Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

“Không phải là anh đi cùng Hạ Hàm cho tới giờ mới về chứ !” Dư Hạc bĩu môi, thoạt nhìn như hơi giận dỗi.

“Anh…” Xem ra Tiểu Hạc không biết chuyện hôm qua, Quân Khải không biết tâm tình của mình giờ phút này là như thế nào, là nhẹ nhõm, hay là… có một chút thất vọng.

“Cái kia…” Dư Hạc cắn cắn môi, dè dặt liếc nhìn Quân Khải một cái, trong giọng nói mang theo ba phần chột dạ, “Em muốn thẳng thắn với anh một việc.”

“Chuyện gì ?”

“Tối hôm qua, em cùng Kiều Tân Hạo ra ngoài.” Dư Hạc gãi gãi tóc mình, nghiêng đầu nhìn anh, “Cậu ấy nói cậu ấy muốn mua quà sinh nhật cho bạn gái, nên bảo em đi cùng góp ý cho mình.”

Quân Khải giật mình, ánh mắt của anh rất phức tạp, im lặng nhìn Dư Hạc, không nói lời nào.

“Này, anh giận.” Dư Hạc khẽ kéo kéo ống tay áo Quân Khải.

“Thật sự giận rồi ?” Nụ cười của cậu phiếm hai phần lấy lòng, “Cái đó, kỳ thật, em có lời muốn nói với anh…”

Biểu tình của Dư Hạc đột nhiên trở nên có phần nghiêm túc, cậu kéo Quân Khải đến một băng ghế đá dưới tàng cây ngồi xuống, hít thật sâu một hơi, hé miệng nói liền một câu, “Xin lỗi !”

Quân Khải mấp máy môi, “Sao phải giải thích với anh ?”

Mặt Dư Hạc hiện một tia cười khổ, “Bởi vì cảm thấy… Giống như em đã sai điều gì đó, anh rõ ràng rất không thích em với cậu ta ở cùng một chỗ, em biết được. Đôi khi em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, loại cảm xúc này cứ như không phải của em, nhưng lại luôn can thiệp vào cảm xúc của em mỗi khi em sắp đưa ra quyết định, rất kỳ quái đúng không ? Nhưng nó quả thật kỳ quái như thế đấy. Em rất ghét cái cảm giác này, chính là cái loại biết rất rõ là không đúng nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt, em thật sự rất chán ghét. Nhưng em có thể thề, em không thích cậu ta, thật sự. Với lại, em không biết Kiều Tân Hạo trước kia có từng thích mình không, nhưng hiện tại cậu ta không thích em, cậu ta đã có bạn gái rồi.”

Biểu tình của Dư Hạc có vẻ hơi rối rắm, cậu hơi mở to mắt nhìn, nhìn Quân Khải không dời mắt, “Lúc trước anh đã từng nói, nếu em gặp chuyện gì, thì hy vọng em có thể nói ra.”

Nói xong cậu dường như được tiếp thêm can đảm mà gật đầu, “Ừm, anh đã nói thế. Anh còn nói bất kể chuyện gì có phát sinh sẽ luôn ở bên em, cùng em giải quyết.”

Cậu cười với Quân Khải vẫn đang im lặng, “Khụ khụ, anh đã nói rồi, không được nuốt lời a !”

Quân Khải bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện đang phát sinh đều nằm ngoài dự liệu của anh, anh chưa từng nghĩ Dư Hạc sẽ phản ứng như thế, anh cũng không nghĩ cậu sẽ chủ động nói cho mình biết chuyện này, anh vốn tưởng là, anh vốn tưởng là… Lẽ nào trong tiềm thức của anh vẫn chưa đủ tin tưởng Dư Hạc ?

“Thôi được rồi, em đói quá, ăn sáng không ? Cùng đi nhé.” Dư Hạc cười, trực tiếp lãng đi vấn đề vừa đề cập.

“Em mới sớm như vậy đã chờ anh dưới lầu, chỉ vì để cùng anh đi ăn sáng sao ?” Quân Khải dừng một chút, rốt cục cũng mỉm cười.

“Trước giờ đều là anh mới sáng sớm đã mua bữa sáng cho em, chờ em a ! Hôm nay đến lượt em một lần !” Dư Hạc ngẩng đầu lên, cười thật rạng rỡ.

“Em…” Quân Khải nhìn cậu, “Hôm qua cùng Kiều Tân Hạo đến nơi nào ?”

Chẳng hiểu vì sao, anh luôn cảm thấy Tiểu Hạc hôm nay có chút gì đó kì lạ, nhưng kì lạ ở đâu thì anh không thể nói rõ.

“Hì hì, đó thì…” Dư Hạc có chút xấu hổ cười cười, “Trước tiên đi cửa hàng trang sức, sau đó cậu ta đưa em đến quán bar, nhưng quán bar rất ầm ĩ, em không thích. Em chỉ ở trỏng chừng nửa tiếng thì ra rồi, em thề, thật sự chỉ có nửa tiếng !”

Đôi mắt của cậu trong suốt nhìn Quân Khải, rồi còn nghiêm túc giơ ba ngón tay lên thề.

“Vậy em…”

“Ưm, gì thế ?” Dư Hạc nhìn anh.

Quân Khải khựng hai giây, sau đó vươn tay sờ sờ đầu Dư Hạc, “Không có gì, đi thôi, dẫn em đến phố ăn vặt sau trường ! Sáng nay em không có tiết đúng không, chúng ta có thể từ từ ăn.”

Dư Hạc cười gật đầu.

“Ừm…” Quân Khải cuối cùng cũng dừng bước, anh xoay người, biểu tình có phần rối rắm, “Thật ra… Anh với Hạ Hàm lúc đó cũng ở đấy ! Em không thấy sao ?”

“Ơ ? Thật vậy à ?” Dư Hạc mở to mắt nhìn, “Nếu biết bọn anh cũng ở đó thì em sẽ không vội đi rồi !”

Quân Khải cắn môi, “Thật sao ?”



Thế là bỗng nhiên vào một ngày sau đó…

Khi Quân Khải đứng trên ban công nhìn đến Dư Hạc đứng ở dưới lầu kí túc xá chờ mình, anh rốt cuộc cũng dần cảm nhận được, Tiểu Hạc đã đột ngột thay đổi hẳn, trở nên hoạt bát, sáng sủa. Mỗi ngày cậu đều sẽ rời giường sớm để cùng đi ăn sáng với Quân Khải, thỉnh thoảng còn chủ động đến lớp anh tìm anh, và mỗi khi cậu cười lên thì ánh mắt sẽ cong theo, có chút gì đó như rằng muốn trưng toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất thế gian ra trước mặt anh. Ngay cả lúc nói chuyện với những người khác, thái độ của cậu cũng thân thiết hơn trước kia biết bao nhiêu lần.

Tựa như ngày đó, lúc bọn họ đang ăn cơm ở căn tin, một bạn học của Tiểu Hạc chạy tới.

“Nè, Dư Hạc, lớp chúng ta dự định tổ chức một chuyến picnic nho nhỏ, xe cũng đặt xong rồi, bây giờ chỉ còn mỗi cái danh ngạch, cậu có muốn đi cùng bọn tớ không ?”

Dư Hạc hơi ngạc nhiên một chút, không nói gì.

Quân Khải khẽ cười, vừa định mở miệng cự tuyệt giùm cậu thì lại thấy Dư Hạc ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, “Tốt, vậy cứ tính thêm tớ đi !”

Mãi cho đến bây giờ Quân Khải vẫn không cách nào hình dung được cảm xúc của mình ngay lúc đó, đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy Dư Hạc mỉm cười với một người khác. Tiểu Hạc mà anh biết rõ ràng không thích những hoạt động này, rõ ràng không thích giao thiệp, mỗi khi em ấy đi vào dòng người đông đúc, em ấy thậm chí còn hơi chút khẩn trương túm tay áo anh. Nhưng không biết sao, anh bỗng nhiên thấy khó mà tiếp nhận một Dư Hạc trở nên thân thiện hoạt bát thế này, ừ thì, anh đích xác có chút để ý, chỉ là không quen lắm.

Nghĩ như vậy, anh khẽ thở dài một hơi.

Dư Hạc đang đứng dưới lầu hình như nhìn thấy anh, cậu ngước đầu nhìn Quân Khải, cười phất phất tay về phía anh.

Quân Khải cũng cười, “Chờ anh chút, anh xuống ngay đây.”

Khi anh bước đến dưới lầu, liền nhìn thấy Dư Hạc có vẻ hơi nhàm chán đá đá cục đá dưới chân, trên tay còn đang cầm một hộp giấy đựng cái chén, Giản Quân Khải đoán chừng bên trong chắc hẳn là cháo hay gì đó đại loại.

“Nè, bữa sáng.” Quân Khải cười đưa thứ trong tay cho anh, thật cẩn thận nâng chén đặt vào tay Quân Khải, “Cuối cùng em cũng được mua một bữa sáng cho anh, thật không dễ dàng đúng không !”

“Dư Hạc…” Quân Khải bỗng dưng gọi tên cậu đầy đủ, biểu tình trên mặt anh thật nghiêm túc.

“Ừm, sao thế ?” Dư Hạc trừng mắt nhìn, đáy mắt lơ đãng hiện lên một chút hốt hoảng.

“Em rốt cuộc là làm sao vậy ?”

“Ơ ? Chuyện gì ?” Dư Hạc hơi nghi hoặc nhìn anh, khó hiểu cười cười, “Em đâu có gì a ! Sáng nay chẳng phải anh không có tiết sao, nhanh đi lên ăn đi, lát nữa nguội mất bây giờ!”

Quân Khải cau mày, không nói gì.

“Ai chà, được rồi được rồi.” Dư Hạc vòng qua sau người anh, sau đó hối thúc đẩy anh đi tới, “Nhanh trở lại phòng ăn sáng đi !”

Quân Khải xoay người lại, túm lấy tay cậu, “Cùng lên đi ! Trong phòng có một tên đi sớm tự học, còn hai tên cũng không ngủ trong phòng.”

“A, vậy phòng bọn anh chỉ còn một mình anh ?” Dư Hạc vừa đi theo anh vừa hỏi.

“Ừ.”

“Vậy chẳng phải anh sẽ cô đơn sao ?” Dư Hạc cười.

“Đúng vậy, cho nên chi bằng em dọn lại đây ở chung với anh đi ?” Quân Khải vươn một bàn tay xoa xoa tóc cậu.

“Được !”

Quân Khải kinh ngạc, anh có chút không kịp phản ứng, “Chẳng phải em đã nói…”

“Thật ra trong trường tuy rằng có quy định không được thuê nhà bên ngoài ở, nhưng bản chất chỉ là để chúng ta đóng tiền thuê phòng thôi, em nghe nói phòng bên cạnh có một nam sinh vừa khai giảng không được vài ngày đã dọn ra ở với bạn gái, trường cũng không nói gì cả.” Dư Hạc mỉm cười nhìn anh, đáy mắt mang theo chút thần thái chờ mong.

Quân Khải sửng sốt vài giây, sau đó cười gật đầu, “Tốt, như vậy đi.”

Anh mở cửa phòng dẫn Dư Hạc cùng vào. Dư Hạc vừa vào liền an vị xuống giường của anh, sau đó rút một quyển sách từ giá sách bên cạnh lật xem, một bên xem còn một bên không quên nhắc nhở Quân Khải, “Nhanh ăn cháo của anh đi, lạnh rồi đấy.”

“Biết rồi biết rồi.” Quân Khải bất đắc dĩ ăn vài ngụm hết chén cháo, sau đó tiến lại ngồi xuống bên cạnh Dư Hạc.

“Ngon không ?” Dư Hạc ngẩng đầu nhìn anh.

“Em nếm thử là biết !” Nói xong Quân Khải liền một tay giữ lấy cổ Dư Hạc, cúi người hôn xuống.

Dư Hạc có lẽ là vừa uống sữa, cho nên miệng còn lưu lại hương sữa thoang thoảng, Quân Khải vươn đầu lưỡi mềm nhẹ càn quấy trong miệng cậu, tỉ mỉ liếm láp mọi ngõ ngách bên trong. Dư Hạc mới đầu hơi giật mình mấy giây, nhưng sau đó cũng cực kì phối hợp vươn đầu lưỡi quấn quýt lấy Quân Khải.

Mãi đến khi cảm thấy hô hấp của mình đã có chút không thông, cậu rốt cục mới bừng tỉnh đẩy Quân Khải ra.

Quân Khải mang một vẻ mặt đắc ý cười, “Quả nhiên em vẫn là người thua trước.”

Dư Hạc hừ khẽ một tiếng, bộ dáng có phần ảo não, “Đó là vì lượng hô hấp của em không dài.”

“Ừ, hô hấp của em không dài.” Quân Khải nói ra lời này một cách vô vàn ôn nhu và nuông chiều.

Ánh mắt Dư Hạc hơi lóe sáng, sau đó cậu nhào người tới Quân Khải. Quân Khải ngây ngẩn toàn thân, anh ngơ ngác nhìn Dư Hạc với nụ cười như tính làm chuyện xấu cởi bỏ nút áo anh, sau đó phủ đôi môi lên hôn mỗi một tấc da thịt của anh.

“Tiểu Hạc…”

“Không được nói chuyện.” Dư Hạc ngước đầu hôn lên môi Quân Khải, ngăn những lời kế tiếp anh muốn nói vào trong miệng. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại, dẫn theo một tia mị hoặc khác thường, “Quân Khải, anh yêu em không ?”

“Ừ…”

“Chúng ta làm tới đi !” Nụ cười trên mặt Dư Hạc càng sâu hơn, cậu có chút khó dằn nổi cởi quần Quân Khải ra, sau đó chuẩn bị ra tay cởi của chính mình…

“Dư Hạc !” Thanh âm của Quân Khải mạnh mẽ nâng cao, anh cau mày, hơi nghiêm nghị nhìn cậu, “Em đừng như vậy có được không !”

Mọi động tác của Dư Hạc trong nháy mắt đều cứng lại, cậu sững sờ hai giây, sau đó rất tự nhiên ngồi dậy khỏi người Quân Khải, than thở: “Không muốn làm thì thôi vậy !”

Cậu đứng lên, sửa sang lại áo quần ít đỉnh, sau đó cười cười với Quân Khải, “A, em đột nhiên nhớ ra mình còn ít chuyện, em đi trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui