Trùng Sinh Chi Nha Nội

Vừa mới rẽ qua một con đường, đi tới bên khu nghỉ ngơi trung tâm quảng trưởng, sau lưng Liễu Tuấn vang lên tiếng giày cao gót, Liễu Tuấn mỉm cười, khẽ lắc đầu, dừng lại đừng nguyên tại chỗ.

Một làn hương thơm mang theo mùi vị dịu ngọt của thiếu nữ chạy vào cánh mũi, tiếp đó một cánh tay mềm mại khẽ quấn lấy tay Liễu Tuấn, bầu vú thanh xuân đầy sức sống ép sát tới.

Liễu Tuấn quay đầu lại, là khuôn mặt thanh lệ của Tiểu Vũ.

Cùng với thời gian trôi đi, Tiểu Vũ ngày càng xinh đẹp mê người, vẻ ngây ngô trước kia đã hoàn toàn lui sạch, thay vào đó là vẻ lộng lấy của phụ nữ, bất kể là tướng mạo hay vóc dáng đều có biến đổi rõ ràng.

Liễu Tuấn quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cười mang chút ngượng ngùng.

- Tiểu Vũ trưởng thành rồi.
Liễu bí thư cảm khái từ tận đáy lòng.

Tiểu Vụ lại cười, siết chặt cánh tay thêm một chút, dựa đầu vào vai Liễu Tuấn, thong thả đi về phía trước.

Hai người đều không nói, nhưng đều vô tình đi vào khu vực ánh sáng lờ mờ, dưới bóng cây tìm một chỗ ngồi xuống, Liễu bí thư mặc dù cải trang kỹ càng, nhưng nơi này đông người, khó đảm bảo không bị ai nhận ra.

Ảnh hưởng chỉ là thứ yếu, quan trọng là phá hỏng hứng trí đi dạo của Liễu bí thư.

Tiểu Vũ nép bên mình Liễu Tuấn một lúc, rồi không kìm được đứng dậy trước mặt y, nhìn từ trên xuống dưới, cười đùa:
- Anh, anh càng ngày càng trẻ ra đó.

Liễu bí thư nhìn lại mình, áo phông trắng, quần sóc giày thể thao, quả thực cực kỳ trẻ trung, lại thêm vào mũ lưỡi trai và cái kính râm lớn, nếu không phải là người cực kỳ thân cận, thực sự không thể liên hệ chàng thanh niên đầy sức trẻ này với Liễu bí thư trầm ổn.

- Anh, em vui lắm.

Tiểu Vũ không biết phải biểu đạt tình cảm trong lòng mình thế nào nữa.

Thực ra Tiểu Vũ vẫn như trước kia, cách một thời gian lại chạy tới biệt thự số một dọn dẹp phòng Liễu Tuấn, thi thoảng cũng gặp y, nhưng thời gian trò chuyện không được lâu lắm, những ngày qua Liễu Tuấn bận hơn trước kia nhiều, thời gian về nhà cũng thất thường, Tiểu Vũ dù không hiểu chính trị nhưng biết y rất bận, rất áp lực.


Mỗi lần thấy y, trên khuôn mặt tuấn lãng đó chẳng hề nhìn thấy được nụ cười, đôi mày kiếm thường xuyên nhíu chặt.

Tiểu Vũ là một cô gái rất hiền dịu, biết rằng chuyện này mình chẳng thể giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là không quấy rầy, làm y thêm phiền toái.

Liễu Tuấn chưa bao giờ hứa hẹn với cô điều gì, nhưng Tiểu Vũ vẫn yêu say đắm yêu không hối tiếc, giống như lời cô đã nói, cô sẽ vẫn chờ y.

Cảm thụ được tình cảm của Tiểu Vũ, trong lòng Liễu Tuấn rất xúc dộng.

- Nào, Tiểu Vũ, ngồi đây.

Liễu Tuấn bảo Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô cái trẻ trung kiều diễm bên cạnh, trong ánh mắt bất giác lộ ra sự yêu thương.

- Anh phải thường xuyên ra ngoài đi dạo nhé, áp lực quá ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.
Tiểu Vũ đặt tay Liễu Tuấn trong lòng bàn tay mềm mại của mình, khẽ xoa bóp, quan tâm nói.

Liễu Tuấn gật đầu hỏi:
- Tiểu Vũ, quay được mấy bộ phim truyền hình rồi.

- Ba bộ rồi, còn cả hai phim điện ảnh, đều là cổ trang cả.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, quay 3 bộ phim truyền hình 2 bộ phim điện này, cho dù trong ngành công nghiệp điện ảnh Hồng Kông theo đuổi tốc độ nghiêm trọng, cũng được coi là sản lượng cao rồi, rất là vất vả.

- Bàn Đại Hải làm thế là không được, sức khỏe của em sẽ không chịu nổi.
Liễu Tuấn hơi cau mày lại, có chút phật ý.

Tiểu Vũ cuống quít nói:
- Không sao đâu, em chịu được, công ty và giám đốc Lâm đều đối xử rất tốt em, tiền lương của em cũng tăng lên rồi, có thể mua rất nhiều đồ bồ.

Liễu Tuấn cười, trước mặt y, Tiểu Vũ vẫn thuần khiết đáng yêu như xưa, mặc dù y không đặc biệt căn dặn gì, nhưng Bàn Đại Hải khẳng định sẽ không bạc đãi Tiểu Vũ. Hơn nữa nhìn tình thế có thể thấy Cty Phượng Hoàng có ý đồ đưa Tiểu Vũ thành ngôi sao lớn, Tiểu Vũ ngày càng mỹ lệ cao quý, diễn xuất cũng ngày càng thành thục, kế hoạch này của Cty phượng hoàng có hi vọng thành công rất cao?


- Tiểu Vũ, trong nhà có khỏe không? Dì Chương vẫn mở cửa hàng buổi sáng chứ.

Tiểu Vũ đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:
- Đều rất khỏe, em trai em học tốt, có hi vọng thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, mẹ em bán cửa hàng cho người ta rồi, ở nhà chăm ba và em trai em.

- Ừ thế cũng tốt, làm đồ ăn sáng quá vất vả.

Hiện giờ thu nhập của Tiểu Vũ đương nhiên có thể làm cả nhà sống rất tốt, dì Chương không cần thiết phải vất vả như trước nữa.

Tiểu Vũ đưa đôi tay non mềm, thuận theo tay Liễu Tuấn bóp lên trên, động tác này hết sực tự nhiên, trong lòng Tiểu Vũ, chỉ muốn cố gắng giúp được Liễu Tuấn một chút gì đó, cho dù chỉ là để y buông lỏng, giảm đi áp lực trong khoảng thời gian rất ngắn thôi cũng được.

- Anh, em nói với anh một bí mật.

Tiểu Vũ vừa xoa bóp cho Liễu Tuấn, vừa ngẩng mặt lên nói rất hưng phấn, gò mà vì kích động mà ửng hồng.

Liễu Tuấn khẽ vuốt mũi cô:
- Bí mật gì thế?

- Dạ, em... Em được gặp bà chủ phía sau công ty rồi, Lương chủ tịch ấy, anh có quen không?

Chuyện này đã cất trong lòng Tiểu Vũ rất lâu rồi, cô không dám nhắc tới với ai, thực sự cô cảm thấy quá ly kỳ, tới chính bản thân cũng không tin, nghe nói người phụ nữ cao quý đó là người giàu nhất trong nước, không ngờ lại tốt với mình như thế.

Liễu Tuấn nhướng mày:
- Quen, sao thế?

- Ừm, chị ... Chị ấy muốn em gọi là chị.
Tiểu Vũ vẫn ở trong cảm giác không chân thực, mặc dù sau đó Lương Xảo còn nói chuyện với cô mấy lần, tỏ ý quan tâm, nhưng Tiểu Vũ lần nào cũng thấy thấp thỏm vô cùng.

Liễu bí thư choáng váng.


Thì ra Tiểu Thanh nói Xảo Nhi muốn tìm cho y một "giúp việc" là thật, còn làm rồi.

Thật không biết nói thế nào!

- Hồ đồ.
Liễu bí thư hừ một tiếng.

Tiểu Vũ tức thì mặt trắng bệch, tay dựng lại, mặt hết sức bất an, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn nói với cô bằng giọng nghiêm khắc như thế.

- Anh.. Em, em làm sai rồi sao?
Tiểu Vũ lí nhí hỏi, đầu cúi xuống.

Kỳ thực Liễu bí thư không phải là tức giận, mà là xấu hổ, có điều xấu hổ cũng chỉ thoáng qua là mất. Tiểu Vũ rõ ràng là không biết quan hệ giữa y và Xảo Nhi, Xảo Nhi và Đại Hải quyết không nói cho cô biết.

- Không phải, em không làm sai gì cả?

Liễu Tuấn lại khôi phục sự nhu hòa vốn có.

- Vậy.. Anh nói Lương chủ tịch sao? Chị ấy thực sự đối xử với em rất tốt, còn mua quà cho em, anh xem này...

Tiểu Vũ hơi nghiêng người vè phía trước, kéo ra một cái vòng cổ, đó là một cái vòng kim cương, dưới ánh đèn mờ mờ cũng phát sáng lóng lánh, phối hợp với làn da trắng mịn màng của Tiểu Vũ, nổi bật với nhau, mỹ lệ vô cùng.

Vốn cái vòng kim cương như thế, không nên giấu đi, mà phải đặt sáng chói trước ngực, nhưng vì buổi tối đi dạo phố với người nhà, cho nên Tiểu Vũ mới làm thế.

Nhất thời Liễu Tuấn không biết phải nói sao nữa.

Xảo Nhi của y thực sự quá đáng yêu, có một số chuyện mà làm Liễu bí thư nghẹn lời.

Liễu Tuấn đưa tay ra xoa đầu Tiểu Vũ nói:
- Ừ đẹp lắm, Lương chủ tịch đối xử tốt với em, anh cũng rất mừng.

- Phải rồi, anh này, anh nói vì sao Lương chủ tịch lại giỏi như thế? Lại còn trẻ và thật xinh đẹp nữa...
Nhắc tới Lương Xảo, mặt Tiểu Vũ đầy vẻ sùng bái.

- Cô ấy khi còn nhỏ, đã chịu rất nhiều đau khổ.

Liễu Tuấn nhẹ giọng nói, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.

- Ồ, anh thân Lương chủ tịch lắm sao? A, phải nói, nghe giám đốc Lâm nói, Lương chủ tịch quên cũng ở huyện Hướng Dương, hai người quen nhau từ trước rồi phải không?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Quen, anh quen cô ấy lâu lắm rồi, đã gần hai mươi năm rồi.

Nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Vũ nổi lên cảm giác khác lạ, tựa hồ giữa Liễu Tuấn và Lương Xảo không chỉ đơn giản là quen biết. Số người biết Lương Xảo là chủ phía sau của Cty Phượng Hoàng rất ít, nhưng không một ai biết chồng của Lương chủ tịch là ai, thậm chí Lương chủ tịch đã kết hôn hay chưa cũng là một bí ẩn.

Chẳng lẽ anh ấy và...

Hai người thực sự là rất xứng đôi.

Tiểu Vũ không dám nghĩ tiếp nữa.

Cả hai người đều là người cô sùng bái nhất, Tiểu Vũ không dám suy đoán bừa bãi chuyện này.

- Tiểu Vũ, anh có thể sắp phải rời khỏi khu Trường Hả rồi.
Liễu Tuấn không muốn cùng Tiểu Vũ nói về Lương Xảo nữa.

- Hà? Vậy anh đi đâu? Điều động công tác sao?
Tiểu Vũ cuống lên, nắm chặt tay Liễu Tuấn hỏi.

- Tới trường đảng TW học sáu tháng.

Tiểu Vũ khẽ thở phào, nói:
- Vậy anh học xong sẽ về chứ?

- Chưa chắc, phải xem tỉnh ủy an bài công việc ra sao, có lẽ là đi nơi khác.

Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn dòng người huyên náo và ánh đèn sáng ở đàng xa, thở dài nói:

Tiểu Vũ hiểu rồi, Liễu Tuấn tối nay tới để tạm biệt kỳ tích mà y một tay dựng lên, có lẽ sáu tháng sau y sẽ quay lại, có lẽ sẽ đi trên hành trình mới.

- Anh! Cho dù anh đi nơi nào làm việc, mọi người đều sẽ vĩnh viễn nhớ tới anh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận