Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Liễu Tuấn, ông cụ hỏi cậu có thời gian không, tới nhà tôi một chút?

Ngày hôm sau Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Cận Hữu Vi, Cận Hữu Vi chỉ hỏi dò thôi, thời khắc mẫn cảm, Liễu Tuấn tới gặp Cận Tú Thật không biết sẽ nảy ra bao nhiêu lời suy đoán.

Cận Hữu Vi cho rằng Liễu Tuấn hoàn toàn có thể từ chối, có lời gì Cận Hữu Vi truyền thay là được, trong cái tổ hợp đặc biệt này, Cận công tử chẳng phải có tác dụng như thế sao?

- Trưởng bối triệu kiến, sao dám chối từ! Tối nay tôi sẽ tới bái phỏng bác Cận.

Liễu Tuấn đồng ý cực kỳ sảng khoái, không do dự chút nào.

- Cám ơn.
Cận Hữu Vi nói từ tận đáy lòng.

Liễu Tuấn mỉm cười cúp điện thoại, không nói thêm.

Cận Hữu Vi ở bên kia trầm ngâm một lúc mới quay sang nới với Cận Tú Thật:
- Ba, Liễu Tuấn nói trưởng bối triệu kiến sao dám chối từ! Tốii nay tôi sẽ tới bái phỏng bác Cận.

Cận Hữu Vi truyền lại không đổi lấy một chữ.

Cận Tú Thật hơi nhướng mày lên, gật đầu cảm khái nói:
- Liễu Tấn Tài dạy được con như thế, không uổng ông ta lên được vị trí ngày hôm nay.

Hiển nhiên Cận Tú Thật cũng không ngờ Liễu Tuấn đồng ý dứt khoát như vậy, chàng trai này khí độ quả nhiên phi phàm. Hổ phụ sinh hổ tử, Liễu Tấn Tài dạy ra được đứa con như thế, hai mươi năm từ một người thợ kỹ thuật thành lãnh đạo quốc gia đêu phải chỉ nhờ may mắn.

Cận Tú Thật biết quan trường đầy quyền mưu và thủ đoạn xảo trá, kẻ không hiểu quyền biến, nhất định sẽ thành đồ hi sinh, nhưng tới một tầng cấp nhất định, kẻ nào chỉ biết dựa vào thủ đoạn quyền mưu là hoàn toàn không đủ. Quan trường cũng như các ngành nghiệp khác, tới cấp độ nhất định sẽ gặp chướng ngại, muốn phá được chướng ngại bứt lên phải đủ năng lực, bản lĩnh, vận may.

Muốn thành quan lớn một phương, thậm chí chúa tể thiên hạ, trí tuệ, lòng dạ, khí độ, mưu lược, dũng khí không thể thiếu một thứ nào.

Trí Tuệ, dũng khí, mưu lược của Liễu Tuấn đều được kiểm chứng, là nhân tuyển thượng thừa. Hôm nay cú điện thoại trên đã cho thấy rõ ràng lòng dạ và khí độ của y.

Cận Tú Thật nhận thấy trước khi mình lui về, gửi gắm Cận Hữu Vi và Lý Huệ cho Liễu Tuấn, là lựa chọn sáng suốt nhất.


Có điều Cận công tử khó tránh khỏi bị đả kích, đứng ở một bên mặt lúc trắng lúc đỏ.

Cận Tú Thật nhìn con trai, ánh mắt hiền hòa, chỉ ghế sô pha đối diện nói:
- Hữu Vi, con ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một lúc.

Trong lòng Cận Hữu Vi có chút tâm tình lạ quấy động, nghe lời ông cụ ngồi xuống, châm thuốc mời ông. Cận Tú Thật ở vị trí cao lâu năm, nhưng sức khỏe so với đa phần quan lớn cùng tuổi thì tốt hơn nhiều, Cận phu nhân không khống chế lượng thuốc ông hút.

- Hữu Vi, vừa rồi ba khen Liễu Tuấn, có phải trong lòng con không phục?

- Không ạ,... Tên tiểu tử đó rất giỏi.

Cận Hữu Vi mặt hơi đỏ lên, biết rằng vừa rồi mình thoáng thất thố bị ông cụ phát hiện ra, những người rèn luyện trong quan trường, ai nấy đều cao thủ hàng đầu "nghề" nhìn mặt đoán ý.

Cận Tú Thật cũng không vạch trần con trai, hỏi:
- Con có biết vì sao trước kia ba đồng ý cho con ra biển kinh doanh không?

Cận Hữu Vi hơi ngẩn người, cho dù quan hệ cha con rất tốt, nhưng Cận Tú Thật uy nghiêm trịnh trọng, không phải là người cha hay trò chuyện với con cái, có lẽ sau khi nghỉ rồi, tâm thái ông cụ đã thay đổi.

Cận Hữu Vi trầm ngâm:
- Có phải vì ba thấy con không hợp lăn lộn quan trường.


Cận Tú Thật bình đạm nói:
- Ngay chữ lăn lộn đã nói rõ vấn đề rồi đó! Sĩ đồ là một môn học mà cả đời con cũng không thể hiểu thấu. Thái độ này của con đã tự phá hỏng con đường tiến bộ của mình rồi.

Cận Hữu Vi dù thừa nhận ông cụ nói có lý, nhưng vẫn có vài phần không phục, phản bác:
- Ba, con chỉ không quen mấy quy củ quan trường thôi, đôi khi nó đúng là ép người ta tới phát điên.

Cận Tú Thật tâm tình rất tốt, không nổi giận, gật đầu nói:
- Ba biết, chuyện này do tính cách quyết định, nó liên quan tới hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ của con.

Điều này Cận Hữu Vi cũng thừa nhận, Cận Tú Thật quan lộ thuận lợi, trong thời kỳ đại loạn bị một chút liên lụy, từng xuống trại cải tạo lao động một thời gian. Có điều khi đó Cận Hữu Vi chưa sinh ra, đợi tới khi hắn hiểu chuyện rồi thì Cận Tú Thật đã phục nguyên chức, trở thành quan cao chính phủ, từ nhỏ Cận Hữu Vi đều thuận buồm suôi gió, cùng với chức vụ trên thể chế của Cận Tú Thật ngày một thăng cao, xung quanh hắn luôn là một đám nịnh hót xun xoe.


Có thể nói Cận Hữu Vi chưa bao giờ chịu khổ, càng chưa bao giờ chịu thua thiệt gì, lớn lên trong hoàn cảnh đó khó tránh khỏi nuôi thành cái tính không thích bị quy tắc ràng buộc.

Huống chi bản tính của Cận Hữu Vi lại còn rất ngay thẳng.

- Hữu Vi, con rất thông minh, theo cách nói của đám trẻ các con thì là IQ rất cao, đó là ưu điểm của con. Nhưng làm việc trong thể chế chỉ thông minh thôi là chưa đủ, con phải học thỏa hiệp, học nhẫn nại, phải biết tới lúc quan trọng không chút do dự vươn mình lên, khí độ đại trượng phu đó mới là điều kiện cần phải có cho ai muốn đi lên tới đỉnh cao.

Cận Tú Thật vừa như giáo dục con trai, lại vừa như giải thích cho cuộc đời mình.

Dù trong nước kỳ tài dị sĩ xuất hiện lớp lớp, nhưng có thể đi lên tới địa vị như Cận Tú Thật, bất kể thế nào cũng là tài năng kiệt xuất.

Ba chữ "đại trượng phu" là lời bình chính xác.

- Con quá lười, quá ỷ lại vào trí thông minh của mình, không tùy biến theo thời cuộc, đó là nguyên nhân ba đồng ý cho con ra biển.

- Cái tên tiểu tử Liễu Tuấn kia từ khi nào biết tùy biến theo thời cuộc chứ ạ?

- Y hi vọng Đinh Ngọc Chu tại chức chính là biết tùy biến thời thế.
Cận Tú Thật khẳng đinh, hỏi:
- Nếu là con thì con có làm thế không?

- Không.

Cận Hữu Vi thành thật đáp.

Cận Tú Thật khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa.

... ...

Chập tối, ráng chiều đầy trời, ánh tà dương vàng óng chiếu lên khu thường ủy tỉnh, như rải lên một lớp lụa hoàng kim rực rõ trong khu vườn tĩnh mịch.


Chiếc Audi 100 của Liễu Tuấn đi vào sân biệt thự số 1.

Cận Hữu Vi đứng ở cửa nghênh đón.

- Liễu Tuấn, cậu giỏi lắm.
Cận Hữu Vi giơ ngón cái lên.

Những cán bộ tới thăm viếng lãnh đạo, đều chú ý thay xe khác, hơn nữa đợi cho trời tối hắn mới tới, vì không muốn làm cho lãnh đạo khác chú ý, đó là luật bất thành văn.

Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng coi quy tắc đó vào đâu, cứ nghênh ngang lái xe biển thường ủy Ngọc Lan tới.

Chẳng trách ông cụ nói y có khí độ "đại trượng phu".

Liễu Tuấn liếc hắn một cái, nói rất khinh thường:
- Bớt bình phẩm lung tung đi.

Cận Hữu Vi cười ha hả mời khách vào nhà, Cận Tú Thật ngồi trong phòng khách, thấy Liễu Tuấn không ngờ lại phá lệ đứng dậy, mặt cười đầy ôn hòa. Liễu Tuấn thấy vậy vội đi nhanh tới, bắt tay Cận Tú Thật:
- Chào bác Cận.

Cận Tú Thật mỉm cười, rất hài lòng.

Cận Hưu Vì tạm thời làm phục vụ, cười toe toét hỏi:
- Liễu Tuấn, uống trà gì?

Biết ông cụ có chuyện công, những người khác trong nhà họ Cận, bao gồm cả Cận Tú Thật đều tránh đi. Cận Tú Thật là lãnh đạo kiểu cũ, nên phu nhân can dự chính sự là đại kỵ.

Liễu Tuấn không khách khí:
- Anh biết rồi đấy.

Cận Hữu Vi liền lấy Hoàng Sơn Vân Vụ ra.

Cận Tú Thật theo thông hệ hỏi:
- Liễu Tuấn, Liễu thủ tướng khỏe chứ?

Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, cung kính đáp:
- Cám ơn bác Cận, phụ thân cháu rất khỏe.

- Ừ, Liễu thủ tướng khỏe mạnh là may mắn của quốc gia.


Đây là lời khen ngợi rất cao rồi, cận Tú Thật nhiều tuổi hơn Liễu Tấn Tài, tư cách cũng lão thành hơn, nói thế không tính là quá giới hạn. Liễu Tuấn lại hơi cúi người biểu thị cám ơn.

- Liễu Tuấn, cậu có ý kiến gì với ban bệ của Ngọc Lan không?

Hàn huyên xong, Cận Tú Thật nói thẳng luôn.

Liễu Tuấn liền thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Bác Cận, điều này cháu không tiện bàn bừa.

Với Cận Hữu Vi thì thế nào cũng được, nhưng đối diện với Cận Tú Thật thì phải giữ quy củ, vì ông là người rất chú trọng quy củ.

Cận Tú Thật gật đầu:
- Cậu cứ nói bừa đi, tôi cũng nghe bừa.

Liễu Tuấn càng thêm thận trọng, trầm ngâm nói:
- Bác Cận, cháu chưa tiếp xúc mấy với Uông Quốc Chiêu, nên không hiểu hắn lắm.

- Năng lực không tệ, thủ đoạn càng không tệ.

Uông Quốc Chiêu lên tới chức thị trưởng Ngô Tây là do Cận Tú Thật đề bạt, ông đánh giá về hắn tất nhiên là sẽ cao.

Năng lực không tệ là bày ra ở bề ngoài, thủ đoạn không tệ thì chỉ có thể nói ở hoàn cảnh này.

- Vậy cháu kiến nghị giữ Đinh bí thư lại.

Cận Tú Thật không tỏ thái độ gì:
- Nói lý do của cậu đi.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Lý do giống như cháu lên phó bí thư thành ủy vậy.

Cận Tú Thật nhướng hàng mi trắng lên, còn Cận Hữu Vi thì cười hiểu ý. Khi trước Liễu Tuấn lên làm phó bí thư thành ủy, rất nhiều người không nhìn ra huyền cơ trong đó. Cận Hữu Vi là số ít nhìn thấy, hiện giờ Liễu Tuấn đề nghị Đinh Ngọc Chu tại chức, Cận Hữu Vi lập tức nhìn ra mấu chốt.

Uông Quốc Chiêu thủ đoạn rất cao, lại dựa vào Cù Hạo Cẩm, nhuệ khí hừng hực, trừ Đinh Ngọc Chu, không ai ngăn được.

Nếu không, Ngọc Lan sẽ loạn ngay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận