Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Ba ba, ba tới từ bao giờ đấy?

Nhạc Nhạc reo lên sung sướng vô hạn, trước kia cô bé mở mắt ra nhìn thấy không phải là mẹ mình thì là bảo mẫu, lần này không ngờ lại nhìn thấy cha, nên Nhạc Nhạc lòng vui sướng như hoa nở.

Sát bên cạnh phòng ngủ Xảo Nhi là phòng ngủ của Nhạc Nhạc, không gian rộng y như nhau, trang trí thành vườn hoa kỳ ảo, chiếc giường nhỏ của Nhạc Nhạc thậm chí còn ẩn giấu trong một tòa thành, Liễu bí thư cần phải cúi đầu cái đầu cao ngạo xuống, mới có thể vào chơi với con gái, có thể thấy Xảo Nhi vì "lừa" được con gái ngủ riêng đã phí không ít tâm tư.

Kỳ thực Nhạc Nhạc mới chỉ ba tuổi ruỡi, Liễu bí thư không sợ Nhạc Nhạc tới nhà trẻ nói với đám bạn nhỏ của mình là phát hiện "ba mẹ đánh nhau" trên giường.

Liễu Tuấn thơm thật mạnh lên gò má hồng xinh xắn của Nhạc Nhạc mấy cái liền.

Nhạc Nhạc trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng lại làm bộ phụng phịu:
- Ba không phải là con gái, vì sao cũng thích thơm lên má Nhạc Nhạc.

Liễu bí thư mỉm cười:
- Vì ba yêu quý Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan ba yêu quý nhất...

Nhạc Nhạc vui vẻ ôm lấy cổ Liễu bí thư, thơm một cái, sau đó giang bàn tay nhỏ mũm mĩm ra:
- Ba ba, bế...

- Ừ, Nhạc Nhạc dậy nào...

Liễu Tuấn ôm con gái từ chiếc giường rực rỡ sắc màu lên.

- Ấy, anh mau cho con vào chăn, Nhạc Nhạc còn chưa mặc quần áo, sẽ bị cảm đấy...

Xảo Nhi đi theo vào, cuống quít lấy quần áo cho Nhạc Nhạc mặt, dù là nhà giàu hàng đầu thế giới Xảo Nhi luôn hiền dịu như thế, chăm sóc chồng con chu đáo vô cùng.

Nhạc Nhạc như phát hiện ra lục địa mới thốt lên:
- Mẹ hôm nay thật là đẹp.

Xảo Nhi giả vở không vui:
- Nha đầu ngốc, mẹ hôm nào không đẹp?

- Không phải, không phải, mẹ hôm ngay đẹp hơn hôm qua, má đáng yêu như quả táo chín vậy...

Nhạc Nhạc nói rất nghiêm túc, cô bé con ba tuổi rưỡu còn chưa biết nhiều từ ngữ lắm, lấy lời mọi người hay khen mình ra dùng lên người mẹ.

Liễu Tuấn quay đầu sang nhìn, chứ còn sao nữa, gò má tuyệt mỹ của Xảo Nhi ủng hồng, long lanh như phát sáng, cả người tinh thần phấn chấn, càng thêm quyến rũ.

- Ha ha, đấy gọi là được ái tình tưới nhuần... Con cái ba ánh mắt rất chuẩn...

Liễu bí thư cười phá lên, ôm lấy cả hai mẹ con, hết hôn vợ lại thơm con cái, hạnh phúc vô hạn.

- Tiểu Tuấn, anh nói cái gì thế.. Chú ý một chút...

Xảo Nhi xấu hổ lắm, không nhịn được véo y một cái, rồi quay mặt đi cười khúc khích, Liễu Tuấn cười càng thêm vui vẻ, Xảo Nhi của y vẫn là tiểu cô nương rụt rè e thẹn của huyện Hướng Dương năm nào.

Nhạc Nhạc mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, bên ngoài khoắc một chiếc áo lông vàng nhạt, Xảo Nhi vốn mỗi ngày tỉ mỉ bện tóc cho con gái, hôm nay không còn chu đáo như thế nữa, chỉ đành buộc thành hai tóc đuôi ngựa, quân vào chiếc nơ bướm, nhưng Nhạc Nhạc vẫn búp bê má phấn, đáng yêu kinh người.

Liễu Tuấn bế con gái, cùng Xảo Nhi đi ra ngoài.

Phòng ăn, vợ chồng Lệ Thục Dĩnh và Tô Kiến Trung đã sớm đợi từ trước, hiện giờ là hơn chín giờ sáng, tối hôm qua hơi "quá độ", Liễu nha nôi chăm chỉ lại phải bỏ luyện tập buổi sáng, ôm Xảo Nhi ngủ tít trên giường.

- Oa, Nhạc Nhạc thật xinh đẹp.

Lệ Thục Dĩnh và Tô Kiến Trung ít nói như nhau, chỉ có với Nhạc Nhạc là khác, cười đùa trêu cô bé.

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn chào hỏi:
- Chào buổi sáng di Thục Dĩnh, bác Kiến Trung.

- Ông chủ.
Tô Kiến Trung thấy Liễu Tuấn, mỉm cười chào một tiếng.

Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp lại.

Cả nhà ba người ngồi ăn sáng, Nhạc Nhạc ngồi trên ghế, chấm bánh mì với sữa ăn ngon lành. Xảo Nhi yêu con hết sức, nhưng lại không nuông chiều, tận lực bồi dưỡng tính độc lập cho Nhạc Nhạc.

Xảo Nhi đưa đĩa trứng ốp lếp tới trước mặt Liễu Tuấn, khẽ hỏi:
- Lần này anh ở mấy ngày?

- Ba ngày, anh còn phải tới Hồng Kông một chuyến.

Liễu Tuấn cũng không giấu cô.

Xảo Nhi gật đầu, quan hệ giữa cô và Tiểu Thanh luôn khá hài hòa, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, Xảo Nhi dịu dàng hiểu lòng người nhất, tất cả đều lấy Liễu Tuấn làm trung tâm.

Xảo Nhi nhỏ nhẹ nói:
- Bên Thái Lan đã bắt đầu khai chiến rồi, có mấy quỹ tài chính lớn đồng loạt ra tay, đúng là nên tới xem xét một chút.

Đầu tháng ba, quỹ Thịnh Nghiệp động thủ với động Bạt (Baht tiền Thái) trước tiên, tập trung hơn 1 trêm triệu USD đàn áp đồng Bạt, quỹ Quantum của George Soros cùng mấy quỹ tài chính lớn theo vào, thị trường tài chính của Thái Lan chìm trong "gió tanh mưa máu", thị trường tài chính của Than Lan vốn hỗn loạn, sổ sách ngân hàng càng loạn hơn, gặp phải đòn tấn công dữ dội như thế, sụp đỗ chỉ là sớm muộn.

Khác với ký ức kiếp trước của Liễu Tuấn, lần này cầm đầu tấn công đồng Bạt không phải quỹ Quantum mà là quỹ Thịnh nghiệp, giờ quỹ Thịnh Nghiệp đã trở thành con cá mập lớn có sức chiến đấu và hiệu triệu lớn nhất trong thị trường tài chính.

***George Soros: từ Wiki

Năm 1973, sau một thời gian hoạt động trong lĩnh vực buôn bán chứng khoán , G.Soros thành lập công ty quản lý tài chính Soros với số vốn 17 triệu USD. Năm 1979 sau đó, ông đã tăng ngân sách của mình lên 100 triệu USD. Năm 1992, ông thu được một món lợi lớn từ sự sụt giá của đồng bảng Anh, và đã thu lợi tới 1 tỷ USD chỉ trong vòng một tuần. Trong khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997, Soros thu lợi hàng tỉ đô la

Đối với quy mô của quỹ Thịnh Nghiệp hiện nay mà nói, cuộc chiến đồng Bạt chỉ là chuyện vặt vãnh, không cần Liễu Tuấn phải lo lắng, có điều nếu đã tới Giang Khẩu, tất nhiên phải qua xum họp với Tiểu Thanh.

Không thể thiên vị được.

- Ừm, Dương Dương có dễ chăm không? Có hay khóc không?

Xảo Nhi hỏi qua chuyện Liễu Dương.

Liễu Tuấn đáp:
- Cũng ngoan, giống như Nhạc Nhạc rất khỏe mạnh, không thích khóc quấy.

Xảo Nhi có vẻ yên tâm:
- Vậy là tốt rồi, em còn lo Phi Phi chăm không được. Dương Dương bú hay ăn sữa ngoài?

Đây hoàn toàn là điệu bộ của chị quan tâm tới em rồi.

Liễu Tuấn khẽ bóp tay Xảo Nhi, cảm động thốt lên:
- Xảo Nhi..

Xảo Nhi khẽ xoa bàn tay y, mỉm cười nói:
- Nếu như có thể thì ăn sưa mẹ tốt cho sức đề kháng của trẻ hơn, vì dụ như Nhạc Nhạc, rất khỏe mạnh, ít khi mắc bệnh.

- Ừ, Dương Dương bú mẹ, có điều Phi Phi không có nhiều sữa lắm.

- Phi Phi đúng là quá mỏng manh, làm người ta lo lắng.

Liễu Tuấn vỗ tay Xảo Nhi, nói:
- Đừng lo, Phi Phi khỏe lắm, dì Giải Anh chăm sóc rất tốt.

- Cô ấy còn ở Đại Ninh, không tới Ngọc Lan sao?

- Ha ha, không tới, dì Giải Anh hoàn toàn không định cho cô ấy đi, Dương Dương còn quá nhỏ, dì ấy không yên tâm.

Liễu Tuấn nói có chút bất lực, Giải Anh trước kia lo Phi Phi đi rồi, bỏ lại hai ông bà già cô đơn, khiến Phi Phi chạy đi chạy lại hai bên. Sau này có mang, Phi Phi lập tức thăng cấp thành bảo vật quốc gia, Giải Anh chỉ hận không thể dùng lồng sắt bảo vệ con gái, ở bên canh gác 24/24. Dương Dương vừa ra đời, thì càng không cần nói nữa. Nếu để Phi Phi đưa Dương Dương sang Ngọc Lan ở, Giải Anh khỏi phải làm gì nữa, riêng lo lắng không thôi cũng đủ hết ngày.

- Vấn đề này đúng là khó giải quyết.

Xảo Nhi lo lắng:
- Vậy anh một mình ở Ngọc Lan không có ai chăm lo sao?

- Không sao, có ăn có ngủ là được rồi, anh đâu phải Nhạc Nhạc, cần gì phải chăm sóc đến thế?

Nhạc Nhạc vốn không hiểu ba mẹ nói chuyện gì, nhưng Liễu Tuấn vừa nhắc tới cô bé, liền xen vào ngay:
- Ba, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan, rất nghe lời, sẽ không làm cho ba mẹ giận.

Liễu Tuấn cười tít mắt:
- Đúng đúng, Nhạc Nhạc của ba ngoan nhất.

Nhạc Nhac khiêu ngạo vểnh cái mũi nhỏ lên, cắn một miếng bánh mì thật to, đáp lại lời biểu dương của cha.

- Vậy Tiểu Vũ đâu?

Liễu nha nội đang cùng con gái trêu nhau, không ngờ Xảo Nhi tung một chiêu như vậy, luống cuống cả lên, giả vở nổi giận:
- Xảo Nhi!

Xảo Nhi cười khúc khích không thôi, nháy mắt với y đầy tinh quái, Liễu bí thư đau đầu vô cùng, sao Xảo Nhi cũng thành ra như vậy rồi? Xem ra Hà đại tiểu thư gây họa vô cùng.

Liễu nha nội cố giải thích:
- Thực ra anh với cô ấy không có gì cả...

Thực tế đúng là hai người chưa phát sinh ra chuyện gì, nhưng Liễu Tuấn biết sức kháng cự của mình với Tiểu Vũ mỗi ngày một yếu rồi, một khi xuất hiện tình huống đặc thù nào đó là sẽ thất trận. Có suy nghĩ này nên Liễu nha nội hơi chột dạ.

Xảo Nhi cười:
- Em biết mà.. Tiểu Tuấn, thực ra không sao cả, nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, hiện giờ anh ở vị trí cao, áp lực lớn, bọn em không thể thường xuyên ở bên cạnh, đôi khi cần có cô gái chu đáo chăm sóc cho anh.. Có anh, bọn em mới có tất cả.

Liễu Tuấn choáng váng, nhìn Xảo Nhi như muốn thấy thế giới nội tâm của cô.

- Đừng nhìn em như thế, em nói thật đấy, nữ nhân dù có địa vị cao bao nhiêu, có nhiều tiền thế nào, nếu không có một nam nhâm yêu thương thật lòng, thì tất cả đều là hư ảo.

Liễu Tuấn cười ngượng ngùng:
- Hiện giờ em quản lý công ty lớn như thế, còn vất vả hơn anh.

- Hai chuyện khác nhau, em rất thoải mái, Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cương còn cả Phạm Thanh Linh đều tận lực giúp em, chuyện trong ngoài công ty thực ra không cần em lo lắng nhiều. Nhưng hoàn cảnh của anh không như thế, luôn có người muốn gây chuyện với anh, em biết cả chứ... Tiểu Tuấn, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, em rất thương tâm.

Liễu Tuấn trầm mặc.

Y biết Xảo Nhi nói thật, đế quốc tài chính của cô và Tiểu Thanh đi tới ngày hôm nay đã đứng trên đỉnh kim tử thạm, đối thủ không phải không có, nhưng rất ít. Một tập đoàn tài chính lớn như vậy, đối thủ rất khó lay động từ gốc rễ được, nói cách khác, thương trường cho phép thất bại, cho dù đó là sai lầm lớn, nhưng quan trường không được phép đi sai lấy một bước.

Sai một bước thôi là phải đối diện với vực thẳm.

- Xảo Nhi, không nói chuyện này nữa...

Im lặng một lúc, Liễu Tuấn nói với chút không vui


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui