Đối diện với vị phó bí thư thành ủy trẻ tuổi nhất toàn tỉnh, trong lòng Tằng Thiến có vài phần kích động, trước kia trên hội nghị thấy Liễu Tuấn, cô ra đã rất tò mò, luôn muốn tìm cơ hội tiếp cận Liễu Tuân. Không phải cô ta có "ý đồ" gì với Liễu bí thư, thuần túy là muốn thỏa lòng hiếu kỳ thôi, nhất là những người làm tin tức, lòng hiếu kỳ càng mạnh hơn người thường.
Nếu là cán bộ lãnh đạo khác, phóng viên truyền hình muốn tiếp cận thương không từ chối, dù sao hiện giờ khác xưa rồi, chỉ vùi đầu làm việc không được, "làm chăm chẳng bằng làm khéo", làm ra thành tích chưa đủ, còn phải kịp thời tuyên truyền. Liễu bí thư thì ngoại lệ, không thiện cảm gì mấy đơn vị truyền thông, rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn.
Nghĩ chút thôi có thể hiểu được, người ta có chỗ dựa quá lớn, thế thịnh khó giữ, bình thường làm việc phải chú ý một chút, chỉ cần làm ra thích tích, còn cần truyền thông phải tâng bốc sao? Các đại lão bên trên đang mong đợi cớ cấp vị trí cho y kìa.
Có thể nói đối với loại nha nội có năng lực như Liễu Tuấn mà nói, kẻ địch lớn nhất là tuổi tác, dưới thể chế chính trị trong nước, kinh nghiệm vẫn là thứ cực kỳ quan trọng.
- Liễu bí thư, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân và quá trình sự việc, không nhất định... sẽ phát ra truyền hình...
Bị ánh mắt ôn hòa của Liễu Tuấn liếc qua, Tằng Thiến vốn hết sức tự tin cũng có chút luống cuống, ma xui quỷ khiến thế nào nói ra một câu không hợp quy củ.
Quả nhiên, đôi mày rậm của Liễu bí thư chau lại, có vẻ không vui.
Chả lẽ Liễu bí thư sợ các ngươi lan truyền đi sao?
Nghe đồn Liễu bí thư có giao tình rất sâu với trưởng phòng tuyên truyền thành ủy Dương Nguyên Ích, là chiến hữu trong cùng chiến hào, đài truyền hình có ai dám đắc tội với Dương Nguyên Ích?
- À, vậy, Liễu bí thư, à... Chúng tôi lần khác sẽ trở lại..
Tằng Thiến nói lẫn lộn hết cả.
Liễu Tuấn gật đầu.
Chính đang nói chuyện thì Thôi Phúc Thành rảo bước đi tới. Liễu Tuấn tiến lên bắt tay, Thôi Phúc Thành liếc mắt tóm được Tằng Thiến, càng tức giận nói:
- Tiểu Tằng, ai bảo đài truyền hình tới đây? Làm càn!
Đài truyền hình phỏng vấn Thôi Phúc Thành nhiều lần, nên hắn khá quen thuộc Tằng Thiến.
Gò má xinh xắn của Tằng Thiến ửng hồng.
Hôm nay đúng là xúi quẩy, vô tình đắc tội với Liễu bí thư, hiện giờ ngay cả thị trưởng cũng khó chịu rồi.
- Ha ha, thị trưởng, cũng không thể trách các đồng chí đài truyền hình được, lấy tin là chức trách của bọn họ mà.
Liễu Tuấn giải vây giúp Tằng Thiến một câu:
- Nghe nói đài truyền hình cũng nhận được điện thoại phản ánh của quần chúng.
Mắt Thôi Phúc Thành ánh qua một vẻ sắc bén, rồi khôi phục bình tĩnh, xua tay với Tằng Thiến. Cô ta và người quay phim vội cúi chào hai vị lãnh đạo, rầu rĩ bỏ đi.
Nếu là bình thường Thôi thị trưởng vô cùng khách khí với bọn họ, xem ra chuyện hôm nay không tầm thường.
Thôi Phúc Thành hỏi qua tình huống, Lý viện trưởng choáng váng không ngờ cả thị trưởng cũng tới, lại báo cáo lần nữa.
Thôi Phúc Thành dặn dò vài câu rồi cùng Liễu Tuấn đi ra ngòai.
Tới cổng, Thôi Phúc Thành nói:
- Liễu bí thư, ngồi cùng xe với tôi quay về đi.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Được.
Lên xe rồi Thôi Phúc Thành nói:
- Có kẻ giở trò đằng sau.
Với sự lọc lõi của hắn, nhìn một cái là biết ngay vấn đề không đơn giản như bề ngoài, Liễu Tuấn kể qua tình hình ở Cty điện cơ.
- Nói như thế khả năng là Lương Lượng giở trò?
Thôi Phúc Thành mặt dãn ra, nói nhẹ nhõm hơn, nếu như chỉ là một tên tội phạm bỏ trốn giở trò, vấn đề không phức tạp, cho dù trước kia khi Lương Lượng còn chưa bị truy nã cũng hoàn toàn chẳng đáng để vào mắt cán bộ cấp bậc như Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn, khỏi nói hiện giờ là tên tội phạm bỏ trốn.
Liễu Tuấn nói:
- Hiện giờ không thể khẳng định, tôi đã yêu cầu Bành Khoanh bắt tay điều tra rồi.
- Bành Khoan có tin được không?
Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.
Thôi Phúc Thành hiểu ý, hiện giờ chỉ có một dự đoán là Lương Lượng gây chuyện thôi, không thể khẳng định. Nếu đúng thế thì không cần sợ, nhưng cũng không thể lơ là, hiện giờ tình thế phức tạp, Liễu Tuấn và hệ Trì An Phong có khúc mắc, Hà Duyên An đã điều đi, ai mà biết đám Mạnh Kế Lương có thừa cơ thọc vào không? Thậm chí trong chuyện này có bóng dáng đám Mạnh Kế Lương cũng chưa biết chừng.
Đinh hệ cũng không phải không có khả năng.
Phức tạp rồi.
- Thị trưởng, khoản bồi thường của cán bộ nghỉ việc Cty điện cơ cần phải trả đù, có thể còn thiếu chừng 4 triệu nữa.
Liễu Tuấn bỏ vấn đề kẻ phía sau qua một bên.
- 4 triệu không đáng ngại, Liễu bí thư bảo bọn họ cáo lên đi, tôi sẽ nói với cục tài chính, hẳn không phải vấn đề lớn.
Thôi Phúc Thành thì không để ý lắm tới vấn đề này, cho dù trước kia khi hắn cực kỳ yếu thế, cục tài chính vẫn khá phối hợp với phê duyện của hắn, đây là quyền hạn cơ bản của thị trưởng, dù cục trưởng cục tài chính do một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên cũng không thể phạm kỵ húy rõ ràng như thế. Giờ hắn là cán bộ phó bộ, ở chính phủ có tiếng nói khá lớn, cục tài chính càng không có dúng khí tùy tiện chốn đối chỉ thị của thị trưởng.
Lý Huệ lần trước "làm trò" với Liễu Tuấn, đã thành công dựng lên uy tín của mình rồi khôn khéo lui lại ngay, không xen vào cuộc đấu tranh giữa Đinh Ngọc Chu cùng Thôi Liễu nữa, ung dung bên ngoài. Vì thế hiện giờ trên thường ủy Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu không thể chiếm vững ưu thế quá bán, còn về cuộc họp văn phòng bí thư càng như thế. Cục tài chính mà dám đối đầu với Thôi Phúc Thành là bằng vào hai tay đâng mũ ô sa lên.
Liễu Tuấn thì không thoải mái như vậy, day day đầu nói:
- Thị trưởng, chỉ mỗi một Cty điện cơ thì không đáng nói, tôi lo các xí nghiệp cài cách khác, cộng gộp hết lại khoản bồi thường phải tới 5 trăm triệu, hiện giờ mới chỉ trả 2,3 trăm triệu thôi, còn thiếu rất nhiều.
Sắc mặt Thôi Phúc Thành nghiêm lại.
Thiếu tới 2,3 trăm triệu, đối với tài chính Tphố Ngọc Lan hiện nay mà nói không phải chuyện nhẹ nhàng, nhất là gần cuối năm rồi, phải tiêu tiền khắp nơi. Thôi Phúc Thành không có phép biến ra số tiền này nên không tiện tỏ thái độ.
- Mặc kệ vậy, trước tiên xử lý xong chuyện công ty Ngọc Tây hãy nói.
Liễu Tuấn quyết định.
... ....
Trong gian phòng hào hoa nhất của Thúy lam chi dạ có tới bốn vị khách.
Hai vị Cận nha nội, Liễu nha nội đều là khách quen cả rồi, ngoài ra có một vụ khá trẻ, phục vụ cũng đã thấy nhiều lần, còn nhớ là họ Hoa, bạn của Cận công tử, nghe nói có cha làm quan lớn trên tỉnh. Vị cuối cùng không quen, tuổi chừng bốn mươi, khí độ giống Liễu nha nội, cực kỳ trầm ổn lại có quan uy, có thể thấy lai lịch lớn, nghe bọn họ xung hô với nhau thì người này là Lý thị trưởng.
Hoa Viễn Hàng chẳng ngạc nhiên gì khi Cận Hữu Vi mời đi tiêu khiển, hai người vốn là bạn bè rất tốt, hắn còn theo Cận Hữu Vi làm ăn tí chút, ví như là cổ đông nhỏ trong mấy công ty của Hạ Hâm Xương, trộn lẫn trong danh nghĩa của Cận Hữu Vi, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn kiếm được hai ba chục vạn, Hoa Viễn Hàng rất khâm phục Cận Hữu Vi.
Hào hứng chạy tới nhưng thình lĩnh gặp phải Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng hơi giật mình, có điều chỉ hơi thôi, hắn đã nghe nói Cận nha nội và Liễu nha nội quan hệ không tệ.
Chuyện này bình thường, chẳng ai nói giữa các nha nội không thể có tình hữu nghị. Nhất là hai người cha của Liễu Tuấn cùng tiến vào vòng quyền lực trung tâm, Cận Hữu Vi làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn là rất nên.
Nhưng thấy cả Lý Huệ nữa thì Hoa Viễn Hàng giật mình.
Không lâu trước đó chẳng phải hai người này như nước với lửa sao? Thế nào lại cùng nhau đi tiêu khiển rồi? Đây đâu phải là xã giao, đối với quan viên cấp bọn họ tới nơi giải trì thế này phải rất chú ý, nếu là đồng nghiệp thông thường, xã giao bên ngoài tuyệt đối không bao giờ tới nơi này.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào, Hoa Viễn Hàng không sao hiểu nổi.
Dù sao thân phận của hắn chỉ là một trại trưởng trại giam, nếu bỏ qua cha hắn là bí thư chỉnh pháp ủy tỉnh, thì hắn chỉ là bình dân nếu so với Liễu Tuấn, người chưa thực sự dấn thân vào quan trường thì không hiểu nổi chuyện vòng vo trong đó.
Có điều chắc chắn hiện giờ Lý - Liễu không còn đối lập nữa, mà lại còn quan hệ khá hòa hợp.
Xem ra trong quan trường đúng là tất cả chỉ xoay quanh lợi ích.
Liễu Tuấn tới Thủy lam chi dạ thì dù Kiều Kiều có đang phục vụ cho khách cũng phải lập tức dừng lại, tới phục vụ cho Liễu Tuấn, đó là hoa Hạ Hâm Xương căn dặn.
Hơn nữa mỗi lần phục vụ cho Liễu Tuấn, Kiều Kiều được trả gấp đôi.
Từ đó có thể thấy Hạ Hâm Xương rất có thủe đoạn, như thế Kiều Kiều khi phục vụ cho Liễu bí thư càng t tâm tận lực.
Hoa Viễn Hàng cũng có thợ mát xa riêng.
Chỉ có Lý Huệ lần đầu tới đây, Cận Hữu Vi cười hỏi:
- Anh Lý thích loại hình nào? Đẫy đà một chút hay thon thả một chút.
Lý Huệ chưa trả lời, Liễu Tuấn đã mắng:
- Cận Hữu Vi, làm cái gì thế? Chỉ một thợ mát xa thôi, đẫy đà với thon thả cái gì? Tuyển hoa hậu à?
Cận Hữu Vi phất tay, nói rất khinh thường:
- Nói với cậu tốn công! Cậu không chơi không đại biểu cho người khác cũng không chơi! Thôi, thôi, bảo Hạ Hâm Xương gọi thêm vài món, anh Lý tự chọn nhé.
Lý Huệ lắc đầu cười khổ, Cận nha nội vẫn mồm miệng không có nắp như thế