Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

“Cái gì ?” Lý Y Dương mập mèm hỏi hắn.

“Tôi…” Kiều Tân Hạo hấp hé miệng, cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói trở về, đó cũng chẳng phải chuyện đáng khoe lung tung.

“Đêm qua tôi bị chuốc thuốc mê, cho đến lúc sáng tỉnh dậy đã không thấy Dư Hạc đâu…”

“Hả ?” Lý Y Dương giống như đột nhiên thanh tỉnh, không thể tin đề cao âm lượng, “Ý cậu là chuyện tối qua không thành ?” Dừng một chút, y mới nói tiếp, “Lẽ nào Giản Quân Khải đã giải cứu Dư Hạc rồi ? Cậu không nhớ gì cả sao. Phòng cậu thuê là phòng vip mà, người bình thường làm gì vào được a !”

“Tôi mà nhớ rõ thì còn gọi cho anh làm gì !” Kiều Tân Hạo gầm lên.

“Cậu đừng kích động.” Lý Y Dương ngữ khí bình tĩnh an ủi hắn, mang theo chút lo lắng, “Nếu quả thật Giản Quân Khải đã cứu Dư Hạc đi rồi, tôi nghĩ, có lẽ cậu nên tự chuẩn bị xem làm gì để nghênh đón sự trả thủ của hắn.”

Kiều Tân Hạo tức điên giộng mạnh xuống bàn, Giản Quân Khải, hắn đã trả thù rồi ! Bây giờ phía sau vẫn còn đau, nghĩ đến đây, hắn liền có một xúc động hận không thể ngũ mã phanh thây Giản Quân Khải ra.

“Được rồi, tôi sẽ liên lạc lại với anh sau.” Kiều Tân Hạo thở hổn hển nói, căm giận cúp điện thoại.

Hăn nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Tô Vũ trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ kia, hơi cau mày.

Nửa tiếng sau, hắn gọi một chiếc taxi trước cổng khách sạn. Hôm qua vì để tránh một ít phiền toái, hắn đã không lái xe mình lại đây.

Dọc đường đi, trong lòng hắn lo âu bất an, cú điện thoại vừa rồi của Tô Vũ khiến cho hắn có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, khi hắn tới nơi ở của Tô Vũ, lập tức nhìn thấy cô gái từng luôn cười rạng rỡ đuổi theo sau hắn đang hé ra khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt xinh đẹp hồng hồng, không có tiêu cự nhìn mặt đất, cả người bốc lên một luồng không khí vừa phẫn nộ lại vừa đau thương.

“Tiểu Vũ.” Hắn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng gọi nàng.

Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, mặt không chút thay đổi. Kiều Tân Hạo ngây người, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Tô Vũ kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, thò tay lấy xấp ảnh chụp đặt bên cạnh, trầm mặc đưa cho hắn.

Kiều Tân Hạo có chút không rõ, vừa rồi trong điện thoại biểu hiện của Tô Vũ luôn làm cho hắn thấy hơi khác thường, có phần mê man nhận lấy xấp ảnh, sau đó, hắn chấn động toàn thân, hai mắt mạnh trợn to.

Một lát sau, cả người hắn đông cứng như tảng đá, giống như đại não đã mất đi khả năng điều hành vận động của cơ thể, như một khúc gỗ đứng bất động tại chỗ, hai tròng mắt dần bắt đầu bốc hỏa nhìn lom lom những tấm ảnh trong tay.

“Có điều gì muốn giải thích với em không ?” Tô Vũ lạnh lùng nói.

“Tiểu Vũ…” Kiều Tân Hạo rốt cục cũng phục hồi tinh thần, hắn cố gắng áp chế lửa giận đang không ngừng bốc lên trong ngực, dưới tình huống hắn phải nhanh nghĩ biện pháp trấn an Tô Vũ trước đã, nếu không dự án tiếp theo của công ty hắn sẽ bị phá sản một nửa.

“Em hãy nghe anh nói…”

“Ừ, em đang nghe, anh nói đi.” Tô Vũ hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nhìn hắn.

“Anh…” Kiều Tân Hạo há mồm nói một chữ, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình lúc này là một mảnh hỗn loạn, phẫn nộ sợ hãi căm hận cùng lo lắng hỗn độn một chỗ, hoàn toàn nhiễu loạn tâm tình hắn. Hắn phải giải thích như thế nào đây…

Những tấm ảnh dâm ô đó đã hiển hiện không lầm lẫn khuôn mặt tràn ngập tình dục của hắn, nhưng lại không nhìn thấy mặt của người còn lại. Cặp đùi trắng bóng câu chặt lấy đối phương, làn da lỏa lồ, thậm chí trên giường cũng thấm nhiều điểm trọc dịch, tất cả đều cho một kích thật mạnh vào lòng tự trọng của hắn, đó là một loại nhục nhã gần như trắng trợn, cảm giác nhục nhã cùng căm hận mãnh liệt thiêu đốt trong đầu hắn.

Tô Vũ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, dường như còn đang đợi lời giải thích của hắn.

“Này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Anh bị chuốc thuốc, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện đó.” Sau một lúc lâu, Kiều Tân Hạo rốt cục run rẩy mở miệng, các cơ mặt hắn khẽ run run, giống như đang rất cố gắng áp chế tâm tình của mình.

Môi Tô Vũ hơi run rẩy, lại như trước không hề hé miệng. Đôi mắt nàng lấp lánh ánh nước trong suốt, vẫn kiên định và cố chấp nhìn hắn, “Em tin tưởng anh.” Cuối cùng nàng nhẹ nhàng nâng khóe miệng, “Em tin tưởng anh yêu em.”

Nàng ngay từ lúc còn nhỏ đã yêu người con trai trước mắt, nhiều năm trôi qua cho dù biểu hiện của Kiều Tân Hạo đối với nàng có bao nhiêu không để ý, nàng cũng vẫn không buông tay. Thật vất vả, hắn rốt cục cũng đồng ý quen mình, Tô Vũ tình nguyện tin tưởng rằng hắn bị mình làm cảm động, hoặc là hắn rốt cục cũng hiểu được lòng mình, chứ không muốn đi tin tưởng, là việc hắn quen nàng ngay từ đầu chỉ là một âm mưu.

Kiều Tân Hạo trong lòng chấn động, sau đó có một tia mừng thầm. Hắn biết cô nàng này thích mình, nhưng không nghĩ nàng cư nhiên dễ gạt như vậy.

“Tiểu Vũ.” Hắn đi tới trước ôm lấy nàng, mang theo sự ẩn nhẫn đau đớn, “Anh tất nhiên là yêu em. Anh không biết…. Anh không biết rốt cuộc là ai vì trả thù mình mà làm ra chuyện như vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.”

“Yên tâm, em cũng sẽ giúp anh.” Tô Vũ nhẹ nhàng cười, tựa vào đầu vai Kiều Tân Hạo, ánh mắt khẽ lay động.

*****

Dư Hạc có chút kinh hỉ nhìn căn phòng đã trang hoàng đâu ra đấy, miệng của cậu vẫn luôn mang theo nụ cười tươi tắn, ngồi phịch xuống ghế salon, “Thật thoải mái.”

“Phù !” Quân Khải lau mồ hôi trên trán, đi tới ngồi xuống cạnh Dư Hạc nhẹ nhàng ôm cậu, “Cuối cùng cũng có thể ôm em ngủ rồi, hì hì.”

Dư Hạc cười nhìn anh, không nói gì.

“Thích nơi này chứ ?”

“Thích.” Dư Hạc hai mắt sáng ngời, “Chẳng qua, em vẫn thích căn phòng anh thuê hồi trung học hơn. Có thể… là vì nơi đó để lại rất nhiều kỉ niệm lần đầu tiên a !”

Quân Khải dùng sức xoa tóc cậu, “Đáng tiếc chỉ là thuê, dì chủ nhà vẫn chưa muốn bán.” Nói đến chỗ này vẻ mặt anh liền đầy oán niệm, làm anh phải hao phí biết bao nhiêu thời gian a !

Dư Hạc nhịn không được cười, “Em chỉ nói vậy thôi, anh làm gì nghiêm túc thế, chỗ này cũng rất tốt rồi, có một loại… hơi ấm gia đình.”

Quân Khải cũng cười, “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn. Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé ?”

“Ừm, được.”

Quân Khải chuẩn bị dẫn cậu tới một nhà hàng Tây Âu vừa khai trương không lâu, ở nhà lần nào cũng chỉ ăn đồ ăn Trung Quốc, giờ cũng nên mang Tiểu Hạc ra ngoài ăn, anh vẫn nhớ rõ Dư Hạc kiếp trước dường như rất thích ăn cơm Tây, hình như vậy đi !

Có điều, anh không nghĩ tới chính là, anh cư nhiên có thể gặp ba mình trong tình cảnh này. Quân Khải lạnh mắt chán ghét nhìn ba anh, nếu không phải mỗi lần đều là anh dẫn Dư Hạc ra ngoài thì anh đã sớm nghĩ là ai đã an bài rồi.

Dư Hạc dường như hơi ngại ngùng, cậu cắn cắn môi, vẫn thản nhiên nói câu “Xin chào bác trai.”

Ánh mắt Giản Hành Tri nhìn hai người họ giống như nhìn một đám rác rưởi, ông lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía họ.

Biểu tình Dư Hạc càng thêm xấu hổ, bọn họ gặp ở cửa, cũng không thể không nói gì mà trực tiếp lướt qua Giản phụ đi vào, như vậy không khỏi quá vô lễ.

Giản Quân Khải thật ra lại căn bản chẳng thèm để ý chuyện đó, anh lập tức khinh thường, một phen kéo tay Dư Hạc, thản nhiên nói: “Đừng động đến người này, chúng ta vào thôi !”

“Mày đây là ngữ khí gì ! Dám nói chuyện với trưởng bối như vậy sao ?” Giản Hành Tri vừa nghe thấy lời anh liền tức giận, ông quay phắt người lại, nổi trận lôi đình nhìn anh.

Quân Khải liếc mắt nhìn ông, nhẹ nhàng nở nụ cười lạnh, “Chúng ta chẳng phải đã cắt đứt quan hệ cha con rồi sao ?”

“Cho dù như vậy, mày cũng chớ quên, tao đã nuôi mày bao nhiêu năm nay, tiền bỏ vào trên người mày là bao nhiêu ? Tất cả những thứ đó đều là mày thiếu tao.” Giản Hành Tri từ lúc đoạn tuyệt quan hệ với Quân Khải liền chặn thẻ tín dụng và chi phiếu của Quân Khải, cứ tưởng không được bao lâu đứa con bất hiếu của mình sẽ trở về cầu xin, không ngờ tới…

Giản Quân Khải thấy vô cùng vô vị cười khẽ, “Vậy ông chuẩn bị ít giấy tờ lại đây đi, tôi sẽ chuyển số tiền nợ ông vào tài khoản ông.”

“Mày…”

“Ồ, đây không phải Quân Khải sao ? Không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Lời tức giận bị cắt ngang, Ngô tổng từ phía sau đi tới. Ông mang trên mặt nụ cười ôn hòa, đầu tiên chìa tay bắt tay với Giản Quân Khải, sau đó mới xoay người nhìn thoáng qua Giản Hành Tri, hơi nghi hoặc hỏi, “Hai vị đều họ Giản, họ này cũng đâu phổ biến a ?”

Giản Hành Tri đương nhiên biết không thể tiếp tục đàm luận chuyện gia đình trước mặt người ngoài, đặc biệt là với đứa con khiến ông thấy sỉ nhục này, nhưng mà ông cũng từng mang Giản Quân Khải đến rất nhiều bữa yến tiệc kinh doanh, chuyện bọn họ là ba con phỏng chừng chỉ cần tra sơ là biết rồi. Vì thế ông mỉm cười, lập lờ nói cho qua, “Ha ha, Ngô tổng, bữa ăn hôm nay của chúng ta không phải là đền bù cho tiệc sinh nhật lần trước của ngài sao ? Chúng ta nên nhanh chóng vào thôi !”

Giản Hành Tri vừa nói, một bên vừa ẩn ẩn nghi hoặc, Giám đốc công ty Thượng Văn sao lại quen biết con trai mình. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của ông ấy, hình như là chưa biết quan hệ cha con của Giản Quân Khải với ông.

“Ha ha, vội làm gì.” Ông hơi cười cười, lại quay đầu nhìn Quân Khải, “Hợp tác giữa tôi với quý công ty nếu như đã xác định, vậy hôm nào tôi phái người qua ký hợp đồng với các cậu nhé !”

Quân Khải ái ngại cười, “Kỳ thật tôi chỉ là một ông chủ chuyên phủi tay thôi, về chi tiết cụ thể của hợp đồng tôi thật sự không rõ lắm. Bất quá tôi nghĩ với năng lực của Hạ Hàm, cậu ta hẳn đã sớm chuẩn bị tốt hợp đồng với công ty Thượng Văn rồi. Dù sao thì, đây đối với công ty chúng tôi mà nói chính là một đại sự phải coi trọng mà !”

Theo lời anh nói ra, biểu tình Giản Hành Tri càng lúc càng trở nên kinh ngạc, ông nghe được những lời Giản Quân Khải đang nói, nhưng lại không rõ anh đang nói cái gì. Công ty ? Hợp tác ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?

Ngô Khiêm Danh ha ha phá lên cười, “Tôi lại rất hâm mộ cậu, tuổi còn trẻ đã thành công trên sự nghiệp, đã vậy lại không cần hao phí tâm tư quá nhiều. Tôi này, đáp ứng bà xã dẫn bà ấy đi du lịch Maldives đã lâu rồi nhưng luôn không có thời gian, bà ấy vì thế mà giận tôi thật rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui