Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn và Lăng Nhã nhận lời mời tới nhà Khâu Tình Xuyên làm khách.

Đương nhiên là cái nhà bí mật của họ Khâu rồi.

Giống tất cả các gia đình hôn nhân ngoài giá thú khác, Giao Giao đặt tổ ái tình ở ngoại ô, vị trí khá hẻo lánh, khung cảnh môi trường không tệ, có ba phòng hai sảnh, diện tích sử dụng 1 trăm 40 mét vuông, hai người ở, thế là lớn lắm rồi.

Từ khi thành bạn thân của nhau, Giao Giao không chỉ một lần mời Lăng Nhã tới nhà làm khách, có điều Liễu Tuấn thì lần đầu mới tới.

Liễu Tuấn vừa đi vào nhà của Khâu Tình Xuyên liền ngẩn ra, vì cách trang trí này, cách bài bố đồ dùng này, như đã thấy ở đâu.

Khâu Tình Xuyên cười khổ:
- Sao, thấy quen hả? Tôi lại càng ngày càng lạ rồi.

Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã một cái, hai cô gái liền cười khúc khích, sự thay đổi này là do Lăng Nhã xen vào, hai cô gái cả ngày ở cạnh nhau chỉ thì thầm mấy chuyện ăn ở quần áo, Lăng Nhã chỉ vẽ cho Giao Giao, phải làm thế này, thế kia, "không may" Giao Giao lại có sở thích trang trí nhà cửa, mỗi lần nghe Lăng Nhã ý kiến là "long nhan hớn hở", lập tức thực thì luôn.

Dù sao cả cô và Khâu Tình Xuyên đều có tiền, chẳng tiêu cũng phí.

Khâu Tình Xuyên là tinh anh kiệt suất trong giới tài chính, lại "câu kết" em vợ làm ở bên giám sát chứng khoán "giở trò", mấy năm qua thu hoạch không ít, lại thêm vụ đồng Yên, Khâu Tình Xuyên đúng là kiếm bội.

Vì không thể cho Giao Giao một danh phận, trong lòng Khâu Tình Xuyên rất áy náy, cố gắng thỏa mãn mọi nhu cầu kinh tế cho Giao Giao, mặc cho cô tiêu pha thoải mái, điều này cũng giống với Liễu nha nội, y cũng gửi cho Lăng Nhã 5 triệu, thực hiện một phần lời hứa với Lăng Nhã trước kia.

Đối với Liễu Tuấn, giờ tiền thậm chí không còn là một con số, mà là khái niệm mơ hồ.

500 tỷ.

Y dùng ném người khác không biết có bao nhiều người bị ném chết.

Hai cô gái có bao nhiêu tiền như thế, không dùng trang trí nhà cửa thật chẳng biết tiêu thế nào, chẳng trách chỉ một thời gian ngắn, Khâu Tình Xuyên chẳng còn nhận ra nhà mình nữa.


- Khâu lão gia, Liễu lão gia, hai vị thong thả trò chuyện, tiểu nữ đi nấu cơm cho hai vị.

Hiếm khi có được khách tới nhà chơi, Giao Giao cực kỳ vui sướng. Khâu Tình Xuyên đối xử với cô rất tốt, Giao Giao cũng dễ thỏa mãn, điều duy nhất không hài lòng là chưa bao giờ có khách tới nhà chơi thực sự, nhưng vì tiền đồ của Khâu Tình Xuyên, cô chỉ biết cam tâm chịu đựng cô đơn một mình.

Giờ cuối cùng cũng có bạn bè qua lại rồi, có thể nhìn ra, Giao Giao vui sướng từ tận đáy lòng.

Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha, Lăng Nhã chủ động làm phục vụ, bận rộn pha trà cắt hoa qua cho hai vị lão gia, cười luôn miệng, cực kỳ niềm nở.

Khâu Tình Xuyên không khỏi lại cười méo miệng:
- Liễu Tuấn, có vẻ hai ta thành khách rồi hay sao ấy?

Liễu Tuấn thản nhiên:
- Tôi vốn là khách mà.

Khâu Tình Xuyên cú lắm, người này nói chuyện chẳng biết làm vừa lòng nhau gì cả.

Lăng Nhã làm xong công việc phục vụ, liền vén váy lên ngồi xuống cạnh Liễu Tuấn, dựa vào người Liễu Tuấn, mày mặt hớn hở. Có điều tâm tình hai vị lão gia chẳng vui vẻ gì, nhất là Liễu Tuấn.

Cục diện ở thành phố thật khiến người ta lo lắng.

Hay nghiêm khắc mà nói, là hai vị đại lão trên tỉnh khiến người ta bất an. Liễu Tuấn luôn cảm thấy, cục diện sẽ không thể chỉ tới đây là xong.

Khâu Tình Xuyên nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi:
- Liễu Tuấn, nghe nói thành phố cậu tuyển cử thị trưởng, Uông Quốc Chiêu chỉ được 70% số phiếu.

- Anh cũng biết rồi à?

Khâu Tình Xuyên chỉ cười.


Dù hai người là bạn thân, nhưng Khâu Tình Xuyên vốn chẳng quan tâm tới chính cục ở Ngọc Lan, có điều lần trước Liễu Tuấn nói, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, Khâu Tình Xuyên bị động lòng, tự nhiên sinh ra chú ý với chính cục địa phương.

Liễu Tuấn nói không sai, ai bảo Khâu Tình Xuyên hắn cả đời chỉ có thể phát triển trong hệ thống tài chính? Không phải chưa có tiền lệ quan cao trong nước đi lên chức tột đỉnh từ hệ thống tài chính đi ra.

Trong lòng Khâu Tình Xuyên cũng không cho rằng đỉnh cao trong sĩ đồ của mình là giám đốc ngân hàng TW.

Muốn vượt qua được độ cao đó, Khâu Tình Xuyên phải hiểu các chuyện khác, cho dù cuối cùng chỉ có thể đạt tới độ cao đó, thì một giám đốc ngân hàng TW hiểu rõ chính cục trong nước mới là hợp cách.

Khâu Tình Xuyên, nói ít làm nhiều, thông minh nhạy bén, cũng là nhân tuyển kiệt suất trong quan trường.

- Liễu Tuấn, nói thật tôi không đồng ý với cách làm này của cậu.

Hắn vốn là người nói gì cũng chỉ có ba phần, chỉ có Liễu Tuấn rất hợp khẩu vị, lại có duyên, nên mỗi lần nói chuyện với Liễu Tuấn đều đi thẳng vào vấn đề.

Đương nhiên hắn nhìn ra vấn đề mấu chốt đằng sau vụ 70% số phiếu này.

Liễu Tuấn lắc đầu không nói.

Lăng Nhã đột nhiên ở bên cạnh xen lời:
- Đinh Ngọc Chu kiên trì làm như thế là muốn chặt đứt đường lui của người ta.

Khâu Tình Xuyên liếc nhìn Lăng Nhã một cái, khẽ gật đầu.

Liễu Tuấn thì giật mình, vốn y đang ngoẹo đầu dựa vào thành ghế, người liền bật thẳng dậy, nhìn Lăng Nhã chằm chằm, như không tin.

Lăng Nhã chả hiểu ra sao, đưa tay sờ lên mặt:
- Sao thế, mặt em có nhọ à? Hay là em nói gì sai?


- Không phải...

Liễu Tuấn lắc mạnh đầu, mắt nhìn cô càng thêm quái dị.

Khâu Tình Xuyên cười:
- Liễu Tuấn, đừng vờ vịt nữa, tôi không tin là cậu không dạy cô ấy.

Liễu Tuấn lập tức lắc đầu:
- Tuyệt đối không, tôi cũng ngạc nhiên như anh thôi. Lăng Xử trưởng, sao đột nhiên cô trở nên thông minh như thế?

Lăng Nhã tắc lắm, hừng mắt nhìn y một cái, bĩu môi nói:
- Cái gì chứ, chẳng lẽ em ngốc như thế à? Đinh Ngọc Chu đâu phải trẻ con, ông ta làm như thế, không phải là ép anh tỏ thái độ, nói rõ hai người đã liên thủ với nhau cho tất cả biết sao?

Khâu Tình Xuyên ngạc nhiên giơ ngón tay cái lên với Lăng Nhã, mặt lộ vẻ tán thường rõ ràng, xem ra người được rèn luyện qua văn phòng thủ tưởng và tỉnh trưởng chẳng thế ngốc được.

Liễu Tuấn thì mặt mày càng thêm buồn chán.

- Sao thế?

Lăng Nhã thấy y như vậy, không khỏi có chút bất an.

Liễu Tuấn than thở:
- Anh vốn cho rằng em là một nha đầu ngốc, cho nên mới... Giờ thì gay rồi, anh không quen có một nữ nhân thông minh như thế ngủ bên cạnh, chẳng an toàn tẹo nào.

Khâu Tình Xuyên cười phá lên.

Lăng Nhã lúc này mới ngớ người, hóa ra kẻ đáng ghét này đang trêu chọc mình, vừa thẹn vừa tức, vung nắm đấm nện như mưa lên vai y, nhưng không dám đánh quá mạnh, người này da như da trâu, đánh mạnh quá đôi tay ngọc ngà Lăng xử trưởng không chịu nổi.

Cười một lúc, Khâu Tình Xuyên cau mày nói:
- Liễu Tuấn, Đinh Ngọc Chu chơi chiêu này độc quá, cậu không còn đường lui nữa rồi.

Liễu Tuấn khẽ buông một tiếng thở dài:

- Thân trong quan trường, muốn lúc nào cũng chiếm chủ động, thuận lợi mọi bề ? Lấy đâu ra chuyện ngon lành như thế?

- Nói phải lắm.
Khâu Tình Xuyên tán đồng:
- Đinh Ngọc Chu làm như thế ngay cả ông ta cũng không còn đường lui nữa.

Cho dù có Cận Tú Thật ra mặt hòa giải, muốn Đinh Ngọc Chu hoàn toàn bỏ qua cách trở trước kia, đoàn kết với Liễu Tuấn rất khó. Thể diện chỉ là một mặt, mặt khác ông ta nghi ngờ liệu Liễu Tuấn có nhất trí thật sự với mình hay không?

Thế cục rõ ràng rồi, Cù - Thai ra tay với cán bộ bàn địa là không có gì phải nghi ngờ, thế lực bản địa chỉ có hai lựa chọn, hoặc giống Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu, hai là phản kháng tới cùng.

Bất kể lựa chọn con đường nào cũng có lợi và hại riêng, con đường thứ nhất, tất nhiên được Cù - Thai vừa ý, nhưng phải đi đầu làm sĩ tốt, nói trắng ra là thua thì làm dê thế tội. Thế lực mới quy thuận dù sao không thể so với đích hệ của người ta, sẵn sàng hi sinh bất kỳ lúc nào. Con đường thứ hai thì phải cân nhắc xem thực lực của mình có đủ không.

Cận Tú Thật ủng hộ chỉ là một phương diện.

Đinh Ngọc Chu cho rằng cần sự ủng hộ lớn hơn.

Trừ Cù - Thai ra, thế lực bên ngoài điển hình nhất là Liễu Tuấn, chỉ có y mới có thể quy tụ cấp dưới cũ của Hà Duyên An dưới một lá cờ, đồng thời có được sự chi viện mạnh mẽ từ cao tầng không thua kém Cù - Thai.

Có hai chỗ dựa lớn như thế, Đinh Ngọc Chu trong lòng tự tin hơn khi đối đầu với đám sĩ tốt bản địa "phản bội" kia.

Quan trường xưa nay thực lực quyết định tất cả, mưu lược chỉ là thủ đoạn phụ trợ.

Nước yếu chẳng thể ngoại giao, dùng trên quan trường cũng vừa đúng.

Cho nên Đinh Ngọc Chu thẳng thắn đưa ra ý kiến dằn mặt Uông Quốc Chiêu, Liễu Tuấn đồng ý không chút do dự, vì so với Đinh Ngọc Chu, y chẳng càng không có lựa chọn.

Đinh Ngọc Chu còn có thể lựa chọn quy phục Cù - Thai, chứ y thì không được, là người nối nghiệp chính trị của Nghiêm Liễu, y không thể tới gần hai người đó.

Đây là sự cấm kỵ cơ bản nhất.

Đinh Ngọc Chu cần Liễu Tuấn, Liễu Tuấn há chẳng như thế? Chia ba thiên hạ là cách duy nhất, nếu như y có thể thành công quy tụ được thế lực của Hà hệ và Cận hệ ở tỉnh A, thì đó là con đường nhanh nhất để y tiến vào tầng hạch tâm của hệ phái.

Một cán bộ trẻ, đơn thương độc mã tới xứ ngoài, thành công dựng lên thế lực lớn riêng mình, các đại lão cao tầng không muốn chú ý cũng chẳng được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận