Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Trong di động im ắng, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ.

“A lô, tiểu Hạc, tiểu Hạc em đâu rồi ?” Quân Khải che một bên tai đi vào phòng, tạp âm ầm ĩ mới hơi giảm bớt.

“Rốt cuộc là em không lên tiếng hay có nói mà anh không nghe thấy ?” Anh khó hiểu nhíu nhíu mày, “A lô, a lô…”

“Anh… vẫn chưa ngủ sao ?” Qua thật lâu, bên kia di động mới truyền đến tiếng Dư Hạc có hơi trầm thấp.

“Làm sao vậy ?” Quân Khải lập tức nhận ra cậu có gì đó không thích hợp.

Dư Hạc mấy máy môi, “Em… Ưm, quên đi, không có gì.”

Cậu nói như thế lại càng làm cho người ta lo lắng, Quân Khải cau mày, “Rốt cuộc là làm sao ? Ngủ một mình không được à ? Có cần anh sang ngủ cùng không ?”

“Không cần.” Môi Dư Hạc vẫn còn hơi run, “Em chỉ là đột nhiên thức giấc nên gọi cho anh thôi.”

Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng muốn nghe giọng nói của anh.

Quân Khải cười khẽ, “Sao nào, nhớ anh hử ?”

Dư Hạc thản nhiên gật đầu, “Ừm, nhớ anh.”

Giản Quân Khải đơ người một chút, trên mặt mang theo ý cười, “Ngày mai ba anh phải đưa dì Lưu về nhà nàng, anh sẽ không đi cùng bọn họ, đến lúc đó anh qua tìm em được không.”

Dư Hạc vui vẻ trong lòng, mặc dù thanh âm của cậu nghe không ra mảy may, “Thật không ?”

“Thật mà. Thế còn, em thật sự không cần anh qua sao ?”

“Giờ là đêm 30 mà, anh tìm taxi đâu ra a !” Dư Hạc nở nụ cười, “Đã nói không cần, cả ngày đi tới đi lui anh không mệt ư ?”

Quân Khải bĩu môi, “Còn không phải vì em sao ?” Nói xong anh nhìn lướt qua làn pháo hoa còn chưa ngừng bắn ngoài cửa sổ, “Lại một năm mới nữa rồi nhỉ !”

“Vậy… Ước vọng năm mới của anh là gì ?”

“Ước vọng năm mới sao ?” Quân Khải cười cười, “Đó là có thể cùng em vượt qua năm kế tiếp, rồi những năm kế tiếp của kế tiếp, ưm… Sau đó dưỡng em đến mập mạp phì nhiêu, ngoại trừ anh ra thì ai cũng sẽ chướng mắt em, ha ha, thế là em sẽ thuộc về riêng anh.”

“Tch.” Dư Hạc nở nụ cười, không hiểu sao, sau khi nói xong cuốc điện thoại này, nỗi bất an lo sợ của cậu ban đầu đã yên ổn lại. Giống như trong nháy mắt trở nên phong phú và thỏa mãn.

“Không còn gì thì em cúp.”

“Không phải chứ, em gọi đến chỉ để nói vài ba câu như vậy sao !” Quân Khải hơi khoa trương đề cao thanh âm.

“Đã nói là vì nhớ anh thôi mà !” Dư Hạc nói ra một câu sến súa mà mình rất hiếm khi nói.

Quân Khải ha ha phá lên cười, “Tiểu Hạc em bây giờ chắc chắn là lỗ tai đang đỏ.”

“Chán ghét.” Dư Hạc thấp giọng nói thầm một câu, sau đó cúp điện thoại. Nếu không phải đã cẩn thận nghe thì Quân Khải cơ hồ nghe không ra cậu nói gì.

Quân Khải nhẹ nhàng cười, mạnh phóng tới trên giường một cái, miệng cứ không tài nào khép lại chỉ muốn cười.

Mà bên kia, Dư Hạc im lặng ngồi trên giường, khẽ day day môi. Vừa rồi lúc ở trong mộng, trái tim nhiễm lên một tia cảm xúc khiến cho cậu cảm thấy thật xa lạ, loại cảm giác chua xót và tuyệt vọng ấy dường như cậu chưa từng cảm thụ qua, cho dù cậu đã trải qua một đoạn thời gian dài trong tăm tối.

Ánh mắt người kia nhìn cậu, ngữ khí khi nói chuyện với cậu, đều lạ lẫm như vậy, nhưng lại vì sao… Vì sao cuối cùng khi hắn xoay người, lại hiện lên khuôn mặt của Quân Khải.

Vào khoảnh khắc đó, trong nháy mắt khi cậu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu đã thật sự vô cùng sợ hãi. Hết thảy mọi thứ rõ rệt như vậy, rõ đến mức như không phải là mộng, mà như là vào lúc nào đó sẽ chân thật phát sinh trong cuộc sống của cậu.

Nhưng là, sau khi gọi cho Quân Khải một cú. Cậu mới chợt cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, Giản Quân Khải thích Dư Hạc, đây là một sự thực mà cậu phi thường chắc chắn, cũng là một sự thực đủ để khiến cậu có thể bừng tỉnh trong nụ cười suốt thời gian qua. Mà giấc mộng kì lạ kia, nhất định là vì cậu đã lo lắng thái quá nên mới xuất hiện.

Một thời gian dài bị mọi người ghẻ lạnh, bỗng dưng xuất hiện một người quan tâm đến mình, trân trọng mình, toàn tâm toàn ý thích một mình mình, cậu sẽ một bên thấy hạnh phúc, một bên sợ hãi. Lo lắng người ấy có phải một ngày nào đó sẽ rời bỏ mình hay không, sau đó lại để mình đơn độc như cũ.

“Mi lại nghĩ vớ vẩn gì nữa đây.” Dư Hạc có chút tức giận với chính bản thân, rõ ràng là tự nói nhưng lại nghĩ là Quân Khải…

“A a a a a !” Cậu phiền não xoa loạn tóc mình, sau đó an tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, phịch một tiếng nằm thẳng xuống, lấy chăn trùm kín cơ thể.

Ngủ !

“… Quả nhiên Quân Khải xoa tóc vẫn thoải mái hơn.” Trước khi nhắm mắt lại, Dư Hạc không biết nghĩ gì trong đầu mà đột nhiên thốt ra một ý nghĩ, cậu có chút buồn cười, cuối cùng cũng an tâm ngủ.

Nhưng Dư Hạc cũng không biết được, cùng thời gian đó, Kiều Tân Hạo cũng một đầu đầy mồ hôi mà bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Cả người hắn ức chế không được run rẩy, suy nghĩ như vẫn còn chìm trong giấc mộng vừa nãy, làm cho tim hắn nhận lấy từng trận từng trận đau nhói.

Trong giấc mơ hắn thấy một bầu trời đầy mây, thời tiết không được tốt, gió mạnh, mạnh đến thổi chiếc khăn quàng cổ của hắn bay phấp phới. Hắn đang cầm một bó hoa cúc màu trắng, bước đi trong một khu mộ không một bóng người. Hắn gần như có thể cảm nhận được tâm tình khi đó của mình, có một ít vô vị, một ít hối hận, một ít bi thống, còn lại là sự chua xót tràn ngập.

Rõ ràng hốc mắt khô ráo như vậy, không có một chút muốn khóc, thế nhưng con tim lại nặng trĩu một vùng, cứ như bị một tảng đá thật to đè xuống, làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng có một chút bất lực.

Sau đó thì hắn ngừng lại trước một bia mộ, có một người đã đứng ở đó trước hắn, trước mộ được đặt một bó hoa bách hợp.

Người nọ nghe tiếng động liền xoay người lại, ánh mắt thoáng chốc tràn ngập ngọn lửa của cừu hận, Kiều Tân Hạo chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh sượt tới, nắm tay của người nọ đã dừng trên mặt hắn, bó hoa trong tay hắn rơi phịch xuống đất, cả khuôn mặt đều bắt đầu đau lên. Người kia hung tợn túm lấy cổ áo hắn, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói với hắn…

“Tên chó chết mày, bọn mày được lắm, tao nhất định sẽ khiến mày mất hết tất cả, thân bại danh liệt.”

Câu nói kia ẩn chứa một sự quyết tâm mãnh liệt sẽ không bỏ qua cho một người, làm cho Kiều Tân Hạo bỗng dâng lên một sự sợ sệt, loại sợ sệt này trong nháy mắt bao vây lấy hắn, khiến hắn bừng tỉnh ngay khỏi giấc mộng.

Tại sao, tại sao lại là hắn ? Tại sao lại mơ một giấc mơ đầy ẩn ý như thế ?

Hắn chưa bao giờ mơ thấy một giấc mộng như vậy, chân thật đến mức tỉnh dậy rồi vẫn còn nhớ rõ mỗi một chi tiết trong mộng, còn có thể cảm nhận được tình tự lúc trong mộng, sự đau đớn trong mộng.

Ngôi mộ bia kia…

Không hiểu sao, ngay thời khắc này, điều mà hắn càng nghi hoặc hơn cả không phải là nguyên nhân mình mơ thấy giấc mơ ấy, mà là…

Trên bia mộ kia viết tên ai, hắn đang cầm một bó hoa cúc rốt cuộc là muốn viếng thăm ai ? Rốt cuộc là ai đã để lại cho hắn một cảm xúc còn chút chua xót vương lại trong lòng nhưng không thể khóc được ?

Rốt cuộc là ai ?

Sáng sớm hôm sau, Quân Khải lười nhác nhìn ba mình dẫn theo Lưu Lỵ Lỵ thu dọn đồ đạc chuẩn bị bồi nàng về nhà, anh nhíu mày, biểu tình có vẻ rất bình tĩnh.

“Quân Khải, con thật sự không đi cùng chúng ta sao ?” Lưu Lỵ Lỵ rất nhiệt tình nhìn anh, khóe mắt đuôi mày giấu không được đắc ý.

Quân Khải cười cười, sau đó phất phất tay, “Hai người đi đường cẩn thận.”

Giản Hành Tri thản nhiên nói một câu, “Chúng ta đi đây.”

Đi đi đi đi, nhanh đi đi để tôi còn đi tìm tiểu Hạc.

Quân Khải có chút miễn cưỡng dạ một tiếng, anh tiễn bọn họ ra tới cửa, nhìn Giản Hành Tri cùng Lưu Lỵ Lỵ ngồi lên xe, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mình, sau đó tinh thần liền trở lại sung sức, đón một chiếc taxi đi về chỗ Dư Hạc.

“He he, surprise !”

Dư Hạc vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quân Khải đang giang rộng hai tay với mình, chớp mắt, “Anh đã đến.”

Quân Khải xoa tóc Dư Hạc một phen, nhanh chóng biến mái tóc mềm mại vén gọn gàng của cậu thành một ổ quạ, “Em ít ra cũng nên biểu lộ chút kinh hỉ chứ, thấy ghét !”

Dư Hạc hơi mờ mịt nhìn anh, “Hôm qua anh nói bữa nay đến gặp a !”

Ặc ! Quân Khải đầu hiện ba vạch hắc tuyến. Được rồi, coi như thua em.

“Ăn sáng chưa ?”

“Em vừa mới nấu cháo, còn đang để trong bếp, anh muốn ăn không ?”



Ngày lại ngày cứ thế mà trôi, thời gian Quân Khải ở chỗ Dư Hạc còn nhiều hơn ở nhà mình, bọn họ cả ngày dính lấy nhau, cùng nhau xem TV, cùng nhau làm bài tập về nhà, sau đó cùng nhau lên giường ngủ.

Không lâu sau đó… Cuối cùng cũng đến nhập học.

Kỳ thật so với người thường, Quân Khải đặc biệt hy vọng có thể nhanh chóng đến nhập học, bởi vì sau khi nhập học anh sẽ có thể đóng đô ở chỗ này khỏi về nhà. Bất kể là vì Dư Hạc, hay là vì nữ nhân đã dọn đến ở nhà anh kia, anh đều ghét phải ở nơi đó.

Hôm nay, Quân Khải đang ngồi trong lớp học, tan học sắp đến, vì thế trong lòng anh liền nổi lên sự nôn nóng. Chuông tan học cuối cùng cũng reo, Quân Khải thu dọn xong đồ đạc liền định xông ra ngoài, mỗi buổi chiều đến chờ Dư Hạc tan học đã trở thành thói quen của anh.

Nhưng ngay lúc đó, ngoài cửa lớp bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc mang theo ý cười.

“Này, vội vã chạy đi để làm gì thế ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui