Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đinh Quảng Hải còn chú ý tới quy củ, không nhắm thẳng vào Lăng Nhã mà đưa tay ra với Liễu Tuấn trước.

- Xin chào.

Đinh Quảng Hải nói với tư thế bề trên, cười rất cao ngạo. Hắn biết cha mẹ Thi Thi là cán bộ cơ quan quốc gia, nhưng nghề nghiệp của Thi Thi chỉ là "chơi bời", bạn bè các tầng cấp giao lưu không ít. Lăng Nhã ăn mặc trẻ trung rực rỡ, không giống nhân viên công tác quy củ ở cơ quan quốc gia, có lẽ là người ngoài thể chế. Mà cho dù cha mẹ Lăng Nhã cấp bậc như Thi Thi đi chăng nữa thì Đinh Quảng Hải sao thèm bận tâm, ít nhất hắn cho rằng, Liễu Tuấn cũng chỉ như Chu Cảm, là tên trai bao thôi.

Chỉ có điều Chu Cảm làm ra vẻ đắt giá, Liễu Tuấn thích giả bộ thâm trầm. Nhìn tuổi tác thì chỉ như mình thôi, chẳng lẽ là nhân vật lớn gì hay sao?

Liễu Tuấn liếc hắn một cái, chẳng thèm bắt tay.

Đối với loại nha nội hoàn khố không có chút mắt nhìn, không hiểu tình thế, Liễu bí thư trước giờ không ưa.

Đinh Quảng Hải thấy Liễu Tuấn làm cao như thế, tức thì khựng lại, tiền lùi không xong, mặt sầm xuống, lạnh lùng nói:
- Người anh em, cậu được đấy!

Liễu Tuấn cau mày lại, trong lòng rất khó chịu.

Đang nói chuyện thì bên ngoài xôn xào, có ba bốn kẻ tay chân lực lượng, kéo Chu Cảm mềm như bún tới, chỉ mấy phút thôi Chu Cảm đã bị một trận đòn nhừ tử, đánh mặt mày bập dập, khóe miệng toạc ra.

Liễu Tuấn đứng dậy, nói với Tư Uy:
- Lão Tư, chuyện nhà anh mang về nhà giải quyết, đây là nơi công cộng, đừng gây chuyện.

Tư Uy lăn lộn giang hồ, mắt nhìn người hơn Đinh Quảng Hải nhiều, thấy khí độ trầm ổn của Liễu Tuấn, bất giác gật đầu.

- Thả Chu Cảm ra rồi đi đi.

Liễu Tuấn thản nhiên ra lệnh.

Không đợi Tư Uy có ý kiến, Đinh Quảng Hải không chấp nhận rồi, hừ lạnh một tiếng, cười gằn nói:

- Khẩu khí lớn lắm.

Liễu Tuấn cau mày lại, liếc nhìn Đinh Quảng Hải một cái, lạnh nhạt nói:
- Đinh Hoài Dương dạy dỗ cậu như thế đó hả? Ông ta không biết dạy con, vậy thì tôi mời người dạy dỗ hộ ông ta.

Đinh Quảng Hải cười hô hố:
- Được, tao muốn xem mày mời ai dạy tao nào! Nhị Tử, cho thằng tiểu tử này mở rộng tầm mắt.

Nhị Tử đoán chừng là một trong mấy thằng đàn em đang xách cổ Chu Cảm kia, Đinh Quảng Hải thấy Liễu Tuấn cao lớn, không dam làm bừa, mới gọi thủ hạ tới.

- Nhị Tử.

Đinh Quảng Hải đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, lại quát tiếng nữa, vừa quát vừa quay đầu sang nhìn, tức thì há hốc mồm ra. Không biết từ lúc nào Chu Cảm và mấy tên đàn em đã ngã lăn ra đất, một nam nhân vóc dáng tầm trung lạnh lùng nhìn bản thân, mắt ngập ngụa sát khí, làm toàn thân Đinh Quảng Hải ớn lạnh.

Liễu Tuấn không nói nhiều, đi thẳng qua mặt Đinh Quảng Hải đang đứng chết trân tại chỗ, Lăng Nhã bám sát theo. Thi Thi do dự một lúc, đánh mắt Chu Cảm, Chu Cảm lúc này đột nhiên thông minh ra vội vàng đi theo, không dám chậm một giây.

Lúc này Thi Thi mới nhìn Tư Uy cũng đang đứng như trời trồng, nghiến răng nói nhỏ:
- Gây đại họa rồi đó, tự cầu phúc đi, lần này tôi cũng không cứu nổi anh đâu.

Tư Ủy toàn thân run lên, mồ hôi vã ra như tắm.

Từ khi hắn cưới Thi Thi, chưa bao giờ thấy vợ nói như vậy, nhìn khí thế của Liễu Tuấn và thân thủ của tùy tùng kia, Tư Uy cũng biết hôm nay mình gây họa lớn rồi.

Trong kinh thành nhân vật cỡ nào chẳng có.

Thi Thi theo sau, chưa đi được mấy bước đã nghe đằng sau Đinh Quảng Hải rú lên thảm thiết, Thi Thi cũng không kìm được run lên.

Cô ta ở thủ đô, nên rất hiểu thủ đoạn xử lý và ghi hận của đám nha nội hoàn khố.


Có lẽ Liễu Tuấn cũng là dạng người như vậy.

Nhất là Liễu Tuấn không chỉ là nha nội, bản thân cũng là vị quan chức cao quyền lớn, quan uy càng không cho phép mạo phạm.

Liễu Tuấn đi ra khỏi Lục Uyển, lấy điện thoại ra, Thi Thi không dám tới gần, không nghe được nội dung cụ thể rao sao, nhưng kinh ngạc nghe đựoc Liễu Tuấn gọi đối phương là sư phụ.

Liễu Tuấn là con cháu nhà quan chính tông, sao lại phát ra một danh xưng giang hồ như thế?

... ....

Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh nghe con gái nói Liễu Tuấn sẽ tới nhà bái phỏng, thực sự là không hiểu ra sao, nhất thời tay chân luống cuống, vội vàng đi chuẩn bị bữa cơm trưa mai, Lăng Quân Khánh nay đã là quan lớn cấp phó bộ, nhưng vẫn không kìm được kích động trong lòng.

Không phải chỉ vì Liễu Tuấn là con của Liễu thủ tướng, mà là một loại vinh dự.

Liễu công tử thực sự quá khách khí, không chiêu đãi cho tốt, nói thế nào cũng không được.

Bận rộn một lúc, tới tối Lăng Nhã về, Lô Dĩnh thấy con gái má đỏ hồng hông, mặt mũi tươi tắn, trong lòng không khỏi dâng lên một sự nghi ngờ. Nhiều năm rồi bà chưa từng thấy trên người Lăng Nhã sức sống như vậy, từ sau khi kết hôn với Trương Nghi luôn buồn bã, mỗi lần về nhà, vẻ mặt rầu rĩ của Lăng Nhã luôn làm Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh lòng như sát muối.

Lô Dĩnh càng trăm ngàn lần hối hận, không nên làm chuyện hôn nhân chính trị, hại chết con gái, tên tiểu tử Trương Nghị kia đúng là khinh người quá đáng.

Nhưng lần này tới tỉnh A, tình hình dần dần có thay đổi, con gái trở nên ngày một tươi tỉnh, nhất là nửa năm gần đây thực sự là thành một người hoàn toàn khác, cười tươi như hoa, đâu thấy chút vẻ buồn bã nào?

Cái tỉnh A đó là nơi phong thủy thế nào mà có ma lực lớn như thế?

- Tiểu Nhã, về rồi à?
Lô Dĩnh lặng lẽ vào phòng con gái, mỉm cười hỏi.

- Mẹ.

Lăng Nhã vẻ mặt rạng rỡ chào.

Lô Dĩnh cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Nhã, mẹ con ta lâu lắm rồi không trò chuyện, tối nay nói chuyện với mẹ nhé.

- Da, mẹ ngồi đi.

Lăng Nhã vội dọn chỗ cho mẹ ngồi, Lăng Quân Khánh dù đã lên cấp phó bộ, nhưng vì chú ý ảnh hưởng, nên không điều chỉnh chỗ ở, vẫn cứ ở gian nhà bốn phòng hai sảnh của cán bộ cấp sở. Có điều thế là đủ rồi, nhưng cô con gái đả gả đi này luôn giữ lại phòng trong nhà mẹ đẻ, Lăng Nhã còn có một em trai, còn đang đi du học.

- Tiểu Nhã, công tác ở tỉnh A có thuận lợi không?

Lô Dĩnh không vội thăm dò bí mật của con gãi mà dùng biện pháp tuần tự lấn tới.

Lăng Nhã cười:
- Thuận lợi ạ.

- Không phải đổi tỉnh trưởng rồi sao, tỉnh trưởng mới có thiên kiến gì với con không?

Lô Dĩnh hỏi thế cũng không phải chỉ là ướm lời, bình thường thủ trưởng điều đi mà không mang theo thư ký thì đều đưa ra ngoài, chứ để lại tiếp tục nhậm chức ở cơ quan cũ như Lăng Nhã là hiếm có, dù sao thì triều vua nào quân thần đó.

Lăng Nhã cười lắc đầu:
- Mẹ đừng lo, con có tranh quyền đoạt lợi gì với người ta đâu mà tân tỉnh trưởng thiên kiến với con.

- Ừ, cũng phải, con và bí thư Liễu Tuấn quan hệ tốt như thế, người ta cũng phải nể mặt.
Lô Dĩnh thăm dò rất khéo.

- Mẹ, xem mẹ nói kìa, con chẳng nhờ tới anh ấy.
Lăng Nhã bĩu môi.

Lô Dĩnh lòng cả kinh, cái thần thái này của con gái không ổn, nhắc tới "anh ấy" mắt cũng sáng lên. Nha đầu này không phải thực sự là .. Thế chứ? Đột nhiên Lô Dĩnh nhớ ra một chuyện, đó là Trương Nghị đã rất lâu không tới rồi, cho dù là tết năm nay cũng chẳng thấy mặt đâu. Đây không giống biểu hiện người làm con rể, dù quan hệ của hắn với Lăng Nhã có tệ tới thế nào cũng phải chú ý tới thể diện bên ngoài chứ. Hơn nữa Tiểu Nhã mỗi lần về thủ đô là đều ở nhà mẹ đẻ, hoàn toàn không về nhà họ Trương nữa.

Lô Dĩnh biết quan hệ của con gái và con rể rất tệ, nên không để ý điều này, nhưng hiện giờ càng nghĩ càng thấy không ổn.


- Tiểu Nhã, con và Trương Nghị ra sao rồi?
Sắc mặt Lô Dĩnh trở nên nghiêm túc.

Lăng Nhã cau mày lại, không vui nói:
- Mẹ, đừng nhắc tới hắn ta được không? Thật là, làm hỏng hết tâm trạng.

- Con bé này, nó là chồng con, là con rể nhà họ Lăng, sao mẹ không hỏi tới được?

Lăng Nhã liền trở nên cảnh giác:
- Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn hỏi cái gì?

Lô Dĩnh hơi bối rối, vốn muốn xòe bài thẳng thắn với con gái, nhưng nghĩ kỹ rồi không hỏi ra, chỉ cười nói:
- Mẹ quan tâm tới con mà.

- Thôi mẹ đừng hỏi nữa, con biết phải làm như thế nào. Đúng rồi, ngày mai Liễu Tuấn rới không cần chuẩn bị quá nhiều, anh ấy thích ăn thịt, ăn cay, không thích uống rượu, ăn chỉ no là được, rất là hiền.
Nói tới đó Lăng Nhã cũng phải buồn cười.


Nam nhân này, nói y hiền hòa, nhưng quy củ y lại rất nghiêm, nói y thích làm cao ư, nhưng nhiều khi y lại bình dị dễ gần. Đúng là chẳng sao hiểu nổi.

Có điều chính bởi vì như thế Lăng Nhã mới bị y mê hoặc, không kiềm chế được.

Lô Dĩnh thầm thở dài.

Xem ra giữa con gái và Liễu Tuấn quan hệ thật sự không bình thường, ngay cả sở thích cá nhân của người ta cũng hiểu rõ như thế. Thôi vậy, con gái lớn rồi, không quản được nữa, may mà Trương Nghị sai trước, đoán chừng có biết cũng chưa chắc dám làm ầm lên.

Đêm, Lô Dĩnh không kìm được đem nghi ngờ của mình nói với chồng, rất lo lắng. Bà lo nhà họ Trương bên kia sinh chuyện, lại lo giữa Nghiêm chính cục và Liễu thủ tướng có vấn đề, lỡ chẳng may chuyện vỡ lở ra, nhất định giông tố ập tới.

Lăng Quân Khánh thì không lo xa như bà, nghĩ một lúc rồi, phất tay nói:
- Không sao, tên tiểu tử Trương Nghị kia không phải với Tiểu Nhã nhà ta. Tiểu Nhã lại chẳng nợ nó cái gì. Còn về phần Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục cũng không cần lo, cao môn thế gia, ai mà để ý tới chuyện này.

Thấy vợ còn chưa yên tâm, Lăng Quân Khánh nói:
- Liễu Tuấn tuổi còn trẻ mà đã làm tới phó bí thư thành ủy, lần này lại tới thủ đô học tập, rõ ràng là sắp tiến bộ rồi. Liễu thủ tướng và Nghiêm chính cục định sẵn cậu ta là người nối nghiệp, đó là chuyện ván đã đóng thuyền. Khi tới địa vị nhất định, có một số vấn đề thực sự không còn là vấn đề nữa. Đừng lo, Tiểu Nhã biết chừng mực mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận