Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Bờ môi cậu có chút không thể tự chủ mà phá run, cậu cắn cắn môi, cuối cùng mới trông có vẻ hơi trấn định lại.

Lý Y Hiểu quả thực giống như muốn nổi điên nhào tới, nàng đứng trước bàn Dư Hạc, thở hì hục. Nhưng trước khi nàng mở miệng, Dư Hạc đã hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái, “Chắn tầm mắt.”

“Cậu…” Ngay sau đó, chuông vào học vang lên. Lý Y Hiểu đứng tại chỗ siết chặt nắm tay, cuối cùng chỉ đành biết giận dữ xoay người rời đi. “Cứ chờ đấy !”, “Về chỗ, thầy sắp vô rồi !”. Những người còn đang xem trò hay chưa đã đành phải chậm chạp về chỗ ngồi.

Dư Hạc nhất thời thả lỏng.



“Chuyện hôm nay cám ơn cậu.” Quân Khải nhìn cô gái thoạt nhìn có vẻ bình thường trước mắt, khẽ cười.

Vương Thiền có phần ngại ngùng cười đáp, “Không có gì, tôi cũng không làm gì cả.”

“Hôm nào tôi với Dư Hạc sẽ mời cậu ăn cơm.” Quân Khải nhìn Dư Hạc cách đó không xa đang đi tới, vẫy vẫy tay, sau đó xoay người mỉm cười với Vương Thiền, “Bọn này đi trước.”

Dư Hạc lúc này đã đi tới trước mặt bọn họ, cậu nhìn Vương Thiền một cái, hơi nhíu nhíu mày, sau đó khi quay đầu nhìn về phía Quân Khải liền bất giác nổi lên ý muốn làm nũng, “Biết là anh ra tay mà, sao không nói trước cho em một tiếng, làm em căng thẳng đến lòng bàn tay đầy mồ hôi.”

Vương Thiền lập tức trợn to, nhìn Dư Hạc không chớp mắt. Đây quả thực là… manh~ một cách tương phản a !

Dư Hạc bị nàng nhìn đến mức hơi xấu hổ, cậu quay người khẽ gật đầu với Vương Thiền, sắc mặt nghiêm túc, “Cám ơn.”

Vương Thiền nhất thời có chút luống cuống, “Ha ha, có gì đâu, các cậu cũng đã nói cảm ơn rồi. Vậy tôi đi đây.”

Đợi đến khi bóng dáng nàng đi xa, Quân Khải mới sờ sờ đầu Dư Hạc, ánh mắt cong cong, “Nghe nói em biểu hiện rất khá đúng không ?”

Dư Hạc hừ nhẹ một tiếng, “Lúc đó, em thực sự sợ Lý Y Hiểu sẽ nhào tới đánh mình, em cảm thấy trạng thái của nàng giống như sắp nổi điên muốn đánh người vậy.”

Quân Khải nhất thời bị cậu chọc cười, “Em còn sợ một tiểu cô nương à, nàng muốn đánh thì em cứ đánh trả a !”

Dư Hạc không thể tin nhìn anh, loại ánh mắt đó chính xác là đang nói ‘Anh cư nhiên dạy em đánh con gái’.

Quân Khải có chút ngượng ngùng ho khan hai tiếng, ấp úng nói, “Nàng khi dễ em mà, dù sao nếu nàng dám đánh em trước mặt anh, anh tuyệt đối sẽ đánh chết nàng.” (……)

Dư Hạc có chút dở khóc dở cười, cậu trừng mắt nhìn Quân Khải một cái, nửa là nén giận nửa là cảm động.

Kể từ sau ngày đó, tiền sử về việc Dư Hạc phấn đấu làm giàu cứ như thế được truyền lưu khắp trường học cùng với quyển tạp chí kia, nhanh chóng bao phủ tất cả tin đồn về “bao dưỡng” trước đó. Đặc biệt đối với những đàn em nữ sinh năm nhất mà nói, Dư Hạc quả thực sắp biến thành hoàng tử trong tiểu thuyết của các nàng. Mặt mày thanh tú tài sản kếch xù, đặc biệt còn có một đoạn truyền kì về quá khứ nữa. Đây quả thực là không thể nào hoàn mỹ hơn a !

Kiều Tân Hạo xem tạp chí trong tay, mặt trên trang báo có hình minh họa của Dư Hạc, Dư Hạc trong ảnh chụp hơi nghiêng mặt, khóe miệng mang theo một ý cười nhu hòa, nhìn qua vừa tinh thuần lại vừa ấm áp. Ánh mắt Kiều Tân Hạo thình lình trở nên dị thường phức tạp, hắn hơi cắn chặt răng, cuối cùng lấy điện thoại gọi qua nói mấy câu.

.

Dư Hạc nhìn nam nhân trông có vẻ hơi tiều tụy trước mặt, hơi hơi nhíu mày. Trong lòng cậu mạc danh kì diệu cảm thấy, người này vốn không phải như vầy, hắn phải là tùy ý bốc đồng, vĩnh viễn cao cao tại thượng mới đúng.

“Chuyện gì ?”

“Hôm nay đến nói lời tạm biệt với cậu.” Kiều Tân Hạo khẽ cười, biểu tình rất nhẹ nhàng bình thản.

Dư Hạc sửng sốt, sau đó trầm mặc một lúc, “À.”

“Này này này, tôi đã nói ít gì cũng là bạn bè mà !” Kiều Tân Hạo vô lại nở nụ cười, “Thôi, trước kia có điểm ngây thơ, suốt ngày cứ dỗi rồi quấn quýt lấy cậu, thật xin lỗi ! Để không bị Giản Quân Khải nhà cậu đánh chết, tôi nghĩ mình nên ngoan ngoãn về nhà là hơn.”

Vẻ mặt Dư Hạc không có biểu tình gì, nhưng cậu lại cảm thấy trong lòng hơi hỗn loạn, giống như có cái gì đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào chứ ?

“Ngay cả bạn bè cũng không muốn làm với tôi à ! Ai, mặc dù lúc trước tôi có chút tùy hứng, nhưng cũng chưa làm chuyện gì quá phận !” Kiều Tân Hạo thực ủy khuất nhìn cậu.

Sắc mặt Dư Hạc lập tức trở nên khó hiểu, cậu mím môi, rốt cục mở miệng, “Không phải không muốn, chỉ là… Phải được Quân Khải đồng ý mới được. Anh ấy không thích cậu, cho nên… chắc là khỏi đi.”

Kiều Tân Hạo tức thì sửng sốt, nụ cười trên mặt suýt nữa vỡ vụn. Hắn cúi đầu điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, cơn oán hận nơi đáy mắt chợt lóe rồi qua, khi một lần nữa ngẩng đầu thì đã mang theo một nụ cười chua xót.

“Cậu quả thực rất thích cậu ta a ! Hâm mộ thật.” Nói xong hắn đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Dư Hạc, “Nếu một mống bạn bè cũng không có sẽ thật sự rất cô đơn. Được rồi, chúng ta không làm bạn bè cũng được thôi, sau này có gì cứ gọi điện thoại cho tôi, ít nhất chúng ta cũng là người quen đúng không.”

“Như vậy, hẹn gặp lại !” Cuối cùng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cái kia…” Giọng nói của Dư Hạc đột nhiên vang lên sau lưng.

Kiều Tân Hạo lập tức dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

Vẻ mặt Dư Hạc dường như có phần rối rắm, cậu cau mày, trong ánh mắt có vài thứ cảm xúc đang không ngừng xao động.

Trong lòng Kiều Tân Hạo nhất thời nảy lên một tia chờ mong.

Rốt cục, Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt đã trở lại bình tĩnh. Cậu thản nhiên mở miệng, “Đi đường bình an, hẹn gặp lại. Còn có, về rất nhiều chuyện, cám ơn.”

Ánh mắt Kiều Tân Hạo nhất thời ảm đạm xuống, cơn oán giận cùng đố kỵ trong người hắn không ngừng khởi động, bất quá cuối cùng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng cười, “Gặp lại sau, có lẽ chúng ta về sau sẽ còn cơ hội gặp lại, bảo trọng nha.”

Nói xong câu đó hắn liền dứt khoát quay đầu đi, biểu tình trên mặt đã âm trầm như cũ.

Dư Hạc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Kiều Tân Hạo dần xa, ánh mắt hơi giật giật, sau đó lại trở về với nét mặt vô biểu tình. Không hiểu vì sao, khi đối mặt với người này cậu sẽ luôn có một số tình tự kỳ lạ nổi lên, cậu rất sợ hãi, sợ loại cảm xúc này sẽ khống chế bản thân mình, vô cùng sợ hãi.

Cuộc sống lại chợt trở nên an bình, Dư Hạc thích cuộc sống như thế này, mỗi ngày đều có thể cùng Quân Khải cố gắng vì mục tiêu học chung lớp, mỗi ngày đều có thể ôm người mình yêu nhất ngủ, bất kể làm gì cũng luôn bên mình, đơn giản mà khiến người ta không tránh khỏi phải cay mũi, phải khao khát cái gọi là vĩnh hằng.

Nếu vĩnh viễn được như vậy thì thật tốt…

.

“Anh đã nói tiểu Hạc nhà anh là lợi hại nhất mà !” Quân Khải trông như bắt đầu cao hơn Dư Hạc, khóe miệng anh nhấc lên một nụ cười vô cùng xán lạn.

Dư Hạc cũng hơi hơi giương khóe miệng, tràn ngập trong đôi mắt đều là ý cười thỏa mãn. “Cũng chỉ là hạng 21 thôi, anh còn đứng nhất toàn trường mà.”

Quân Khải nhướn máy, cười khẽ, “Cái đó không giống nhau. Tóm lại, chúng ta chắc chắn sẽ học cùng lớp rồi, về sau mỗi phút mỗi giây đều được nhìn thấy em, thật tốt.”

Dư Hạc có chút buồn cười nhìn anh, “Chúng ta bây giờ đã là bên nhau mỗi ngày a, nếu mỗi phút mỗi giây đều ở cùng nhau, vậy sẽ nhìn không chán sao ?”

Quân Khải khẳng định lắc lắc đầu.

Dư Hạc lại nở nụ cười, cậu áp sát khuôn mặt Quân Khải, chớp nhoáng hôn một cái lên mặt anh.

Quân Khải sững sờ hai giây, sau đó cười vươn tay cù lét Dư Hạc, “Dám chơi lén anh rồi ha, lá gan của tiểu hạc em ngày càng lớn mà !”

Dư Hạc lớn tiếng cười, cố gắng tránh thoát bàn tay luôn muốn tấn công mình. Rốt cục, cậu ngã vào trong ngực Quân Khải, vừa cười vừa thở phì phò. “Đừng náo nữa, đừng náo nữa, em sắp cười đến tức thở rồi !”

Vì thế Quân Khải liền an phận trở lại, trong không khí như tràn ngập một sự ngọt ngào thầm lặng. Nhưng ngay sau đó, di động của Quân Khải lại đột nhiên vang lên, nháy mắt phá tan bầu không khí.

Quân Khải nhìn thoáng qua màn hình di động, bắt lên, tay kia vẫn còn đang ôm Dư Hạc. “Tên nhóc cậu làm gì rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế. Đường dây quốc tế đắt tiền lắm đấy.”

Hạ Hàm đầu bên kia rất đắc ý hừ một tiếng, “Khà khà, ông đây hiện đã làm chủ một công ty rồi, đã hiểu được đồng tiền rồi nhá.”

Quân Khải liền nở nụ cười. Tuy rằng mấy tháng gần đây công ty của bọn họ đang chậm rãi phát triển lên, nhưng hiện giờ vẫn chưa đến mức có thể kiếm được lợi nhuận. Chẳng biết cậu ta rốt cuộc đang đắc ý điểm nào đây ? Mấy ngày nay bởi vì chuyện công ty mà bọn họ hầu như cứ cách vài ngày sẽ nói chuyện điện thoại một cuốc, bưu kiện thì không đến hai ngày sẽ gửi một lần, ngôn từ nói chuyện với nhau cũng thân thiết tùy tiện hơn rất nhiều.

Dư Hạc ở bên cạnh nghe, hơi bĩu môi. Quân Khải đã sớm nói cho cậu về quan hệ hợp tác giữa anh và Hạ Hàm, về cả kế hoạch công ty của bọn họ nữa. Dư Hạc cũng góp vốn không ít. Thế nhưng, cho dù là vậy, sau lưng cậu vẫn có chút ghen tuông, có một ít cảm xúc không chịu nghe theo sự khống chế của lý trí.

“Cậu về đây rồi công ty ra sao ?” Quân Khải hơi nhíu nhíu mày, mấy giây sau mới lại giãn ra, “Biết rồi, tôi đến đó đón cậu.”

Không đợi Quân Khải nói chuyện, Dư Hạc đã tự mình ngồi dậy từ lồng ngực anh, “Cậu ta trở về à ?”

“Ừ.” Quân Khải cười xoa xoa đầu cậu, giống như hiểu rất rõ suy nghĩ của Dư Hạc lúc này, “Ngoan, đừng ghen. Chúng ta cùng đi nhé !”

Tình tự được che giấu bị Quân Khải một câu chỉ ra, Dư Hạc có phần xấu hổ lắc đầu, “Anh đi đón bạn, em sẽ không đi đâu ! Kỳ thật… em cũng không có, ghen, như vậy.”

“Không sao, đi cùng anh đi ! Trước kia Hạ Hàm đã từng nói rất muốn được làm quen em, có điều khi ấy anh không đồng ý, hiện giờ vừa lúc, dù gì anh cũng sẽ tìm cơ hội giới thiệu em cho cậu ta.”

Dư Hạc bấy giờ mới chịu nâng mi mắt nhìn Quân Khải, cắn cắn môi, “Vậy… được.”

Hai người thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị xuất phát, ngay lúc này di động của Dư Hạc nhận được một tin nhắn. “Có kết quả thi rồi, cậu thi không tệ nha, chúc mừng ! Nhân tiện, nghỉ hè vui vẻ.”

Cậu không khỏi hơi cau mày, sau đó cất điện thoại vào lại túi quần.

“Chúng ta đi thôi !” Quân Khải đi tới ôm vai cậu.

Dư Hạc mỉm cười, “Ừm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui