Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Mị lực thật không nhỏ, năm nay vẫn có nhiều người tới thăm hai người như vậy!” Hướng Đông cười nói.

Anh nhìn chồng đồ vật chất cao như núi trước mộ bia, lặng yên chốc lát, sau đó đem tượng gỗ điêu khắc hình mặt nạ đặt xuống, nói: “Nhóc con, cái này là anh bảo tiểu Cảnh mang từ Ethiopia về đấy, thích không?”

Hướng Đông vén tay áo lên, lấy ra một cái khăn mặt từ túi quần, khom người chà lau mộ bia, nói: “Cậu còn nhớ tiểu Cảnh không? Thời điểm cậu nhóc 10 tuổi, chỉ cần nó đến Lầu một, cậu a, cứ như lão yêu theo dõi nó vậy. Năm ấy, cậu ít phải làm nhiệm vụ, ngược lại mua cho thằng nhóc này rất nhiều đồ vật. Nhóc kia ăn Oreo nhiều đến nỗi suýt ói ra, ha hả…. Nhóc con, cậu đem thằng bé thành tiểu Viêm đi?”

“Tiểu Viêm không chết, sống rất tốt, đứa nhỏ này rất nhớ ân. Khi phải sinh sống ở Mỹ, thằng bé thích ăn Oreo nhất, bao giờ cũng mang theo người hai gói, một gói ăn, một gói giữ lại để giành cho cậu, đặt cả trong tầng ngầm ấy. Haizz! Cái đống đó sớm đã quá hạn, thế mà nó nhất quyết không cho xử lý. Phương thức lấy lòng người khác của trẻ con thật đơn giản nhỉ? Chính là đem đồ vật mình thích nhất để dành cho đối phương một nửa.”

“Kỳ thật, những năm gần đây, tiểu Viêm vì cậu mà hục hoặc không ít với tham mưu. Anh Vân cùng tôi cũng thường xuyên bị thằng nhóc chỉ thẳng mặt rống ầm ĩ. Tính tình của thằng bé cứ như lão hổ ý!” Hướng Đông cười ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ lên chữ “Tuyết Lang”, hướng đến mộ bia bên cạnh nâng cằm: “Hồng bên kia có chiếu cố tốt cho cậu không? Có đem tất cả sự tình nói cho cậu nghe không? Là anh không tốt!”

Anh lại chỉ chỉ lên đầu hỏi: “Nhóc con, nơi này còn đau hay không? Có cái gì thiếu thì hiện lên báo mộng cho anh, anh cho cậu đánh đấy, nhưng không được đánh chết đâu. Stephen còn chưa bắt được, hai người cứ ở chỗ Diêm Vương chờ tôi, chờ tôi bắt được Stephen rồi lại đi tìm hai người.”

Hướng Đông thở một hơi dài, vỗ vỗ mộ bia, đem tượng điêu khắc tuấn mã treo lên trên mộ bia của Du Hồng, lấy ra ba điếu thuốc, phân biệt đặt trên mộ Tuyết Lang và Du Hồng một điếu, chính mình ngồi xổm cầm điếu còn lại, nghĩ nghĩ, nói: “Đúng rồi, đoạn thời gian trước, anh Vân bảo tôi điều ra một đứa trẻ tên là Đường Viễn. Đứa bé này đi lại rất gần với nhóm Cố Viêm.”

“Tôi đã nhìn thấy đứa bé ấy, hồ sơ cá nhân rất sạch sẽ, viết nhạc rất được. Chỉ là tôi cảm thấy vô cùng kì quái, không hiểu tại sao mèo Mun lại không bài xích cậu ta.” Hướng Đông cười cười, liêm đao trượt ra khỏi cổ áo nhoáng lên một cái: “Kì thật, không hiểu sao tôi cũng đặc biệt thích cậu bé này. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nó, tôi cảm thấy rất thân thiết, hai người có trách tôi hay không?”

Hướng Đông ngồi dưới đất, vừa hút thuốc vừa nói chuyện rất nhiều, thẳng đến khi Lăng Vân xuất hiện, mang bao đồ vật lấy ra, phân biệt đặt tới trên mộ Tuyết Lang và Du Hồng, vỗ vỗ bả vai anh, ngồi xuống bên cạnh nói: “Năm nay đừng khóc!”

“Anh Vân, anh đến muộn năm phút đồng hồ.” Hướng Đông chỉa chỉa đồng hồ, rót rượu ra bốn chén, chính mình cầm một chén cạn sạch, thấp giọng nói: “Nhóc con, Hồng, ly rượu này tôi mời hai người đó.”

Lăng Vân vuốt ve chân kính, nhìn mộ bia Tuyết Lang, bưng ly rượu lên uống, nói: “Anh vừa từ đại học A đến đây.”

“Nhìn cậu bé kia hả?” Hướng Đông mâm mê ly rượu trắng.

“Là cháu ngoại của Triển tham mưu.” Lăng Vân sờ sờ tên Tuyết Lang trên mộ, đột nhiên nói: “Anh muốn hướng lão nhân gia thỉnh một chút để xem hồ sơ của Triển gia.”

Hướng Đông sửng sốt, quay đầu lại: “Như thế nào?”

“Có vấn đề nhỏ.” Lăng Vân thở dài, lắc đầu nói: “Anh lớn tuổi rồi, còn có chút không yên lòng về chuyện này.”

“Đông, gần đây hành tung của Stephen bị phát hiện, theo dõi một lần.” Lăng Vân lấy ra hai thanh cà phê đường từ trong túi quần, phân biệt đặt trước mộ bia của Tuyết Lang cùng Du Hồng, quay đầu nhìn Hướng Đông, nói: “Căn cứ Lầu hai truy được, thằng đó từng chuyển khoản hồi đầu tháng ở một cảng nội của một công ty.”

Tay nắm ly rượu của Hướng Đông run nhè nhẹ, lạnh nhạt nói: “Nhà ai?”

“Phàm Thất Bước.”

“Công ty Bạch Siêu?” Âm điệu Hướng Đông cao lên.

Lăng Vân gật gật đầu: “Lão gia tử muốn tự mình đi Hongkong. Bạch Siêu là một con cáo già thuộc giới hắc đạo, tính tình âm ngoan cẩn thận, không thấy có lợi tuyệt đối không nói chuyện. Hơn nữa, quan hệ của ông ta rất rộng, đã chèo kéo được người phụ trách hành chính của cảng đó. Nếu cục BOF không có nắm được chứng cớ xác thực, mười thành nắm chắc, tuyệt đối sẽ không động đến ông ta.”

“Bảo Lầu hai đem hành tung Stephen truyền cho em!” Hướng Đông mãnh liệt đứng dậy, đỏ mắt gầm nhẹ: “Em muốn giết chết nó!”

“Cậu bình tĩnh một chút!” Lăng Vân nhíu mày, dùng bình rượu chụp lên đầu gối Hướng Đông, nói: “Hành tung Stephen chỉ bị theo dõi một lần, sau lưng tên đó là thế lực có khả năng đối kháng với căn cứ Lầu hai đấy. Nào có dễ dàng tóm được như vậy? Cậu có muốn đơn đả độc đấu thì cũng phải tìm hiểu trước tên đó cùng cảng bên kia đã đạt thành giao dịch gì. Ngồi xuống cho anh!”

Ngực Hướng Đông cao thấp phập phồng, hai tay nắm chặt thành quyền, quát: “Sói con bị thằng chết tiệt đó hạ chú dược gì? Một khi Hướng Đông em mà tóm được, em sẽ trả lại cho thằng chó đó tất cả những gì hắn đã gây ra!”

Đường Viễn kinh ngạc mà đứng ở tại chỗ, nhìn trong kính viễn vọng, Hướng Đông mấp máy môi, một quyền một quyền hướng thân cây đánh thật lâu mới đem đầu gục xuống, bả vai run rẩy.

Đông, cậu khóc.

“Tuyết Lang 19 tuổi từ biên cảnh trở về BOF, chết năm 25 tuổi, được trao tặng huân chương chiến công hạng nhất. Cố Vệ Quốc tạm thời bị cách chức hai năm để thẩm tra, Lăng Vân bị giáng cấp, Tả Quang đi căn cứ ở tiểu đảo, giam mình ở đó ba năm.” Cố Viêm đem kính viễn vọng buông xuống, nhìn Đường Viễn, nhẹ giọng nói: “Mộ của liệt sĩ Tuyết Lang và Du Hồng đặt cạnh nhau.”

Đường Viễn mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt là sự khiếp sợ và hoảng hốt dây dưa cùng một chỗ, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn anh. Vẻ mặt yếu ớt cùng giãy dụa này làm Cố Viêm cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.

“Vào năm thứ năm sau khi Tuyết Lang chết, Du Hồng phạm phải sai lầm khi thực hiện nhiệm vụ mà hy sinh.” Cố Viêm nghiêng người ôm Đường Viễn, vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Tiểu Viễn, em không nhìn lầm, cũng không có nghe sai, đó là mộ bia của Tuyết Lang và Du Hồng. Mùng 9 tháng 10 và mùng 9 tháng 11 hàng năm, rất nhiều đặc công trong căn cứ đến xem họ, đều kính chào theo nghi thức quân đội, đặt lên trên mộ một ly rượu trắng.”

Đường Viễn há miệng thở dốc, không nói chuyện.

“Còn nhớ rõ sao? Khi em từ biên cảnh trở về cục BOF, chú Vân đã mang em đi Lầu bốn để làm kiểm tra toàn thân.” Cố Viêm tựa trên cây cột đá cẩm thạch bên cạnh bồn hoa, đem áo gió màu đen cởi ra, choàng lên người Đường Viễn, gắt gao ôm thật chặt, nói tiếp: “Cơ sở ngầm BOF thiết lập tại biên cảnh đã phản bội, chính là thằng da đen đã cứu em ấy. Thằng đó cho em uống đông Silesia, là dược vật thực nghiệm ảnh hưởng đến thần kinh thực vật liều cao, kì ngủ đông của thuốc là 3 năm, một khi phát bệnh, người mang trong mình loại thuốc này sẽ gặp phải thương tổn rất lớn, trung hòa, gây phản ứng rất mạnh đối với tất cả các loại thuốc khác.”

Khuôn mặt Đường Viễn trắng bệch, hô hấp đều có chút khó khăn, qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nắm cổ áo Cố Viêm, nói: “Vết thương trên cổ của Đông có phải là tại anh không? Có phải hay không hả? Vết sẹo trên cổ cậu ấy dữ như vậy, có phải là anh gây ra không?”

“Em thật là Tuyết Lang! Em thừa nhận!” Máu toàn thân Cố Viêm đều xông thẳng lên não, anh mừng rỡ, choáng váng cảm lại thấy thật không chân thực, đôi mắt nhanh chóng đỏ bừng, lẩm bẩm nói: “Anh biết em là người ấy mà, anh biết mà….”

Đường Viễn sửng sốt, nhếch môi, đẩy hai tay Cố Viêm ra, quay đầu bước đi: “Tôi là quỷ nhập vào người!”

Cố Viêm nhanh chóng vươn tay, ôm lấy cổ Đường Viễn, giữ chặt người vào trong ngực, xoay người áp đến cây cột đá cẩm thạch: “Đúng vậy, anh luôn cảm thấy em là quỷ nhập vào người, cho nên từ giờ trở đi, em cứ ở lại nơi này đợi đi. Ngày mai anh sẽ đi thỉnh một đại sư ở Hongkong một cái bùa đeo vào cổ, đến lúc đó em có muốn chạy cũng không chạy được.”

Anh ghé vào bên tai Đường Viễn nói: “Trước kia anh còn nhỏ, không có năng lực bảo hộ em. Hiện tại anh đã là người đàn ông trưởng thành, anh sẽ bảo hộ em. Có Cố Viêm anh ở đây, bất cứ ai cũng không thể chạm đến em!”

Đường Viễn không nói chuyện, qua nửa ngày, hắn đột nhiên đưa tay đẩy đầu Cố Viêm ra, kéo vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ anh, lạnh nhạt nói: “Lần sau còn dám cường với anh, anh nhất định sẽ cho nhóc ba ngày không xuống giường được.”

Nói xong, hắn buông tay ra, từng chữ không ngừng nói: “Tên anh là Đường Viễn, nhóc nhớ kỹ cho anh!”

Cố Viêm: “! ! !”

“Tiểu Viễn, em lầm đi?” Tính tình bướng bỉnh của Cố Viêm kéo lên, đem người kẹp lấy ôm tiến vào trong xe, dán môi vào môi Đường Viễn, nhăn nhở cười: “Anh sẽ rất sủng em, em muốn gì cũng được, nhưng mà vấn đề cao thấp này anh tuyệt đối không thỏa hiệp!”

Đường Viễn cười lạnh một tiếng, gập gối hướng ngay vị trí yếu hại của Cố Viêm thúc lên. Cố Viêm nghiêng người trốn, Đường Viễn lại phản thủ kháp cổ, buộc chặt lực độ, nghiêng đầu hướng người lái xe nâng cằm: “Đến đại học A.”

“…” Cả người lái xe đều Sparta.

Đường Viễn cùng Cố Viêm ở ngăn phía sau tiến hành vũ lực đối kháng, gây sức ép nửa ngày, nhìn xe không động, hắn lại rống lên: “Đi đại học A ngay!”

Lái xe: “…”

Chưa nói đến hiện tại Đường Viễn mới 17 tuổi, thân thể còn chưa được huấn luyện quân sự cường hóa qua, cho dù hắn còn dùng thân thể của Tuyết Lang cũng chưa chắc đánh bại được Cố Viêm hiện tại. Bởi vì những năm gần đây, Cố Viêm đã tự mình huấn huấn luyện thật quá cường hãn, tất cả những người ở BOF đều rõ như ban ngày.

Cố Viêm cũng không cùng Đường Viễn động thật, khi đối chiêu tận lực nhường hắn, có thể không hoàn thủ liền không hoàn thủ, chỉ cần tùy thời ăn cái đậu hũ là được.

“Còn đánh?” Cố Viêm lôi kéo tay Đường Viễn giao nhau đặt trước ngực, ánh mắt lại ngắm tới ngắm lui trên người hắn, nói: “Thân thể tố chất của em hiện tại không được, cả cơ bụng cũng không có đã nghĩ muốn đánh anh?”

Nháy mắt, mặt Đường Viễn liền đen xì.

“Khí thế tuy rằng rất mạnh, nhưng so với anh, giá trị vũ lực quá yếu.”

Cố Viêm vẫn còn đắm chìm vào lúc đương sự chính mồm thừa nhận mình là Tuyết Lang, vô cùng phấn chấn, làm bộ muốn hôn Đường Viễn, dừng một chút, lại sấn lên, cười nói: “Tính ra, hôm nay là ngày anh cao hứng nhất trong mười mấy năm qua. Thân thể của Sói con còn nhỏ, anh sẽ không đùa với em nữa!”

Đường Viễn tức giận đến đầu óc thấy đau.

Hắn như thế nào không phát hiện ra thằng nhóc mười tuổi nghiêm nghị năm đó sau khi trưởng thành sẽ có loại tính tình này chứ?

“Tiểu Viễn, em thật sự tính toán gia nhập vào giới giải trí?” Cố Viêm kéo cà vạt ra, khuỷu tay gác trên đầu gối, thân thể hơi hơi hướng về phía trước, xoa huyệt thái dương, nói sang chuyện khác: “Anh thành lập công ty này là do nhìn trúng khả năng nắm bắt tin tức cùng hoàn cảnh ngụy trang của giới giải trí, có thể giúp ta thu thập rất nhiều tinh tức tình báo. Nếu em muốn tiến quân vào giới giải trí, anh sẽ cử ra một chi đoàn đến phối hợp với em.”

“Bất quá, quay trở lại hiện tai, anh rất muốn biết, em rốt cuộc là thành quỷ nhập vào người thế nào vậy? Có sợ cái gì  —— “

Cố Viêm nói còn chưa nói xong, di động Đường Viễn đột nhiên vang lên, hắn móc ra vừa thấy, hoãn hoãn vẻ mặt, cười nói: “Này, anh.”

Cố Viêm nheo lại ánh mắt, thần kinh não “Băng” một cái đứt phựt, ngả người dựa vào lưng ghế, khóe môi nhếch một cái, ‘hừ hừ ngày mai là có thể chung nhà với Đường Viễn rồi, ta xem Đường Niệm làm thế nào để đảm đương vai trò bóng đèn với lão tử đây?’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui