Titan có được tầng khí quyển dày đặc, tổng khối lượng tầng khí quyển của nó thậm chí còn cao hơn cả tổng khối lượng tầng khí quyển của Trái Đất. Thành phần chủ yếu của nó là nitơ, cao đến gần 95%. Tầng khí quyển dày đặc như vậy, cũng đại biểu cho sự ma sát khí quyển sẽ rất kịch liệt.
Tiêu Vũ chậm rãi điều chỉnh tư thế bản thân, sau đó lấy góc độ thích hợp cắt tiến vào trong tầng khí quyển.
Dưới sự ma sát cao tốc, xác ngoài phi thuyền nhanh chóng trở nên đỏ bừng. Bất quá, hết thảy chuyện này đều nằm trong dự liệu nên Tiêu Vũ cũng không hoảng loạn.
Độ cao đang hạ thấp liên tục, từ 3000km hạ thấp đến 1000km, cứ như vậy hạ thấp đến 100 km, tiến vào tầng đối lưu khí quyển Titan. Sau đó tốc độ bắt đầu giảm xuống kịch liệt, từ 2 km/s không ngừng giảm xuống 1,5 km/s, 1 km/s, 600 m/s,....
Thẳng đến thời điểm còn cách mặt đất 3000m, Tiêu Vũ mở ra dù nhảy. Khí quyển dày đặc khiến dù nhảy căng phồng bung ra, tốc độ nhất thời giảm xuống còn 300 m/s.
Tốc độ như vậy, ở trong vũ trụ cũng chỉ tương đương với ốc sên mà thôi, nhưng đối với Tiêu Vũ đang đáp xuống thì thế này vẫn còn quá nhanh rồi. Thân thuyền của Tiêu Vũ quá giòn yếu rồi, không thể chịu được bất kỳ va chạm kịch liệt nào. Phương án đáp xuống trong lý tưởng của Tiêu Vũ là chậm rãi hạ xuống. Cho nên, chờ tốc độ giảm xuống đến 100 m/s về sau, Tiêu Vũ lại mở ra tên lửa phản lực.
Sau khi sử dụng một loạt thủ đoạn, phi thuyền bắt đầu dùng tốc độ vài mét mỗi giây hạ xuống, hơn nữa vẫn còn đang giảm tiếp. Cuối cùng, đến thời điểm cách mặt đất chỉ còn 2m, tốc độ Tiêu Vũ đã giảm đến vài decimet mỗi giây.
Tốc độ này, đã nằm trong phạm vi có thể thừa nhận rồi. Cái đuôi khí nhiệt độ cao do động cơ tên lửa phun ra làm mặt đất Titan tan chảy mất, có lượng lớn vật chất bắt đầu bay hơi, sau đó ở không trung bị ngưng kết lại, biến thành từng màrh sương trắng. Mà ở trong một mảnh sương trắng dày đặc, Tiêu Vũ lại giống như là tiên nhân hạ xuống từ chín tầng trời, đáp xuống mặt đất Titan.
Chờ sương trắng tản đi, Tiêu Vũ mở ra cửa khoang, lập tức có 6 con robot thò đầu dò xét rồi bước ra, bọn nó cũng xếp thành hàng tựa như là một đội binh lính.
Rọi vào mi mắt Tiêu Vũ... là một thế giới thần kỳ.
Lúc này ở Titan đang là buổi tối, nên bầu trời một màu đen nhánh. Ở dưới bao trùm của tầng khí quyển dày đặc, bầu trời cơ bản không nhìn thấy được bất kỳ vì sao sao nào, chỉ có số ít vài ngôi sao rất sáng mới có thể được sát thấy.
Bất quá cũng may, hắn có một mặt trăng cực kỳ khổng lồ, thân ảnh khổng lồ này vô cùng nổi bật. Đó là Sao Thổ, Sao Thổ bày biện ra màu vàng nhạt.
Từ Titan nhìn lên Sao Thổ, độ lớn nhỏ của nó cũng giống như từ Trái Đất nhìn xem Mặt Trời.
Sao Thổ cách Titan 1,2 triệu km. Khoảng cách này, đã đủ đem Titan bao trùm ở trong từ trường của bản thân Sao Thổ, việc này có trợ giúp ngăn cản gió Mặt Trời tới từ Mặt Trời. Titan quay quanh Sao Thổ một vòng đại khái mất 16 ngày.
Mặt đất bị một mảnh bóng tối mênh mông bao phủ lại, trên cơ bản có thể dùng "đưa tay không thấy năm ngón" để hình dung. Ít nhất, sáu con robot xếp thành một hàng đứng ở phía trước phi thuyền, dùng máy dò quang học thì không chụp được bất kỳ hình ảnh nào.
Tiêu Vũ liền mở ra kính nhìn đêm. Vì vậy, một tràng cảnh làm người rung động đã hiển lộ ra ở trước mặt Tiêu Vũ.
Đằng trước có hồ, liền ngay ở phía trước Tiêu Vũ vài trăm mét. Đó là một hồ nước khổng lồ, ở dưới những cơn gió thổi phất phơ của Titan, trên mặt hồ nổi lên từng gợn sóng. Bên hồ, có một ít bọt sóng đánh lên bờ hồ phát ra từng tiếng rào rào.
- Cái hồ này thật đẹp!
Tiêu Vũ không khỏi than thở.
- Liền kêu mày là Hồ Xanh đi.
Bên cạnh, có một con sông nhỏ quanh co khúc khuỷu, một ít chất lỏng không biết từ nơi nào chảy tới chậm rãi dung nhập vào trong hồ nước.
Dưới chân, là mặt đất trông có chút hỗn tạp, tựa như đất cát, còn có một chút đá vụn, không khác sa mạc Gobi trên Trái Đất bao nhiêu. Phía sau, còn có một sườn núi nhỏ không cao lắm, lùn lùn đấy, nằm yên ở đó giống như con thú khổng lồ thời tiền sử.
Vị trí nơi này cách Trái Đất 1,5 tỷ km. Ở chỗ này, chỉ bằng vào mắt thường đã không thể nhìn thấy Trái Đất rồi. Nơi này chưa từng xuất hiện dấu chân của con người, thậm chí còn có thể nói chưa bao giờ xuất hiện qua dấu chân của sinh vật. Nơi này hoàn toàn là do tự nhiên vĩ đại đắp nặn mà thành, không có trộn lẫn bất kỳ nhân công chi lực. Làm một cá thể có trí tuệ, có ý thức bản thân, Tiêu Vũ là người thứ nhất đi tới, nhìn thấy được chỗ này.
Phía trên, là Sao Thổ cực lớn. Phía trước, là hồ nước như biển cả. Phía sau, là sườn núi nhỏ thấp thấp. Bên cạnh, là một con sông nhỏ. Tiêu Vũ bỗng nhiên có loại xúc động muốn bật khóc.
Sau đó, máy cảm biến trên người một con robot đã kiểm tra đo lường được có chất lỏng từ trên không trung rơi xuống. Ngay sau đó, 5 con robot còn lại cũng cho ra kết quả như vậy, Tiêu Vũ lập tức ý thức được một vấn đề - trời mưa rồi.
Đúng vậy, trên Titan cũng có mưa. Chẳng qua, mưa trên Titan cũng không phải tạo thành từ nước, mà là mêtan trạng thái dịch đấy. Còn có hồ nước, sông nhỏ kia cũng là do mêtan trạng thái dịch tạo thành đấy.
Cơn mưa dần dần trở nên to hơn, Tiêu Vũ dở khóc dở cười, chỉ đành chỉ huy 6 con robot quay trở lại khoang thuyền, mang kế hoạch thăm dò đẩy đến sau khi mưa tạnh.
Mở ra thiết bị thu thập cùng với các máy cảm biến ngoài thân thuyền, Tiêu Vũ bắt đầu đơ ra cảm nhận lấy cơn mưa của hành tinh xa lạ. Cảm giác này rất kì diệu, giống như Tiêu Vũ đã quay trở về thời điểm trước kia, những năm tháng sinh hoạt vô ưu vô lự ở trên Trái Đất.
- Ta đã không có nhà rồi!
Tiêu Vũ buồn bã nghĩ tới:
- Cũng không có đồng loại rồi!
- Ta cũng không có thân thể, không thể xem như nhân loại chân chính rồi!
Mưa to tầm tã, tâm tư của Tiêu Vũ cũng bay tới nơi xa xăm. Lần đầu tiên Tiêu Vũ buông xuống dục vọng thăm dò cuồng nhiệt của mình, bắt đầu dùng tinh lực của mình để suy nghĩ tới những chuyện khác.
Lần đầu tiên, Tiêu Vũ rất muốn trò chuyện với người khác. Nhưng mà, nơi này ngoại trừ Tiêu Vũ ra thì thứ duy nhất có thể miễn cưỡng cho là sinh vật đấy... cũng chỉ có Số 1 bắt được từ Sao Mộc đang bị nhốt trong rương.
Tiêu Vũ chợt hứng khởi phát ra một đợt tần số xung cực cao, nhìn xem Số 1 ở trong rương trở nên bực bội bất an, đâm loạn khắp nơi, bỗng nhiên tâm trạng thấy tốt hơn một chút.
Cơn mưa to này kéo dài liên tục đến mấy ngày, thậm chí nước hồ dâng cao thiếu chút nữa đã tràn đến chỗ của Tiêu Vũ. Bất quá Tiêu Vũ không hề lo lắng chút nào, hắn rất có tự tin đối với khả năng phong kín của phi thuyền. Hơn nữa, nước hồ sớm muộn cũng sẽ hạ xuống, mà thừa dịp này hắn còn có thể thuận tiện thu thập một ít mêtan để dự trữ.
Tiêu Vũ đem một cái động cơ trên phi thuyền tháo dỡ xuống, sau đó tiến hành cải tạo một chút, thay đổi từ cần sử dụng hydro lỏng thành khí mêtan. Lại thử nghiệm một chút, các hạng chức năng rất tốt.
Sau cơn mưa bầu trời lại trong xanh, ban ngày ở Titan đến rồi.
Bầu trời Titan là màu xanh thẳm u ám khiến người say lòng. Thời điểm khi Titan di chuyển đến mặt Sao Thổ hướng về Mặt Trời, ánh mặt trời sẽ lập tức chiếu rọi lên Titan. Sau khi phần lớn ánh mặt trời bị phản xạ đi, vẫn có một phần nhỏ ánh mặt trời sẽ xuyên thấu đến trên mặt đất. Trải qua sự phản xạ tản mạn của tầng khí quyển dày đặc của Titan, bầu trời liền biến thành màu xanh như vậy. Nguyên lý của nó gần giống như bầu trời màu xanh lam ở trên Trái Đất.
Chẳng qua ban ngày ở Titan trước sau vẫn là tối tăm vô cùng, giống như là lúc trời quang ở trên Trái Đất. Mặt trăng vào thời điểm buổi tối không sáng cho lắm, nhưng ít nhất dựa vào máy dò quang học cũng có thể hơi thấy được một vài thứ. Nguyên do vì tư duy quán tính của con người, Tiêu Vũ trước sau không quá thích ứng hình ảnh quay chụp của kính nhìn đêm, vẫn là cảnh vật của bước sóng ánh xinh đẹp hơn một chút.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào tới làm nhiệt độ tăng cao hơn một chút, sau đó mêtan trạng thái lỏng bắt đầu bốc hơi thành trạng thái khí, liền giống như nước bên trên Trái Đất bốc hơi lên vậy, mực nước tăng vọt chậm rãi hạ xuống. Tiêu Vũ biết rõ đây là hệ thống tuần hoàn dịch khí dịch mêtan đặc thù trên Titan.
Mặt đất ẩm ướt lầy lội bắt đầu trở nên khô ráo. Tiêu Vũ một lần nữa phái ra đội hình từ sáu con robot tạo thành bắt đầu triển khai thăm dò thực địa đối với địa hình xung quanh.
Vì để cho tiện, robot mà Tiêu Vũ chế tạo đều là cung cấp năng lượng bằng pin. Nạp điện một lần đại khái có thể duy trì chúng nó ở dã ngoại hoạt động sáu đến tám giờ. Đương nhiên, vì để thích ứng hoạt động dò xét dã ngoại, Tiêu Vũ còn Tiêu Vũ còn đối với chúng nó làm ra một ít cải tạo. Còn lại hai con robot tức thì ở bên trong khoang thuyền phi thuyền đóng giữ, để ngừa xảy ra bất trắc sẽ làm robot đều tổn thất hết.
Ở dưới thống nhất chỉ huy của Tiêu Vũ, sáu con robot này tạo thành hình tròn, lấy phi thuyền làm trung tâm triển khai thăm dò đối với địa hình.
Địa hình của Titan rất bằng phẳng, không có nhấp nhô quá lớn. Dựa vào trước đó ở vờn quanh trên quỹ đạo Titan quay chụp được hình vẽ không gian ba chiều đến xem, trên Titan ngọn núi cao nhất đều không vượt quá 300 mét.
Nguyên nhân Tạo thành loại hiện tượng này Tiêu Vũ còn không rõ ràng lắm, bất quá căn cứ suy tính, đại khái cùng một số hoạt động địa chất đặc thù có quan hệ, cũng có thể là bởi vì ảnh hưởng của Sao Thổ.
Đối với dò xét địa hình đang chầm chậm mở rộng, đã phát hiện được địa phương khoảng cách Tiêu Vũ một ngàn mét. Trước đó đã dò xét ra ở vùng này tồn tại một mỏ quặng sắt, Tiêu Vũ hiện tại chính là muốn tìm ra điểm khai thác quặng tốt nhất của quặng sắt này.
Phía trước, một mảnh màu đỏ sậm hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Vũ. Tiêu Vũ chỉ huy một đài robot tới gần, sau đó ngồi xổm xuống, mở ra đèn flash. Hình ảnh số liệu liên quan tới những thứ đồ này liền truyền trở về.
Tiêu Vũ lập tức tiến hành phân tích.
Quặng sắt màu đỏ sậm - Có một ý nghĩ hiện lên ở trong đầu óc Tiêu Vũ, Tâm tình của Tiêu Vũ Tâm tình của Tiêu Vũ Tâm tình của Tiêu Vũ tức khắc trở nên dồn dập.
" Vận may của ta không ngờ sẽ tốt như thế?"
Tiêu Vũ có chút không dám tin tưởng nhìn số liệu kiểm tra.
Đây là quặng Hematit, thành phần chủ yếu do sắt(III) oxit (Fe2O3) tạo thành, có thể thông qua thủ đoạn kỹ thuật, đem tách rời thành sắt và oxy. Sắt có thể dùng tới luyện thép, oxy tức thì có thể dùng tới làm chất oxy hóa.
Tiêu Vũ hiện nay còn có thật nhiều chất cháy nổ, thậm chí số lượng dự trữ mêtan gần như vô hạn trên Titan đều có thể làm chất cháy nổ. Duy nhất khiến Tiêu Vũ buồn rầu là chất oxy hóa.
Tìm ra một ít quặng Hematit này gần như vừa lúc ở hai phương diện bù đắp xong vật tư khan hiếm của Tiêu Vũ. Phát hiện này khiến Tiêu Vũ cảm thán cực kỳ.
Hơn nữa Tiêu Vũ còn phát hiện quặng Hematit này phần lớn là lộ thiên mỏ quặng, hơn nữa có rất nhiều tạp khoáng kèm lẫn, chủng loại cũng rất dồi dào.
Tỉ như các loại đồng, thiết, vàng, bạc, silic, thép crôm, niken.
"Đây... Chuyện này quả thật chính là lễ vật trời cao tặng cho ta mà. Lẽ nào ông trời rốt cục cảm thấy ta gần đây khổ bức một chút, vì lẽ đó đưa tới cho ta phần đại lễ này? Hừm, nhất định là như vậy nhất định là như vậy!'
Khai thác quặng, luyện quặng, xây dựng căn cứ, kiến tạo phi thuyền...
Thời đại Đại kiến thiết sắp bắt đầu.