Thứ sáu, Liễu Tuấn xuất hiện ở văn phòng tỉnh trưởng.
Đó là do Lăng Nhã gọi điện bảo y tới.
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống đối diện với Hà Duyên An, liền cười nói:
- Dì Hà, bao giờ Lý Huệ tới nhậm chức?
Hà Duyên An kinh hãi, hôm nay bà triệu kiến Liễu Tuấn chính là muốn nói chuyện nhân tuyển thường vụ phó thị trưởng thành phố Ngọc Lan. Đương nhiên, theo quy tắc bình thường mà xét, vấn đề trọng đại như vậy, Hà Duyên An phải thương lượng với các thành viên trong ban tỉnh ủy, ít nhất thì cũng phải trao đổi với Thôi Phúc Thành, còn Liễu Tuấn chỉ là cấp dưới của phó thị trưởng thường vụ, thương lượng chuyện này với Liễu Tuấn đúng là có chút không phải.
Chỉ có điều trong mắt Hà Duyên An, địa vị của Liễu Tuấn chưa bao giờ đơn giản chỉ là bí thư khu Trường Hà. Đại sự quốc gia, tướng quân tiến thoái, ngay cả cha bà và Vũ lão gia tử cũng phải trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn mà! Vị quân sư này đúng là thật oai phong.
Hình như cà Vũ Thu Hàn mặc lại quân phục cũng là kiến nghị của Liễu Tuấn.
Không ngờ Liễu Tuấn vừa ngồi xuống là trực tiếp đưa Lý Huệ ra.
Lý Huệ là thư ký của Cận Tú Thật.
- Cậu nghe ai nói đấy?
Hà Duyên An ngạc nhiên hỏi.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Hì hì, dì Hà, chuyện này chắc là Cận bí thư cũng chỉ vừa mới trao đổi với dì phải không? Các đồng chí khác trong ban thường ủy tỉnh sợ rằng còn chưa trao đổi, cháu đi tìm ai mà hỏi thăm đây?
Lăng Nhã đang pha nước ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Chuyện này chính bản thân cô còn chưa biết cơ mà, Hà tỉnh trưởng hôm qua tới chỗ Cận bí thư một chuyến, đoán chừng là thương lượng chuyện này. Cận Tú Thận rất tôn trọng Hà Duyên An, chí ít bề ngoài là như thế, nhưng rốt cuộc là ai sẽ thay vị trí của Đỗ Văn Nhược thì Hà Duyên An không nói, Lăng Nhã cũng không tiện hỏi.
Sao Liễu Tuấn lại khẳng định như thế? Hơn nữa nghe ngư khí của Hà tỉnh trưởng thì Liễu Tuấn nói đúng rồi.
Liễu Tuấn và Hà Duyên An đàm luận vấn đề trọng đại như thế mà không kiêng kỵ Lăng Nhã, hơn nữa cũng không thấy Hà Duyên An có gì không vui, điều này nói rõ Lăng Nhã đã được Hà Duyên An tuyệt đối tín nhiệm.
Trước đó Hà Duyên An xin người chỗ Hồng phó thủ tướng, được tiến cử Lăng Nhã, đây cũng là một trong số nguyên nhân quan trọng kiến cô được Hà Duyên An mau chóng tin nhiệm. Nếu Lăng Nhã không đáng tin, Hồng lão tổng sao có thể tùy tiện tiến cử!
Hà Duyên An hứng thú hỏi:
- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nghĩ tới Lý Huệ.
Người trẻ tuổi này thực sự là khôn ngoan quá mức rồi, suy đoán tâm tư của Cận Tú Thật chính xác tới mức đó, nếu Cận Tú Thật mà biết được chẳng hiểu sẽ kinh hãi tới mức nào.
Thật muốn biết vì sao y lại có loại bản lĩnh như thế.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đoán chừng là Đinh Ngọc Chu xin Lý Huệ với Cận bí thư.
Hà Duyên An liền mỉm cười.
Khi Cận Tú Thật trao đổi với bà, trong lời nới mập mờ nhắc tới ý này. Đỗ Văn Nhược rớt đài là do Đinh Ngọc Chu một tay bày bố, Đinh Ngọc Chu quyết không thể chấp nhận sự phản bội của Đỗ Văn Nhược, chuyện này nghiêm trọng hơn sự khiêu chiến của Liễu Tuấn nhiều. Liễu Tuấn tỏ thái độ đối lập rõ ràng, như thế tranh đấu ra sao cũng là điều hợp lý, ai nấy đều có mưu riêng giành thắng lợi, không ai có thể nói được gì.
Nhưng chức vụ Đỗ Văn Nhược giữ quá mẫn cảm, Đinh Ngọc Chu xô đổ Đỗ Văn Nhược, xào bài lại, mục đích rất rõ ràng, tất nhiên là muốn tiếp tục nắm chắc chức vụ này trong lòng bàn tay. Giả sử ông ta đích thân giật đổ tâm phúc của mình, nhưng lại đổi lấy là một người thân Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn thì làm sao cam lòng được. Cho dù đổi lại là một người trung lập, Đinh Ngọc Chu cũng tuyệt đối không đồng ý, Đinh Ngọc Chu còn là phó bí thư tỉnh ủy, Cận Tú Thật đương nhiên phải nghĩ tới cảm thụ của ông ta.
Nhưng ngay cả Đỗ Văn Nhược cũng không chống đỡ nổi Liễu Tuấn, toàn tỉnh A muốn tìm được một nhân vật mạnh hơn Đỗ Văn Nhược chẳng phải là chuyện dễ.
Lý Huệ, chắc chắn là nhân tuyển thích hợp nhất.
Hậu thuẫn đủ mạnh, vì Cận Tú Thật chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ Lý Huệ, hơn nữa cho dù đang mưu cầu tại nhiệm thêm một kỳ, có thể thành hay không đang ở giữa cả hai khả năng. Nếu như không thành, phải lùi về tuyến hai, thì trước đó an bài đường ra cho thư ký, Lý Huệ là cấp phó sở, nhậm chức phó thị trưởng thường vụ thành phố cấp phó tỉnh là chức vị cao nhất trong đó rồi, đó hoàn toàn là tính cho Lý Huệ, nên Cận Tú Thật chấp nhận thỉnh cầu này của Đinh Ngọc Chu.
Liễu Tuấn hỏi rất tùy ý:
- Dì Hà, Lý Huệ là người như thế nào.
Y đã chú ý thấy Lăng Nhã không hề lui ra, mà vẫn ở bên cạnh sắp xếp công văn tài liệu, Hà Duyên An cũng không muốn Lăng Nhã tránh đi, nói ra cũng là một cách bồi dưỡng Lăng Nhã.
Thông thường các cán bộ khác trên tỉnh báo cáo công tác với Hà Duyên An, đều tỏ thái độ làm việc công, lời nói thận trọng, cho dù cho Lăng Nhã ở bên cạnh nghe, thường thường cũng chỉ nói vòng vo, hàm nghĩ bên trong không thể hiện hiện ra, hơn nữa đối khi thứ Lăng Nhã tự ngộ ra chắc gì đã là ý nghĩ của người ta.
Nhưng Hà Duyên An và Liễu Tuấn nói chuyện, gần như không có chút che dấu nào, giống như nói chuyện nhà, nghĩ gì là nói đó, Lăng Nhã nghe rất rõ, hoàn toàn không cần phí sức suy đoán.
Liễu Tuấn không hỏi Hà Duyên An có đồng ý để Lý Huệ tới Ngọc Lan nhậm chức hay không, vì theo y nghĩ, chuyện này đã được xác định. Nếu là người khác, có lẽ Hà Duyên An và các thành viên trong ban còn có thể dị nghị, mời Cận Tú Thật suy nghĩ lại, nhưng Lý Huệ là thư ký của ông ta, chỉ cần ông ta không quá đáng, thì các thành viên khác không tiện xen vào.
An bài ổn thỏa cho mỗi một thư ký, đều là vấn đề quan trọng của các lãnh đạo, ít nhiều xen lẫn tình cảm cá nhân vào trong đó, nếu Hà Duyên An cản trở, là bằng với công khai trở mặt với Cận Tú Thật, trong giai đoạn này không nên làm chuyện như thế.
Muốn giở trò cũng phải thật khôn khéo.
Hà Duyên an nghĩ một lúc rồi đáp:
- Có năng lực! Rất kiêu ngạo.
Hà Duyên An nói ngắn gọn, nhưng khái quát rõ ràng đặc điểm của Lý Huệ. Kẻ này theo Đinh Ngọc Chu quá lâu, nên khó tránh khỏi kiêu ngạo, đồng thời cũng chứng tỏ Lý Huệ không phải kẻ ngốc, năng lực khẳng định không tệ.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đúng như cháu nghĩ, so với Đỗ Văn Nhược càng tệ hơn.
Hà Duyên An còn bình thản, nhưng Lăng Nhã thì giật mình.
So với Đỗ Văn Nhược còn tệ hơn?
Điều này có nghĩa là gì?
Năng lực của Lý Huệ không bằng Đỗ Văn Nhược hay là thái độ với Liễu Tuấn còn cực đoan hơn cả Đỗ Văn Nhược?
Nghĩ tới đây Lăng Nhã liếc nhìn Liễu Tuấn, đương nhiên là thận trọng né tránh Hà Duyên An, nếu để Hà tỉnh trưởng nhìn ra tình ý của cô với Liễu Tuấn thì rắc rối không nhỏ.
Liễu Tuấn tất nhiên nhận ra sự quan tâm của Liễu Tuấn, nói:
- Đinh Ngọc Chu và Lý Huệ phối hợp với nhau sẽ có vấn đề. Lý Huệ về bản chất là kẻ chỉ sùng bái cường giả.
Mà cường giả trong lòng Lý Huệ là ai?
Là Cận Tú Thật.
Nói cách khác, trong tỉnh A này thực sự làm cho Lý Huệ một lòng kính phục chỉ có duy nhất Cận Tú Thật! Tình thế Ngọc Lan hiện nay rõ ràng là Đinh Ngọc Chu hi vọng Lý Huệ tới "cứu hỏa", hi vọng có thể nhờ vào chỗ dựa hùng mạnh của Lý Huệ để trấp áp Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành. Điều này cần sự phối hợp ăn ý giữa Lý Huệ và Đinh Ngọc Chu, vấn đề là hiện giờ trong mắt Lý Huệ thì Đinh Ngọc Chu đã không còn là kẻ mạnh nữa, làm là kẻ yếu cầu viện trợ. Tâm thái "đấng cứu thế" của Lý Huệ với tâm thái kiểm soát của Đinh Ngọc Chu sẽ sản sinh ra va chạm.
- Dì Hà, chuyện này không tốt đâu, nội loạn liên tục sẽ bất lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Ngọc Lan.
Hà Duyên An vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:
- Giỏi lắm, chọc phá khắp nơi, gây thị phi là cậu, hiện giờ lại còn tới trước mặt tôi làm ra vẻ đường đường chính nghĩa.
Lăng Nhã phì cười.
Cuối cùng cũng được nhìn thấy người này bị mắng rồi.
Thật là thú vị.
Nếu chẳng phải ngại Hà Duyên An ngồi đây, Liễu Tuấn đã trợn mắt lên rồi.
Liễu nha nội gãi đầu:
- Dì Hà, hai chuyện khác nhau không thể trộn lẫn được. Cháu đấu tranh chỉ là bất đắc dĩ, thế nào cũng không thể để người ta ngồi trên đầu tác oai tác quái được đúng không ạ? Nhưng nếu cứ đấu đi đấu lại như thế cũng không được. Thành phố Ngọc Lan cần một sự bình hành tương đối vẫn tốt hơn, bất kể là Đinh Ngọc Chu hay Thôi Phúc Thành, bên nào quá yếu đều không có lợi.
Hà Duyên An cười một hồi rồi sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị.
Liễu Tuấn đúng là đã nói tới điểm mấu chốt rồi, nếu như tư tưởng Đinh Ngọc Chu không quá bảo thủ, thì ông ta làm nhất ngôn đường cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ví như Liễu Tuấn có uy vọng rất cao ở khu Trường Hà, không kém Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan, nhưng khu Trường Hà phát triển nhanh hơn, quan trọng nhất nằm ở chỗ quan niệm chấp chính của Liễu Tuấn hoàn toàn khác Đinh Ngọc Chu.
Nếu như Lý Huệ và Đinh Ngọc Chu không đồng lòng sẽ không có cách nào hình thành một thế cân bằng hợp lý, ắt nội bộ lục đục không thôi, đúng là rất bất lợi cho việc kiến thiết của thành phố Ngọc Lan.
Hà Duyên An hỏi:
- Vậy ý cậu là như thế nào?
- Lý Huệ có thể tới làm phó thị trưởng thường vụ, nhưng cấp bậc chính sở và phó bí thư thành ủy thì tạm thời gác lại.
Liễu Tuấn đáp chắc chắn.
Như thế địa vị Lý Huệ ở Ngọc Lan không quá hiển hách, giữ được khoảng cách nhất định để Đinh Ngọc Chu lãnh đạo hắn.
Hà Duyên An trầm tư một lúc rồi khẽ gật đầu:
- Cấp chính sở vốn cũng không tính tới, Lý Huệ lên phó sở cũng chưa lâu. Còn thành ủy phó bí thư thì cậu nói rất đúng, để tôi trao đổi với Cận bí thư.
Liễu Tuấn cười:
- Thủ trưởng anh minh.
- Được rồi, đường rồi, đừng đắp xi măng vào mũi tôi. Liễu Tuấn này, thế phát triển của khu Ngọc Lan không tệ, nhưng những khu cao tân khác trong thành phố Ngọc Lan vẫn không tốt, còn cả việc cải cách quốc xĩ cũng hết sức chậm chạp đây là một vấn đề.
Hà Duyên An cau mày lại, nói với chút lo lắng.
Liễu Tuấn không hề khách khí:
- Cứ để cho cháu.
Hà Duyên An mỉm cười, thằng oắt con này mặc dù không khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không đùn đẩy trách nhiệm, mình đúng là không nhìn nhầm người.