Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lượng Lượng giọng lớn, lại nói đầy đe dọa như thế, làm người ta không khỏi thấy rùng mình, thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Vu Hoài Tín hơi xấu hổ, không ngờ đi ăn cơm gặp phải cái loại chuyện này.

Vu Hoài Tín biết, hiện giờ chuyện có thể khiến Liễu bí thư cau mày lại là không nhiều.

Trầm Đan không nói, đặt thức ăn xuống rồi xoay người đi.

Lương Lượng thấy thái độ của Trầm Đan như thế rất khó chịu, quát:
- Đứng lại.

- Quý khách còn có yêu cầu gì?
Trầm Đan dừng bước, quay lại hỏi rất lãnh đạm.

- Tới đây rót rượu.
Lương Lương càng bực tức, làm ra vẻ lão gia.

Trầm Đan mặt trắng bệch, cắn chặt môi, đứng nguyên tại chỗ.

Lương Lượng hầm hừ nói:
- Này Trầm Đan, cô còn kiêu ngạo cái gì? Có kiêu ngạo đến đâu cũng vô dụng, Trương Văn Ba nhà cô cả ngày đi cáo trạng, hô hô, ngay cả cái lông chân của giám đốc Thượng và tôi cũng chẳng chạm vào nổi đâu! Lại đây rót rượu đi.

Trầm Đan đứng nguyên tại chỗ.

- Hay lắm, phục vụ như thế này thực sự là hiếm có! Đến khách muốn rót rượu cho cũng không được sao? Trương Văn Ba nhà cô không phải luôn nói lão Lương này thân vị trí nào phải làm đúng việc đó sao? Chả lẽ Trương kỹ sư ở trên giường không dạy cô à, chỉ biết làm tình thôi à? Ha ha ha...
Lương Lượng cười càn rỡ.

Vu Hoài Tín cũng cau mày lại.


Nghe lời của Lương Lượng thì người phục vụ trên Trầm Đan này là vợ Trương Văn Ba, trước kia làm việc văn phòng ở Cty điện cơ, chẳng trách có khí chất khác với phục vụ bình thường. Sở dĩ luân lạc tới mức làm phục vụ là vì gần đây công ty kinh doanh không tốt, côn nhân thất nghiệp rất nhiều, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là Trương Văn Ba cáo trạng Thượng Việt và Lương Lượng.

Trầm Đan không nhịn được nữa, bỏ mặc Lương Lượng, quay người bước nhanh đi.

- Con mẹ nó, mày là cái thá gì chứ?
Lương Lượng ngẩn ra, vỗ bát quát tháo:
- Chủ hiệu, chủ hiệu, Tiểu Tam Tư đâu, xéo ra đây cho lão tử...

- Giám đốc Lương, tôi thấy thôi đi, không cần so đo với hạng đàn bà như thế.

Lúc này một vị khách cùng bàn với Lương Lượng khuyên can, người này chừng ba lăm ba sáu, mặc đồ tây, đeo kích, vẻ mặt khá trí thức.

- Hừ, Tiểu Đậu, tên tiểu tử cậu ăn trong rào ngoài hả? Thế nào, có phải nhìn con điếm Trầm Đan đó xinh xắn một chút nên ngứa ngáy hà? Mẹ nó, hàng nát Trương Văn Ba chơi qua thì có chó gì? Thảo nào hắn không tố cáo cậu.

Lương Lượng không biết có phải uống lộn thuốc không, cứ thấy ai là cắn người đó.

Tiểu Đậu mặt đỏ gay, tựa hồ đang rất kím nén.

- Hi hi, giám đốc Lương, nói chuyện chú ý một chút nhé, tôi là nữ đồng chí đấy.
Chu Lệ lên tiếng, có điều nghe ngữ khí của cô ta chẳng hề có ý trách móng, mà có ý ngả ngớn nhiều hơn.

Lương Lượng cười:
- Ồ, xin lỗi, xin lỗi, quên mất! Xin lỗi Chu khoa, tôi chỉ không chịu nổi cái kiểu lăng lơ của ả Trầm Đan này, con mẹ nó toàn làm ra vẻ đứng đắn như thằng Trương Văn Ba.

Chu Lệ trêu ghẹo:
- Trương Văn Ba là kẻ như thế nào mà lại khiện giám đốc Chu ghét như thế?


Lương Lượng cười mờ ám:
- Giám đốc Thượng không nói với Chu khoa sao?

Chu Lệ liếc hắn một cái, cười rúc rích, hờn mát:
- Giám đốc Lương tốt xấu gì cũng là ông chủ lớn mà, sao lại ăn nói như thế? Giám đốc Thượng là ai chứ? Chuyện này sao nói cho tôi được.

- Nói đúng lắm, là tôi lỡ lời, tự phạt ba chén.
Lương Lượng cười phá lên.

Lúc này Liễu Tuấn không cau mày lại nữa, sắc mặt nhìn như rất bình tĩnh, ăn cũng chậm hơn, tựa hồ có hứng thú với lời nói của Lương Lượng. Vu Hoài Tín thì đã ăn no rồi, lúc này chỉ cho từng hạt cơm vào mồm bồi tiếp Liễu Tuấn, không thể ăn xong trước rồi trơ mắt ra nhìn lãnh đạo ăn phải không? Như thế là thiếu lịch sự.

- Chu khoa, nói cho cô biết, ả Trầm Đan này trước kia là nhân viên văn phòng ở công ty chúng tôi, chồng là phó khoa kỹ thuật, là kỹ sư, luôn tự cho mình là thanh cao, là ghê gớm lắm, coi thường phương thức kinh doanh của giám đốc Thượng và tôi, đưa ra rất nhiều ý kiến. Giám đốc Thượng rộng lượng không so đo với hắn, còn đề bạt từ cán bộ thường lên phó khoa trưởng, lương bổng tăng lên một cấp. Có thể cô không biết, lúc đó công ty rất khó khăn, bao nhiêu người phả mất việc, giám đốc Thượng làm thế là chí nhân chí nghĩa với họ Trương rồi! Ai ngờ thằng khốn đó không biết tốt xấu, lại đi cáo trạng khắp nơi, vu cáo giám đốc Thượng một đống tội tham ô hối lộ... Cô nói xem, loại khốn kiếp lấy oán báo ân đó là cái thứ gì?

Lương Lượng nói oang oang, vẻ mặt rất phẫn uất, hẳn là trong cáo trạng của Trương Văn Ba cũng có tên hắn, Lương Lượng đã từ chức rồi, đáng lý không còn là người của công ty điện cơ nữa, nhưng vẫn luôn miệng công ty chúng tôi, nhìn thái độ này thì hắn hoàn toàn không coi mình là người ngoài, vẫn là giám đốc công ty, chỉ đổi thân phận khác thôi.

Vu Hoài Tín nhạy cảm phát hiện một nụ cười nhạt thoáng qua khóe miệng Liễu bí thư.

- Á, trên đời còn có loại người này ư, lòng lang dạ thú.
Chu Lệ nói rất khinh bỉ, theo suy nghĩ của cô ta, Trương Văn Ba đúng là lấy oán báo ân rồi. Rồi hứng thú hỏi:
- Vậy cứ để cho hắn ta làm bậy thế à? Giám đốc Thượng cũng thật là tốt.

Lương Lượng cười:
- Giám đốc Thượng có tốt đến đâu cũng không thể chấp nhận cho hắn làm càn, khai trừ họ Trương, còn ả họ Trầm, tối tinh giảm biên chế cho nghỉ.. Văn phòng vốn đông người mà.


- Vậy chúng chịu yên rồi chứ?

Chu Lệ hỏi, nhìn cái vẻ của cô ta là biết chẳng tán đồng cách làm của Thượng Việt, như thế chẳng phải ép người ta cáo trạng tới cùng sao? Người ta trong nhà máy còn kiêng kỵ ít nhiều, giờ khai trừ cả vợ lẫn chống rồi còn sợ gì nữa.

- Yên cái chó! Họ Trương kia óc không có nếp nhăn, khai trừ rồi vẫn cứ cáo trạng. Khi đó tôi không đồng ý với giám đốc Thượng rồi, với tính của tôi, loại khốn kiếp mù mắt này phải cho người dạy dỗ một bài học thì mới ngoan ngoãn được.

Chu Lệ cười, nói rất âm hiểm:
- Hiện giờ vẫn chưa muộn mà.

Lương Lượng giơ ngón tay cái lên:
- Chu khoa, chẳng trách giám đốc Thượng nói cô là nữ trung hào kiệt, quả nhiên là không sai, lời này trúng tâm ý của tôi. Giám đốc Thượng nếu sớm nghe lời tôi thì đã tốt rồi, hiện giờ hơi muộn, Trương Văn Ba đã lẩn mất, trước đó thì cả hai vợ chồng đều mất tích, trong nhà chỉ còn lại một lão già và một đứa nhãi.

