Bởi vì bức xạ của ánh sáng Mặt Trời làm nên sự thăng hoa vật chất, nên trong quá trình di chuyển của mấy ngày nay khối lượng của thiên thạch đã giảm đi 10%. Tiêu Vũ đau lòng vô cùng, vì vậy sau khi đã đến chỗ mục đích, hắn ngay lập tức chuẩn bị bắt đầu bữa cơm.
Sau khi dùng bản thân che lại ánh nắng, Tiêu Vũ điều khiển tời kéo dây thừng ngoài phi thuyền không ngừng hoạt động, lấy tốc độ chừng 1 m/s kéo thiên thạch qua chỗ của mình.
Hoặc là nói bản thân Tiêu Vũ bị thiên thạch kéo qua cũng được, bởi vì ở trong không gian vũ trụ, bất kỳ cách nói ai dựa gần vào ai đều là vô nghĩa đấy. Tiêu Vũ lấy tốc độ 20 km/s bay về hướng Mặt Trời đang đứng yên, cũng có thể nói thành Mặt Trời lấy tốc độ 20 km/s bay về hướng Tiêu Vũ đang đứng yên, hai loại cách nói đều là giống nhau đấy.
Đã qua trọn nửa giờ sau, Tiêu Vũ mới thu nhỏ khoảng cách giữa mình và thiên thạch tới còn 1m. Sau đó, sau khi Tiêu Vũ dùng một sợi dây thừng liên kết chắc robot và thân thuyền, hắn lập tức điều khiển robot vận chuyển từng cái máy móc đã cố định tốt lên trên thiên thạch.
Cố định lại những cái máy móc này là cần thiết đấy. Nguyên nhân bởi vì khối lượng quá nhỏ, nên tốc độ thoát của viên thiên thạch này cơ hồ có thể không cần tính. Chính là nói chỉ cần có một chút lực tác động, những máy móc này sẽ lập tức vượt quá tốc độ thoát của thiên thạch, mà tổn thất như vậy lại không phải là chuyện Tiêu Vũ hiện giờ có thể chịu đựng nổi đấy.
Robot điều khiển khéo léo những máy móc này tại nơi thiên thạch đưa lưng về phía Mặt Trời dựng lên một mặt lưới thu thập. Sau khi lưới thu thập được lắp xong, Tiêu Vũ lại đem tất cả máy móc thu về phi thuyền, sau đó từ từ kéo ra khoảng cách với tảng thiên thạch, lại vô cùng cẩn thận nhích ra từng chút từng chút để ánh sáng mặt trời chiếu lên trên thiên thạch.
Ngay lập tức, các loại nước, hydro, oxy trạng thái rắn trên thiên thạch bắt đầu phun trào, hóa thành từng mảng sương trắng lơ lửng trôi về phía sau, nhưng bị lưới thu thập mà Tiêu Vũ đã sớm dựng lên giữ lại, lại thông qua thiết bị chứa đựng đằng sau lưới thu thập chứa đựng lên.
Nhìn thấy hết thảy công việc đều tiến triển thuận lợi, trong mắt Tiêu Vũ cơ hồ muốn hiện ra những ngôi sao nhỏ.
- Nước này, hydro này, oxy này, đều đến với ca đi thôi.
Tiêu Vũ lặng lẽ lẩm bẩm những lời chẳng hề có liên quan gì với nhau, trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Sau khi các thiết bị chứa đựng đã được thu thập đầy, Tiêu Vũ lập tức di chuyển thân thuyền chặn lại ánh sáng mặt trời lần nữa, sau đó lại kéo gần khoảng cách rồi điều khiển robot vận chuyển số nguyên liệu thu thập được lên thuyền.
Thấy được thành quả lao động của chính mình, đèn chỉ thị của Tiêu Vũ không ngừng lấp lóe vì quá kích động.
- Trọn vẹn hơn 100 kg hydro lỏng và oxy lỏng nha! Thêm hơn 3 tấn nước nữa!
Thu hoạch thế này làm cho Tiêu Vũ hài lòng hết sức. Hắn lập tức mang số hydro lỏng và oxy lỏng thu thập được đi xử lý một chút, lọc các tạp chất trong đó ra. Sau khi phù hợp yêu cầu rồi lại mang số năng lượng này truyền vào bên trong động cơ.
- Cảm giác năng lượng đầy đủ thật tốt quá.
Tiêu Vũ không nhịn được phải cảm thán, sau đó lại càng thêm nhiệt tình.
Trải qua mấy ngày bận rộn không ngừng, Tiêu Vũ mới mang toàn bộ số nước, hydro, oxy trên thiên thạch thu thập hết vào trong túi của mình. Nhìn tảng thiên thạch chỉ còn lại có kim loại và đá vụn, thể tích đã giảm bớt hơn một nửa, khối lượng cũng đã giảm bớt một nửa, Tiêu Vũ bắt đầu suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể hoàn toàn lợi dụng tất cả số nguyên liệu còn dư lại này.
Năng lực sản xuất kim loại hiện giờ của Tiêu Vũ cũng không mạnh. Nguyên nhân vì ban đầu muốn giảm bớt khối lượng, tiết kiệm không gian nên Tiêu Vũ cũng không có mang theo khí cụ sản xuất kim loại cỡ lớn, mà chỉ mang theo khí cụ loại nhỏ tất yếu. Vốn hắn tính toán chờ sau khi đáp xuống Europa, hoàn cảnh xung quanh an ổn xuống sẽ chậm rãi nghiên cứu phát triển. Nhưng bây giờ, kế hoạch lúc trước nói không chừng phải thay đổi một chút rồi.
Tiêu Vũ đã ước lượng qua, phần lớn vật chất còn dư lại của thiên thạch này đều là thép thành phẩm chất lượng tốt, còn là loại thép đặc chủng đạt đến tiêu chuẩn chế tạo tàu con thoi. Mặc dù đã trải qua Trái Đất nổ tung khiến cho chất lượng của những vật liệu này nhận lấy một chút ảnh hưởng, nhưng chỉ cần hơi gia công một chút, lập tức sẽ có thể khôi phục lại nguyên dạng.
Loại thép thế này dù lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của Tiêu Vũ muốn gia công ra đều rất khó khăn, nên hắn thật sự không nỡ bỏ qua cho số vật liệu này.
- Đây có lẽ là dấu vết còn sót lại của một xưởng gia công sắt thép nào đó trên Trái Đất rồi.
Tiêu Vũ tự hỏi:
- Không có biện pháp, hao phí chút thời gian thì hao phí đi. Dù sao bây giờ đã bổ sung năng lượng, cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian.
Sau khi đã có quyết định, Tiêu Vũ liền mang khí cụ gia công kim loại được mình bảo vệ nghiêm mật nhất vận chuyển ra, cùng lúc làm hai việc. Một bên xây dựng ngay tại chỗ, một bên bắt đầu cắt thiên thạch ra thành từng khối rồi vận chuyển vào trong phi thuyền cất kỹ.
Tiêu Vũ đã nhận ra điểm yếu trong phát triển của mình, đó là số lượng robot thật sự quá ít... mới có một con. Nói cách khác, nếu như chiếc robot này bị hư hao thì Tiêu Vũ sẽ mất đi phần lớn năng lực hành động. Tuy nói những khí cụ còn lại vẫn có thể do Tiêu Vũ thao tác vận hành, nhưng chúng không khéo léo bằng robot, có rất nhiều công việc chỉ có robot mới làm được. Nếu đã đến tình huống đó thì Tiêu Vũ liền thật sự chết rồi, mặc cho trong đầu hắn có kỹ thuật cao cấp cỡ nào, hay công nghệ chế tạo khí cụ tiên tiến cỡ nào đều vô dụng. Đã không có năng lực hành động, ai sẽ tới chấp hành đây?
Cho nên mượn nhờ số thép đặc chủng của nơi này, lại đem những thiết bị máy móc không cần dùng đến mà lại không có tác dụng quá lớn tháo dỡ một phen, sau khi gom góp đủ vật liệu, Tiêu Vũ bắt đầu chế tạo con robot thứ hai.
Chế tạo con robot thứ hai đã hao phí thời gian 5 ngày của Tiêu Vũ. Sau khi hoàn thành công đoạn cuối cùng, Tiêu Vũ nhìn cái Tứ Bất Tượng ở trước mắt, trong lòng cười khổ không thôi.
Bởi vì vật liệu hạn chế, nên con robot trước mặt hắn thoạt nhìn càng giống con quái thú do một đống sắt vụn đen thùi lùi chắp vá mà thành. Ví dụ như xác ngoài gồ ghề kia, ví dụ như màu sắc tối đen như mực kia, ví dụ như những sợi dây điện rối bù lộ ra ngoài kia, ví dụ như....
Chẳng qua tuy bộ dáng có chút xấu xí, nhưng chức năng không thiếu một cái nào. Thậm chí, nhờ có tri thức tích lũy trong thời gian này của Tiêu Vũ, chức năng của con robot này so với con robot đầu tiên còn tân tiến hơn một chút.
Sau khi con robot thứ hai được chế tạo hoàn tất, công việc khai thác vận chuyển thiên thạch cũng đã hoàn thành gần một nửa. Đã có sự tham gia của con robot thứ hai, hiệu suất công tác của Tiêu Vũ lập tức tăng lên gấp đôi.
Nhìn thấy một ít nguyên liệu còn thừa lại, Tiêu Vũ suy nghĩ một lát liền hạ quyết tâm, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong... lại chế tạo thêm một con robot.
Vì vậy, Tiêu Vũ thao túng để một con robot tiếp tục thu thập nguyên liệu thiên thạch, còn con robot kia thì bắt đầu "sinh sôi nảy nở".
Nhìn thấy từng khối thép chất lượng cao không ngừng được đưa vào trong phi thuyền của mình, Tiêu Vũ rất muốn bắt chước một vị hoàng đế, than thở một tiếng:
- Anh hùng trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay trẫm.
Ngay tại thời điểm khai thác thiên thạch tiến hành được hai phần ba, con robot thứ ba cũng "sinh ra" rồi, năng lực hành động của Tiêu Vũ lại được tăng cường thêm một bước dài. Vì vậy, Tiêu Vũ để cho một con robot tiếp tục thu thập nguyên liệu, còn hai con robot khác thì bắt đầu điều khiển máy móc tiến hành gia công vật liệu, bắt đầu sửa chữa thân thuyền.
Ở trong sự kiện Mặt Trăng đụng vào Sao Mộc, Tiêu Vũ thật ra đã bị hư tổn rất nghiêm trọng, lúc này xem như rốt cuộc cũng có cơ hội để nghỉ dưỡng sức.
Tiêu Vũ gia cố lại thân tàu một lần nữa, sửa chữa thiết bị và các đường dây bị tổn hại, thiết kế lại tấm pin năng lượng mặt trời, tăng dầy lớp cách nhiệt,... cuối cùng để cho phi thuyền của hắn từ trận doanh dân chạy nạn về lại với giai cấp bình dân. Phi thuyền lúc này tuy còn chưa khôi phục lại lúc còn nguyên vẹn, nhưng các loại chức năng cũng đã khôi phục được 8-9 phần.
Tiêu Vũ ở chỗ này trước sau đã dừng lại hơn hai tháng. Chờ sau khi các công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, Tiêu Vũ lại tính toán ra quỹ đạo an toàn nhất để bay tới Titan, hắn liền dứt khoát rời khỏi nơi này, bay thẳng về hướng Mặt Trời.
Trải qua phi hành dài dòng hơn nửa tháng, một hành tinh đặc biệt sáng ngời tiến vào tầm mắt Tiêu Vũ.
Đó là Sao Kim, sao đại diện cho nữ thần tình yêu, sao Venus.
Tiêu Vũ thở dài một tiếng, nhớ tới khỏng thời gian đẹp đẽ khi còn ở trên Trái Đất của mình. Sao Kim, mấy ngàn năm nay không biết có bao nhiêu văn nhân mặc khách làm thơ ca ngợi qua nó, khen ngợi qua nó.
- Nếu đã đến, vậy thì đi quan sát nó một chút đi, cũng thuận tiên ước lượng lần này Mặt Trăng va chạm Sao Mộc đã mang đến cho Sao Kim ảnh hưởng thế nào.
Tiêu Vũ đã quyết định chủ ý, ở dưới tình huống không ảnh hưởng đến toàn bộ hành trình sẽ hơi điều chỉnh quỹ đạo một chút, bay về phía Sao Kim.
Ở trong lịch sử du hành vũ trụ của loài người, vị trí xếp hạng của Sao Kim cũng không cao lắm, bởi vì hoàn cảnh trên Sao Kim quả thật là quá ác liệt rồi.
Tuy tầng mây dày đặc đã mang đến hệ số phản xạ cực cao cho Sao Kim, để cho nó trở thành ngôi sao sáng nhất mà trên Trái Đất có thể quan sát được, nhưng tầng mây dày dặc như vậy cũng đã mang đến hiệu ứng nhà kính cực kỳ nghiêm trọng cho nó. Nhiệt độ bề mặt trung bình của Sao Kim đạt tới hơn 400 độ C, hơn nữa mưa axit hoành hành, dung nham dưới mặt đất tàn phá khắp nơi, hoạt động địa chất cực kỳ tích cực.
Từ lịch sử du hành vũ trụ của loài người bắt đầu tới nay, từng tới qua mặt ngoài của Sao Kim cũng chỉ có rải rác vài thiết bị vũ trụ mà thôi.
Nhưng diện mạo lúc này của Sao Kim lại làm cho Tiêu Vũ không khỏi kinh hãi.
Tầng mây dày đặc của Sao Kim rõ ràng đã biến mất hơn phân nửa, hẳn là đã bị gió Sao Mộc thổi bay mất, chuyện này cũng có nghĩa nhiệt độ bề mặt Sao Kim sẽ chậm rãi giảm xuống. Tiêu Vũ tính toán thử, ra được kết quả là ở vài chục ngàn năm sau nhiệt độ bề mặt Sao Kim có thể sẽ chỉ còn khoảng 100 độ C.
Sự kiên cường của sự sống đã được chứng minh, ngay cả ở núi lửa sâu dưới đáy biển mấy ngàn mét, hay ở dưới áp lực cao, nhiệt độ cao vẫn còn có vi khuẩn có thể sinh tồn, nghĩ đến nhất định sẽ có một ít sự sống có thể thích nghi được với hoàn cảnh của Sao Kim. Những sự sống này sẽ ở trên Sao Kim sinh sôi nảy nở, phát triển tiến hóa, ở trong thời gian dài dằng dặc sau đó thậm chí còn có thể tiến hóa ra sự sống có trí tuệ.
- Nếu như Sao Kim thật sự tiến hóa ra sự sống có trí tuệ, vậy khi họ nhìn lên sao trời thì không biết có cũng giống như loài người hay không? Cũng sinh ra nguyện vọng phát triển ra ngoài vũ trụ? Mà khi họ phát hiện ra di tích văn minh trong vành đai thiên thạch Trái Đất lại sẽ có suy nghĩ thế nào?
Tiêu Vũ yên lặng nghĩ đến.
- Sự tồn tại của Hệ Mặt Trời vốn chính là một cái kỳ tích, mà sự sống, cuối cùng cũng sẽ tìm được lý do cho sự tồn tại của chúng. Sao Kim, chúc ngươi may mắn!
Tiêu Vũ ở khoảng không cách Sao Kim 3000km xẹt qua, nhìn xem bóng dáng đang nhỏ đi dần của Sao Kim, phát ra một tiếng cảm thán.
Mang dữ liệu thu thập được từ Sao Kim lưu trữ vào trong ổ cứng xong, Tiêu Vũ quay lại, ngắm nhìn quả cầu lửa khổng lồ đang lơ lửng trong không gian vũ trụ, không có lúc nào mà không tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng khổng lồ, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một luồng hào hùng.
Xuất phát tới Mặt Trời!