất trí, còn về có phải là Quách Mỹ Lệ xảy ra vấn đề, liên lụy tới Đỗ Văn Nhược hay không thì phải đợi xét.
Đinh Ngọc Chu hỏi ngược lại:
- Giám đốc ngân hàng kiến thiết khu Dương Xuyên à?
- Vâng.
Ngưu Tiền Tiến gật đầu, thấy Đinh bí thư hứng thú với đề tài này, đầu óc bắt đầu hoạt động, có thể phát huy tác dụng của tâm phúc chân chính vào thời khắc quan trọng, Ngưu Tiền Tiến rất vui, không còn kiêng kỵ gì nữa:
- Quách Mỹ Lệ trước kia không phải là người trong hệ thống ngân hàng, mà là nhân viên văn phòng khu Dương Xuyên, lúc Đỗ phó thị trưởng làm bí thư khu Dương Xuyên ....
Đinh Ngọc Chu khẽ gật đầu.
Đỗ Văn Nhược trước kia là bí thư của khu Dương Xuyên, Ngưu Tiền Tiến nói như thế là có thể chứng minh, Quách Mỹ Lệ là nhân tình của Đỗ Văn Nhược. Tuy nói hệ thống ngân hàng quản lý theo ngành dọc, nhưng Đỗ Văn Nhược là người đứng đầu cả khu, muốn nhét tình nhân vào không phải là vấn đề gì.
Cho dù nói như thế nào ngân hàng nằm trong phạm vi chính phủ quản lý, có quản lý theo ngành dọc, chẳng lẽ người phụ trách hoàn toàn "không nhiễm bụi trần"?
- Liễu Tuấn mà quen được giám đốc ngân hàng kiết thiết tỉnh sao?
Đinh Ngọc Chu hỏi tương đối mập mờ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Ngân hàng quan lý theo ngành dọc, dù Quách Mỹ Lệ có vấn đề, Liễu Tuấn cũng làm sao mà nhứng tay vào được?
Ngưu Tiền Tiến đáp:
- Bí thư, tôi nghe nói giám đốc ngân hàng tỉnh mới tới là Khâu Tình Xuyên, quan hệ với Liễu Tuấn không tệ, trước kia còn cùng ký tên viết bài trên nhật báo kinh tế.
Từ khi Liễu Tuấn lộ ra dấu hiệu đối lập với Liễu Tuấn, Ngưu Tiền Tiến đã không ngừng thu thập tin tức liên quan tới Liễu Tuấn.
Đinh Ngọc Chu cau mày lẩm bẩm:
- Khâu Tình Xuyên?
- Vâng, là con rể của phó thủ tướng Lý Đức Sơn.
Đinh Ngọc Chu gật đầu, ông ta tất nhiên là biết lai lịch của Khâu Tình Xuyên, đường đường là con rể phó thủ tướng tới tỉnh A nhậm chức, thân là phó bí thư tỉnh ủy, sao có thể không biết.
Chỉ có điều Đinh Ngọc Chu không nghĩ tới là Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên lại có quan hệ mật thiết như thế, một cán bộ địa phương và một nhân vật tinh anh trong hệ thống tài chính cùng ký tên viết bài thì quan hệ sao tầm thường được.
- Thì ra là thế.
Đinh Ngọc Chu đã có hình dung đại khái về chuyện bất ngờ ngày hôm nay.
Ngưu Tiền Tiến thăm dò:
- Bí thư, vậy về sau...
- Không sao hết!
Đinh Ngọc Chu khoát tay, đứng dậy, tinh thật mệt mỏi già nùa trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ lạnh nhạt nói một câu:
- Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn.
Ngưu Tiền Tiến thở phào, xem ra Đinh bí thư đúng là Đinh bí thư, tuyệt đối không dễ bị đánh bại, câu nói này bao hàm một loại sức mạnh tự tin.