- Cám ơn tỉnh trưởng.
Đối với câu biểu dương không nóng không lạnh này của Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn trả lời hoàn toàn theo lễ tiết, nói xong bốn chữ đó là ngậm miệng không nói nữa.
Thai Duy Thanh có chút xấu hổ.
Hôm nay hắn ngoại trừ muốn "mắng" Liễu Tuấn một chút, còn muốn nói chuyện công ty xe hơi, có điều hắn hi vọng Liễu Tuấn chủ động nói ra, cầu viện hắn, để hắn được sĩ cái diện hão.
Không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn lờ tịt, rất kiên nhẫn chờ đợi Thai tỉnh trưởng "chủ động"!
Không thể để Thai tỉnh trưởng ngài gọi tôi tới đây nó mấy câu không đau không ngứa, thể hiện oai phong của tỉnh trưởng chứ nhỉ? Thế thì quá kém rồi.
Thai Duy Thanh cầm cốc trà lên uống một ngụm, ánh mắt như vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn, mang theo ý nhắc nhở kín đáo.
Ai ngờ Liễu Tuấn cũng cầm cốc trà lên uống, hoàn toàn coi như không thấy ám thị của tỉnh trưởng đại nhân, thong dong hết sức.
Thực sự là quá "ngạo ngược" rồi.
- Liễu Tuấn, nói chuyện công ty chế tạo xe hơi đi!
Thấy Liễu Tuấn chuyên tâm thưởng thức trà, Thai Duy Thanh cố nén giận chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn hơi lạnh.
Liễu Tuấn lấy bản phương án từ trong cặp da ra.
Thai Duy Thanh khoát tay:
- Không cần sách vở, bản phương án này tôi xem rồi. Đòng chí nói phương diện chủ yếu nhất là được.
Liễu Tuấn theo lời cất tài liệu đi, ngồi ngay ngắn lại, nói:
- Thai tỉnh trưởng, nói một cách đơn giản chính là công ty Trường Phong, công ty Sơn Điền của Nhật, công ty General Motor của Mỹ hợp tác với nhau xây dựng một công ty chế tạo xe hơi ở khu vực của Cty Trường Phong bây giờ, sản xuất xe hơi mang nhãn hiệu Trường Phong.
Thai Duy Thanh gật đầu.
- Hiện giờ chúng tôi gặp phải một số khó khăn, căn cứ vào phương án tổ kiến, công ty xe máy Trường Phong chiếm chừng 37% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, công ty Sơn Điền chiềm 21%, công ty General Motor chiếm 32%, số còn lại là cổ phần lưu thông, chia cho các đơn vị tài chính ngoài xã hội cùng góp vốn đầu tư.
Liễu Tuấn giới thiệu đơn giản qua.
Những cái này Thai Duy Thanh biết rồi, sự thực hắn rất hứng thú với phương án này, căn tứ vào đánh giá của y với triển vọng kinh tế trong nước, sau này thị trượng xe hơi trong nước sẽ có nhu cầu tăng vọt, nên phương án này là trong điểm tăng trưởng kinh tế, nếu vận hành thỏa đáng. Cty Trường Phong có hi vọng thành một trong số sản nghiệp trụ cột của tỉnh A, điều duy nhất Thai Duy Thanh bất mãn, là sản nghiệp này nằm dưới sự không chế của Liễu Tuấn.
Hiện giờ Liễu Tuấn thân kiêm ba chức, chức vụ nào cũng đầy sức nặng, Cty xe máy Trường Phong đã thành hộ thuế lớn , khu Trường Hà đang vươn mình thành một thành phố mới, đó hoàn toàn là công lao của một mình Liễu Tuấn. Còn việc quản lý cải cách quốc xĩ và khu cao tân Ngọc Lan là việc tối quan trọng, làm tốt rồi, có thể sinh ra hiệu ích không nhỏ
Có cơ sở kinh tế hùng mạnh, Ngọc Lan mấy năm sau sẽ có tốc độ kiến thiết tăng nhanh, trở thành thành phố lớn của đông nam.
Thành tích như thế thực sự quá chói mắt, nếu là người khác, chỉ cần làm được một phần ba số đố đã là chính tích to tát rồi, Liễu Tuấn lại một mình ôm hết, giờ lại còn muốn đi đầu toàn tỉnh làm xe hơi.
Đợi Liễu Tuấn dựng công ty xe hơi này lên, thì y sẽ thành nhân vật lớn nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn tỉnh A.
Một cán bộ cấp phó sở, một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi có được thành tích như thế, lại không phải người thuốc phe hắn, đó là điều Thai Duy Thanh không muốn thấy.
Thai Duy Thanh bình tĩnh hỏi:
- Có khó khăn gì không?
- Có!
Liễu Tuấn không chút do dự nói:
- Khó khăn nhất hiện giờ là tài chính, công ty xe máy Trường Phong phải đầu tư 600 triệu, hiện giờ chỉ có thể điều động được 320 triệu, còn thiếu 280 triệu nữa.
Thai Duy Thanh bất ngờ.
Hắn bất ngờ không phải vì con số 280 triệu mà vì Liễu Tuấn không có vẻ gì là muốn xin hắn viện trợ. Chẳng lẽ Liễu Tuấn không cần? Có cách tự giải quyết rồi sao? Gần 300 triệu đối với tài chính tỉnh là con số không nhỏ. Theo Thai Duy Thanh biết vì bồi thường cho công nhân thôi việc, cả thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà đã vét sạch túi rồi. 280 triệu này lấy từ đâu ra được?
Thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ y là thần tiên, có thể biến ra tiền?
- Liễu Tuấn này, hiện giờ tài chính tỉnh không dư dả lắm, trong thời gian ngắn khó gom góp được khoản tiền này.
Thai Duy Thanh đành phải chủ động nhắc nhở lần nữa, trong lòng kím nén lắm rồi, hắn làm quan bao năm, từ khi lên lãnh đạo chủ yếu, lần đầu tiên gặp phải chuyện "cấp trên cầu xin cấp dưới" thế này.
Rốt cuộc ai là tỉnh trưởng hả?
Liễu Tuấn nói:
- Thai tỉnh trưởng, 280 triệu với Cty Sơn Điền và Cty General Motor mà nói không phải là con số lớn lắm, trong phương án phân phối cổ phần, chúng tôi đã xác định rồi.
Liễu Tuấn nói rất rõ, không phải là người ta không có tiền, mà vì chúng ta kiên trì muốn làm "đại ca", cho nên bọn họ mới đành đồng ý, hiện giờ "đại ca" lại không có tiền, không sao, hai công ty còn lại không bận tâm chút tiền đó, sẵn sàng bỏ ra làm đại ca.
Thai Duy Thanh lạnh nhạt nói:
- 280 triệu đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện lớn, Cty Trường Phong phải thương lượng lại với bọn họ, chính thức ký hợp động vào năm sau.
Đợi qua năm sau, tài ch tỉnh và ngân hàng Thương Nghiệp giám bớt sức ép thì có cần nhiều tiền hơn nữa cũng được.
Liễu Tuấn cười:
- Thai tỉnh trưởng, thương trường chú trọng hiệu suất, thời gian chính là tiền.
Thai Duy Thanh lại cau mày.
Liễu Tuấn ngày càng quá đáng rồi, thế này bằng vào bác bỏ ý kiến của hắn, chỉ trích hắn không hiểu kinh tế.
- Đồng chí Liễu Tuấn, phải thông cảm cho sự khó khăn của tỉnh, cơ sở kinh tế của tỉnh không hùng hậu lắm.
Thai Duy Thanh bực bội nói, mang ý ngầm, nếu chẳng phải "ân chủ" Hà Duyên An của cậu làm ăn không ra sao, khiến kinh tế tỉnh không đi lên được, sao đến mức đường đường một tỉnh không lấy ra nổi 2,3 trăm triêu.
Liễu Tuấn hiểu ý đồ của Thai Duy Thanh, Phiền Chí Vĩ nói rõ ràng, sở tài chính có tiền, nhưng Hướng Hoài không dám cấp! Thai Duy Thanh đang muốn ép Liễu Tuấn phải cúi đầu.
Hợp tác với bên ngoài, xí nghiệp quốc hữu phải chiếm quyền chủ động.
Liễu Tuấn không dám tùy tiện phá vỡ tục lệ này, nếu như để nhà đầu tư nước ngoài chiếm chủ động, nói nghiêm trọng một chút là vấn đề chính trị. Liễu Tuấn cậu muốn thể diện lại muốn lợi ích, tôi chẳng có nghĩa vụ cấp cho cậu thể diện, cậu biết khôn thì cúi đầu xuống, nói mấy câu dễ nghe, nói không chừng tôi ban ơn vung bút lên giải quyết vấn đề này cho cậu.
Đương nhiên theo suy nghĩ của Thai Duy Thanh, cái hopự đồng này đợi tới đầu năm sau mới ký cũng chẳng có vấn đề gì, sắp hết năm rồi, mọi người chẳng còn mấy ai đặt tâm tư vào câu việc.
Thai Duy Thanh không biết rằng, biểu hiện này của hắn khiến cho đánh giá của Liễu Tuấn với hắn đã tụt dốc thê thảm. Lần đầu tiên gặp Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn không phản cảm với y lắm, năng lực công tác của Thai Duy Thanh rất tốt, có kinh nghiệm kiến thiết kinh tế.
Nhưng bây giờ vì muốn Liễu Tuấn cúi đầu thỏa mãn hư vinh, Thai Duy Thanh kéo dài một hạng mục lớn tới mấy tháng sau, làm Liễu Tuấn không ưa nổi. Quan trường tranh đầu là chuyện thường, nhưng không thể vì tranh đấu mà hi sinh lợi ích quốc gia và quân chúng. Thai Duy Thanh thân là tỉnh trưởng không đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, đi tranh hơi với một cán bộ trẻ cấp phó sở, thực sự không đáng tôn trọng.
Hơn nữa trong lời nói, Thai Duy Thanh còn bóng gió nói lời thị phi Hà Duyên An, càng làm Liễu Tuấn khó chịu.
- Thai tỉnh trưởng, tôi biết tài chính tỉnh rất khó khăn, nhưng Cty xe hơi Trường Phong có tác dụng xúc tiến nhất định với việc kiến thiết kinh tế tỉnh, tôi hi vọng tỉnh trưởng có thể suy nghĩ từ nhiều phương diện hơn.
Liễu Tuấn cố ép sự bất mãn trong lòng xuống, nhắc nhở hắn một câu.
Liễu Tuấn khó chịu, Thai Duy Thanh lại càng khó chịu hơn, vốn hi vọng lấy chuyện tiền nong này đán áp y, không ngờ kẻ này không hiểu quy củ, làm lên mặt.
Làm nha nội, cậu có thể mặc sức ngang ngược, nhưng thân trong thể chế lại là chuyệnkhác.
- Đồng chí không lo việc nhà không biết xót củi lửa! Tôi sẽ suy nghĩ thêm.
Thai Duy Thanh nghiêm mặt lại nói:
Thấy Thai Duy Thanh có thái độ này, Liễu Tuấn nhếch mép cười khẩy.