Chu Lệ cười lạnh, nói:
- Hiện giờ Trầm Đan không phải là đã xuất hiện rồi sao? Giám đốc Lương, chuyện này không thể sơ xẩy được đâu, giờ không còn như trước nữa, Liễu Tuấn đã lên làm phó bí thư thành ủy, chủ quản mảng này. Người đó nổi tiếng lòng dạ độc ác, ăn thịt người không nhả xương, tôi thấy phải cẩn thận một chút, một số kẻ đừng để bọn chúng chạy bừa, nói bậy thì hơn.

Cả nhà cha ruột lẫn cha chồng Chu Lệ gần như tan nhà nát cửa trong tay Liễu Tuấn. Cô ta nhắc tới Liễu Tuấn là hận tới nghiến răng ken két, giông như Lương Lượng vừa "khen ngợi", cô ta đúng là không phải tay vừa.

Đổi lại là người khác, nếu trong nhà gặp phải biến cố như thế, sớm đã suy sụp rồi, nhưng nữ nhân này vẫn rất tích cực, từ đó có thể thấy rất bản lĩnh. Có điều Chu Lệ hận thì hận, nhưng nhớ tới thủ đoạn của Liễu Tuấn vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

- Không thể nào, Liễu Tuấn lợi hại vậy thật sao? Yên tâm, Lý thị trưởng và giám đốc Thượng là người cùng quê, học cùng ở trường đảng, mảng này cũng do Lý thị trưởng quảng, chẳng phải sợ.
Lương Lượng nói rất ngang tàng.

Chu Lệ nhìn hắn, nói với chút phật lòng:
- Giám đốc Lương, loại lời này không nên nói khắp nơi thì hơn. Đinh bí thư có lợi hại không? Tỉnh ủy phó bí thư đấy! Giờ thì sao nào? Theo tôi, mau chóng ra tay bịt miệng những kẻ này đi, thế mới an toàn.

Liễu bí thư mặt vẫn phẳng lặng như gương.

Tiệu Đậu không nhịn được lại lên tiếng khuyên:
- Giám đốc Lương, Chu khoa, công ty sắp hoàn thành cải cách rồi, không nên làm phức tạp thêm nữa. Vả lại, làm khó một nữ nhân cũng không hay.

Lương Lượng trừng mắt nhìn hắn, quát:

- Tiệu Đậu, sao cứ nói giúp họ Trương là thế nào? Có phải cậu và ả Trầm Đan kia có chung chạ gì không? Hừ hừ, tôi biết rồi, nói không chừng là chính cậu gọi Trầm Đan trở về, phải không?

Tiểu Đậu giật nảy mình, cuống cuồng giải thích:
- Giám đốc Lương, tôi không có ý đó, tôi chỉ thấy lúc này nên ổn định là hơn, đừng để chuyện ầm ĩ lên.

Lương Lượng hừ một tiếng:
- Tôi muốn chơi vợ thằng Trương Ba đấy, sao nào? Hắn cắn tôi à? Chủ hiệu, Tiểu Tam Tử, xéo ra cho lão tử!

Lương Lượng quát lớn, như lưu đạn nổ, làm những người khác giật mình.

- Giám đốc Lương, giám đốc Lương, có chuyện gì thế? Nào nào, hút điếu thuốc bớt giận...

Một nam tử chừng ba mươi tuổi gầy gò từ trên lầu xuống, theo sau là Trầm Đan, mắt đỏ hoe, trên mặt còn dấu nước mắt chưa khô.

Nam tử gầy gò này là chủ hiệu Tiểu Tam Tử rồi.

- Tiểu Tam Tử, con ả kia...
Lương Lượng chỉ Trầm Đan:
- Lập tức đuổi việc nó! Nếu không đừng trách tôi không nể mặt, cái hiệu nhỏ tí này, lão tử chỉ nói một câu thôi là bị đóng cửa ngay.

- Ôi ôi, giám đốc Lương bớt giận, tôi chỉ có chỗ này kiếm ăn.. Trầm Đan đắc tội với ngài, ngài rộng lương đừng so đo, tôi bảo cô ấy xin lỗi... Trầm Đan, còn không mau tới đây rót rượu xin lỗi.

Tiểu Tam Tử cúi mình liên tục, có thể nhìn ra Lương Lượng là ác bá chốn này, Tiểu Tam Tử rất sợ hắn.

- Ông chủ, tôi không làm nữa.

Trầm Đan cắn môi, lạnh lùng nói.

- Mẹ nó, con điếm này, mày còn làm cao với bố mày à? Có tin tao sai người hiếp mày không?
Lương Lượng lộ mặt lưu manh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận