Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Không đợi Quân Khải trả lời, Dư Hạc liền lập tức đứng lên, “Phòng bếp nhà anh ở đâu ?”

“Ơ…” Quân Khải ngây người, “Bên này.”

Dư Hạc vô cùng tự nhiên mở tủ lạnh nhà anh, chọn ra mấy thứ nguyên liệu nấu ăn để lên bếp, sau đó thuần thục cất kĩ vào. Tuy rằng ở cùng Quân Khải mấy năm nay chuyện nấu cơm hầu như là được anh bao hết, nhưng tay nghề của Dư Hạc cũng không phải tệ, dù gì chính cậu cũng đã tự nuôi sống bản thân qua nhiều năm mà.

Quân Khải ở một bên nhìn cậu, nghĩ muốn giúp một tay nhưng lại không biết làm gì, trông có hơi luống cuống tay chân, nhưng hiếm khi lại làm Dư Hạc thấy có chút đáng yêu.

Cậu khẽ cười, “Anh giúp em rửa đồ ăn đi, bỏ vào nước vẩy vẩy là được rồi.”

“A, được.” Quân Khải tiếp nhận mớ rau cậu đưa tới, ở một bên yên lặng rửa. Anh càng lúc càng cảm thấy thế giới này thật quá mức ảo mộng, cái người thanh niên hiện đang đứng bên cạnh anh vẻ mặt chuyên chú xắc thức ăn, có thật là cái người vĩnh viễn chỉ biết nghiêm mặt cao ngạo lại hờ hững kia không ?

Quân Khải cười lắc lắc đầu, anh không ngu dốt, anh biết một con người không có khả năng đột nhiên thay đổi. Dư Hạc làm như vậy, nếu không phải có mục đích thì chắc là đã xảy ra biến cố nào đó anh không biết đi !

Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh lạnh xuống. Theo anh thấy, cái tên nam nhân Kiều Tân Hạo kia tuyệt đối không xứng đáng với Dư Hạc, nguyên nhân chính là như này, hắn chưa từng vì hành vi muốn trèo tường của mình mà áy náy, bất quá… Anh quay đầu liếc nhìn Dư Hạc. Cậu rõ ràng lại yêu tên kia như vậy, mặc kệ anh làm cái gì, cậu cũng chưa hề có một tia động dung.

Chẳng lẽ em ấy chưa nghe thấy tin đồn Kiều Tân Hạo sắp đính hôn với người con gái khác sao ?

“A a a, muối nhà anh để ở đâu ?” Dư Hạc một bên canh đồ ăn trong nồi, một bên hoang mang rối loạn vội tìm muối.

“A ? Anh cũng… không rõ lắm.” Giản Quân Khải vội vàng giúp cậu tìm.

Trong nhà bếp một trận gà bay chó sủa. Cuối cùng, Dư Hạc nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, cười đến mức rất là dương dương tự đắc.

“Đã lâu không làm nhiều đồ ăn như vậy.” Dư Hạc chuyền một đôi đũa cho Quân Khải, “Nếm thử đi !”

Quân Khải đã sắp sinh ra “kháng thể” với những điều kinh ngạc Dư Hạc mang đến, anh bình tĩnh nâng bát bắt đầu ăn cơm, có phần trầm mặc.

Dư Hạc cũng cúi đầu bắt đầu im lặng ăn.

“Em với Kiều Tân Hạo rốt cuộc làm sao vậy, sao đột nhiên giữa chừng lại theo ở cùng anh ?” Qua hồi lâu, Quân Khải mới thản nhiên mở miệng. “Nếu em bởi vì chuyện gì đó mà tạm thời làm vậy, hoặc là có mục đích gì, vậy xin em trực tiếp nói cho anh biết, chỉ cần là chuyện anh có thể giúp anh sẽ không tiếc hết thảy giúp em, chứ anh không muốn nhận lấy cái cảm giác chiếm được rồi lại mất đi chút nào đâu.”

Động tác Dư Hạc hơi khựng lại, cậu không trả lời, ngược lại hỏi lại một câu, “Thật ra em vẫn luôn muốn biết, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào ?”

Thật tâm thì ngay lúc này, trong lòng Dư Hạc đã hiểu được, cậu vì sao sau khi hôn mê lại bỗng nhiên tỉnh dậy ở thế giới này, Quân Khải đã từng đề cập đến chuyện kiếp trước kiếp này có phải chính là như vậy không ? Vì sao Quân Khải nói từ trước khi thấy cậu anh đã nhận định cậu, vì sao anh nói rằng “Thời gian anh thích em tuyệt đối còn lâu hơn em nhiều”, rõ ràng vào thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, khi Quân Khải đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười đối diện cậu, cậu cũng đã rơi vào tay giặc rồi mà. Cái chữ “lâu” mà anh nói kia, chắc là từ kiếp trước đi ?

Còn nữa, vì sao trước kia lần đầu tiên Quân Khải nhìn thấy Kiều Tân Hạo lại có phản ứng lớn như vậy, vì sao anh vẫn luôn rất để ý Kiều Tân Hạo. Nhìn Giản Quân Khải trước mắt, Dư Hạc cảm thấy mình dường như trong chớp mắt đã hiểu ra, hiểu ra tất cả mọi chuyện.

Nơi này, có lẽ mới chính là khởi điểm của mọi thứ, là nguyên nhân gây ra hết thảy sự tình phát sinh.

Chẳng qua, khi nghĩ đến chính mình thế mà lại yêu Kiều Tân Hạo, cậu đã cảm thấy ghê tởm. Lẽ nào Dư Hạc trước kia cho đến nay vẫn không nhận thấy rõ bản tính của tên Kiều Tân Hạo này sao ? Rõ ràng một chút cũng không quan tâm cậu, rõ ràng chỉ cần cậu không chủ động gọi điện thoại sẽ không thèm nhìn đến cậu, rõ ràng thái độ không hề kiên nhẫn như vậy, rõ ràng liếc mắt một cái liền nhìn ra được Kiều Tân Hạo đối với cậu căn bản không có tình yêu. Tại sao Dư Hạc này vẫn khăng khăng một mực với Kiều Tân Hạo, chẳng phải người nam nhân trước mắt thấy thế nào cũng tốt hơn nhiều so với tên cặn bã kia sao ?

Quân Khải như trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh cũng không biết. Có thể lúc mới đầu là vì muốn nhìn cái người tên Dư Hạc trong lời đồn kia rốt cục là dạng gì, sau khi nhìn thấy em thì không biết sao lại cảm thấy em thật khiến người ta đau lòng, khoảnh khắc thấy em cười thì cảm thấy thật đố kỵ, sau đó, sau đó, dần dần anh cũng không rõ thứ tình cảm trong lòng mình là như thế nào.” Quân Khải nhìn Dư Hạc cười cười, “Em đây là đang lảng sang chuyện khác à ?”

“Ra là như vậy.” Dư Hạc nhỏ giọng lầu bầu. Cậu vẫn luôn để ý chuyện Quân Khải vì sao lại thích mình, so với cái lý do vô nghĩa kiếp trước kiếp này kia, quả nhiên cái này vẫn khiến người ta vừa lòng hơn. Chẳng qua… Sao bỗng nhiên thấy có chút ghen tỵ với Dư Hạc đời này chứ !

“Nếu em không muốn nói thì quên đi.” Thấy Dư Hạc thật lâu không trả lời, ánh mắt Quân Khải có chút ảm đạm, anh cúi đầu nhẹ nhàng cười.

Dư Hạc rốt cục cũng phục hồi tinh thần, “Không phải. Em chỉ đang tự hỏi nên trả lời anh như thế nào.” Cậu hơi ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Quân Khải, nghiêm chỉnh nói: “Em với Kiều Tân Hạo không hề phát sinh chuyện gì. Qua nhiều năm nay, kỳ thật em đều chỉ lừa mình dối người thôi, em biết hắn kỳ thật một chút cũng không yêu em, cho nên, hà tất em còn phải tự mình níu kéo hắn ! Một khi đã như vậy, còn không bằng ổn định chút tâm trạng sau đó chia tay trong hòa bình.” Nói rồi cậu nhẹ nở nụ cười, “Em cảm thấy, nếu người mình gặp trước là anh, em nhất định sẽ yêu anh.” Đúng vậy, em đương nhiên sẽ yêu anh.

“Còn có a, em hình như không còn chỗ ở rồi, cho nên tuy rằng có chút mặt dày, nhưng em vẫn van cầu anh thu lưu.”

Quân Khải nhịn không được cười, “Bất động sản trong tay em ít nhất cũng phải mấy tòa còn gì ? Còn sợ không có chỗ ở ư ?”

“…” Dư Hạc bị anh chặn nghẹn họng không thể trả lời, không cam lòng phản bác, “Em chính là muốn ở cùng anh, anh khó chịu à ?”

Quân Khải cười đến vui vẻ, Dư Hạc trước mặt cùng với Dư Hạc trong ấn tượng của anh hoàn toàn không giống nhau, điều này làm cho Quân Khải có một cảm giác vui sướng khi được thấy một mặt khác của Dư Hạc, mà Dư Hạc như vầy chỉ có anh mới được nhìn thấy.

“Không có khó chịu, anh rất vui.” Anh thật sự rất vui, còn chuyện gì vui vẻ bằng việc biết người mình thích lâu nay rốt cuộc cũng thích lại mình chứ !

Mặc dù không biết vì sao loại chuyện may mắn thế này lại đột nhiên rơi xuống đầu mình, thế nhưng anh vẫn lựa chọn thuận theo tự nhiên. Mặc kệ có phải là một giấc mộng hay không, ít ra thì hiện tại anh rất hạnh phúc không phải sao ?

Ban đêm, gió có chút lạnh lẽo. Dư Hạc lẳng lặng đứng trên ban công, hơi thất thần nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ gì.

Mấy hôm trước Quân Khải bồi cậu cùng về chỗ ở trước kia chuyển hành lý hết sang đây, Kiều Tân Hạo đối với việc cậu thình lình chia tay rất phẫn nộ, thế nhưng cũng chỉ là phẫn nộ mà thôi. Dù sao trong mắt hắn, Dư Hạc vẫn chỉ là một con búp bê vải không hơn không kém, cho dù chia tay, quyền chủ đạo hẳn phải nằm trong tay hắn. Bất quá, chuyện đã qua rồi cũng không sao, nếu Dư Hạc không chủ động chia tay, thì không lâu sau hắn cũng sẽ cười nhạo cậu một phen rồi rời bỏ cậu. Dù gì tiệc đính hôn của hắn với Tô Vũ cũng không còn mấy ngày. Cho nên, dù có tức giận, hắn cũng không làm gì cả, ngấm ngầm chấp nhận sự thực này.

Kể từ ngày đó, Dư Hạc vẫn luôn ở cùng một chỗ với Quân Khải. Quan hệ của bọn họ giống như chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi này đã đột ngột tăng mạnh, song, mặc cho cậu với Quân Khải hiện nay có ngọt ngào cỡ nào, thì giữa bọn họ vẫn không có được sự ăn ý được bồi dưỡng ra trong nhiều năm sinh hoạt cùng nhau, ngược lại vẫn có một sự nhiệt tình cùng không yên giữa những người mới bắt đầu yêu.

Thế nhưng, nếu cậu mãi luôn ở nơi này, vậy thì Quân Khải trong cuộc sống thực của cậu phải làm sao đây, Quân Khải đã cùng chung sống với cậu ba năm làm sao đây ?

Mỗi lần nhìn Quân Khải hiện tại mỉm cười với mình, cậu đều sẽ nghĩ tới câu nói kia, anh nói anh không muốn nhận lấy cảm giác có được rồi lại mất đi, nhưng mà, cậu thật sự có thể vĩnh viễn ở chỗ này sao ? Nếu như một ngày nọ cậu đột nhiên về với thế giới thật, vậy Dư Hạc nơi này sẽ thế nào, Quân Khải nơi này lại sẽ thế nào ?

Trong lòng của cậu thực mâu thuẫn, càng nghĩ như vậy, lại càng rối rắm phiền muộn.

Dư Hạc nhẹ nhíu mày, dạ dày dường như lại bắt đầu đau lên, cậu khẽ đặt bàn tay lên vị trí đang đau đớn không thôi kia, biểu tình trong nháy mắt trở nên méo mó.

Cậu nghĩ, mình có lẽ nên đi bệnh viện kiểm tra dạ dày một chút. Trong khoảng thời gian gần đây, dạ dày cậu càng ngày càng đau nghiêm trọng, phỏng chừng không phải là vừa xuất hiện, trước khi cậu tỉnh lại trong thân thể này, “Dư Hạc” hẳn đã có một thời gian ngắn bị đau dạ dày.

“Sao lại ra ban công hóng mát ?” Quân Khải từ bên trong đi ra, có điều, nụ cười trên mặt anh còn chưa triển khai hết thì liền lập tức cau mày, “Dạ dày em lại đau ?”

Môi Dư Hạc đã bị cậu cắn đến mức trắng bệch, cậu nhẹ nhàng gật đầu, bên môi tràn ra một tiếng rên đau đớn.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Quân Khải một phen ôm lấy Dư Hạc mang cậu xuống lầu nhét vào trong xe của mình. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dư Hạc đau dạ dày, chẳng qua mỗi lần cậu đều chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó sắc mặt bình tĩnh nói với anh rằng không sao, không cần lo lắng. Anh thấy Dư Hạc hình như rất ghét phải đi bệnh viện, vì thế cũng chỉ có thể chậm chạp trì hoãn.

Anh vốn đã chuẩn bị trước mặc kệ Dư Hạc có thích đến bệnh viện hay, có thích uống thuốc chích thuốc hay không, lần này anh cũng nhất định phải ép cậu điều trị bệnh tình cho đàng hoàng, thế nhưng anh vẫn thật không ngờ…

Trong nháy mắt khi nghe thấy bác sĩ nói ra kết quả kiểm tra với anh, không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của Dư Hạc chính là ngẩng đầu lên nhìn về phía Quân Khải. Chỉ thấy mặt của anh thoáng chốc trở nên trắng bệch, mặt không còn chút máu, ánh mắt anh vô hồn nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt, môi không ngừng run rẩy.

Dư Hạc bỗng nhiên thấy vô cùng khó chịu, lấp kín trong lòng chỉ còn lại khó chịu. Sau cùng thì cậu vẫn khiến anh nhận lấy cái cảm giác chiếm được lại mất đi. Cậu bỗng nhiên nhận ra, hết thảy mọi thứ cậu làm mấy ngày nay, dường như chỉ càng làm cho Quân Khải vào thời khắc cậu không thể không rời đi thế giới này càng thêm tuyệt vọng và đau khổ. Cậu thật sự đã tự làm bậy không thể sống mất rồi.

“Quân Khải.” Cậu chịu không được cầm tay anh, Quân Khải hơi ngẩn người, sau đó quay đầu lại nhìn cậu, tiêu cự rốt cuộc dừng lại trên mặt cậu, lại vẫn như cũ trống rỗng và mê man.

Không hiểu sao, ánh mắt này Quân Khải, làm cho cậu chỉ muốn khóc.

Vì thế cậu đứng dậy, lễ phép nói cám ơn bác sĩ, sau đó cầm lấy những thứ bác sĩ đưa, kéo Quân Khải đi ra ngoài.

“Thật xin lỗi.” Cậu cơ hồ vừa mở miệng liền không tự chủ thốt ra những từ này.

Quân Khải sửng sốt, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Ánh mắt anh hơi đỏ lên, có phần ướt át. “Dư Hạc…” Vừa nói ra hai chữ, giọng nói của anh liền nghẹn ngào.

Dư Hạc càng cảm thấy thêm khó chịu, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Quân Khải, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, biểu hiện của bọn họ lúc này ngược lại càng giống như Dư Hạc đang an ủi Quân Khải bị bệnh nan y vậy.

Về phần đoạn thời gian cuối cùng kia thì rất kinh khủng, kinh khủng đến mức Dư Hạc không bao giờ muốn nhớ lại một lần nữa. Không thể không nói, ung thư dạ dày thật là một loại bệnh đặc biệt khiến người ta thống khổ, cậu hầu như đêm nào cũng bị cơn đau đớn kịch liệt làm bừng tỉnh, sau đó nhìn đến gương mặt tái nhợt tuyệt vọng của Quân Khải thì càng thêm đau đớn hơn.

Các loại cháo Quân Khải đưa tới càng ngày càng phong phú, mỗi khi nhìn thấy những ngón tay dán băng cá nhân của anh, Dư Hạc đều nhịn không được khóc ra. Cậu hung hăng cắn môi dưới của mình, không phát ra thanh âm nào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Có lẽ cậu rốt cuộc đã hiểu được, rõ ràng là một cậu ấm như Giản Quân Khải vì sao lại có trù nghệ tốt như vậy, có lẽ cậu cũng đã hiểu được Quân Khải tại sao lại đặc biệt để ý việc cậu có đúng giờ ăn cơm hay không. Tim của cậu từng trận từng trận phát đau, thậm chí cơn đau còn chuyển đến dạ dày.

“Sao vậy, Dư Hạc, em sao vậy, em đừng khóc, em lại đau sao ? Đau lắm à ?” Quân Khải chân tay luống cuống giúp cậu lau đi nước mắt trên mặt, thế nhưng càng lau càng nhiều. Anh nhất thời kích động lên, nhiều ngày nay, rõ ràng bất kể Dư Hạc đau nhiều đến mấy cũng đều không chảy nước mắt giống như vầy, vì sao lại…

“Dư Hạc…”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi.” Dư Hạc khóc lắc đầu, lại không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

Thật xin lỗi, nếu không phải là em, anh có thể nào sẽ không đau khổ như bây giờ không.

Cậu nhìn Quân Khải gầy yếu đến không tưởng trước mắt, nước mắt giống như bị vỡ bờ từng giọt từng giọt rơi xuống. Em rốt cuộc đã có thể tham dự vào phần trí nhớ của anh mà em không biết, em rốt cuộc đã hiểu được tâm tình của anh lúc này, thế nhưng vì lẽ gì, lại khiến cho em nghẹn họng đến mức ngoại trừ câu “Thật xin lỗi” thì không còn nói nên lời nào khác.

Chuyện sau đó cậu thật sự một chút cũng không muốn nhớ lại nữa. Cậu chỉ biết là, có lẽ về sau đêm khuya khi giấc mộng có quay trở lại, cậu sẽ đột nhiên bị ánh mắt thống khổ tuyệt vọng cuối cùng kia của Quân Khải làm tỉnh giấc.

“Dư Hạc, đừng như vậy. Em đừng như vậy, anh van cầu em. Là lỗi của anh, là anh không chiếu cố cho em tốt, thật xin lỗi, em trở về có được không, em trở về được không ?”

Ngay một khắc ý thức lâm vào một mảnh tăm tối, cậu nghe thấy Quân Khải mang theo thanh âm khóc nức nở không ngừng quanh quẩn bên cạnh mình, sau đó chậm rãi, trở nên ngày càng xa.

Em trở về có được không ?

Thật xin lỗi.

Lại là một đoạn đường dài đằng đẵng và u tối, không hiểu sao, Dư Hạc đi trong bóng tối như vậy, lại tuyệt không sợ hãi. Cậu im lặng đi về phía trước, giống như đã biết được thứ gì đang chờ đợi trước mặt mình.

Nhưng mà, cho dù có tự tin đến thế, khi mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, nhìn đến Quân Khải với cặp mắt đen xì cùng chòm râu lổm chổm hiện ra trước mắt, cậu vẫn nhịn không được muốn khóc.

“Tiểu Hạc” Trong thanh âm Quân Khải rõ ràng mang theo chút run rẩy, con ngươi anh đỏ ngầu, không thể tin nhìn Dư Hạc đã mở hai mắt đang lăng lăng nhìn mình, giống như sợ hãi mình chỉ đang nằm mơ.

Dư Hạc ngồi bật dậy, ôm chầm lấy Quân Khải. Mũi kim tiêm nhỏ tí trên tay phải khiến mu bàn tay cậu tràn ra một tia máu, nhưng cậu lại giống như hoàn toàn không để ý, “Quân Khải…” Thanh âm cậu mang theo chút nghẹn ngào, “Xin lỗi, lại khiến anh lo lắng.”

Quân Khải thì lại nhạy bén thấy được vết thương trên mu bàn tay cậu, mặt lập tức lạnh xuống, “Em trước tiên từ từ đã.” Nói xong anh dùng động tác mềm nhẹ cầm tay Dư Hạc, “Anh đi gọi bác sĩ, em ngoan ngoãn ở yên đây đừng cử động.”

Nói rồi anh liền khẩn trương đi gọi bác sĩ. Dư Hạc có phần cười khổ nhìn đốm máu trên mu bàn tay mình, ánh mắt lại đột nhiên trở nên ảm đạm.

Cậu có thể nhìn ra vừa rồi Quân Khải phải dùng rất nhiều khí lực mới không thất thố trước mặt mình, cậu biết mấy ngày nay mình đã hôn mê không tỉnh, Quân Khải nhất định rất lo lắng. Anh sẽ lo lắng mình có thể nào lại một lần nữa rời anh mà đi không, anh phi thường kinh hoàng sợ hãi, anh nhất định sẽ ôm tất cả mọi chuyện vào trên người mình, cảm thấy là do anh đã không chiếu cố tốt cho mình.

Bác sĩ tiến vào tỉ mỉ kiểm tra một hồi, sau đó chỉnh sửa vết thương trên mu bàn tay cậu cho tốt lại, lúc này mới mỉ cười nói với Quân Khải: “Không cần lo lắng, cậu ấy hẳn đã không còn vấn đề gì lớn nữa.”

Quân Khải bấy giờ mới khẽ khàng thở phào một hơi, sau đó ngồi vào bên người Dư Hạc, nâng mặt cậu hôn thật sâu lên.

Dư Hạc vô cùng phối hợp hùa theo động tác của anh, mãi cho đến khi hô hấp đã có chút không thoải mái nữa, Quân Khải mới chịu buông cậu ra. Anh nhìn gương mặt Dư Hạc, ánh mắt vẫn như cũ hơi đỏ lên. “Tiểu Hạc, rốt cuộc em cũng không để anh phải lo lắng.”

“Ừm.” Dư Hạc nở nụ cười, “Sau này em nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ mình, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm mình bị thương nữa.” Cậu giơ lên ba ngón tay, ngữ khí rất chi nghiêm túc.

“Vậy mới được !” Quân Khải cười véo véo mặt cậu. “Bây giờ em cảm thấy thế nào, đầu còn choáng không ?”

Dư Hạc lắc lắc đầu, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì, “Đúng rồi, mấy người công kích chúng ta…”

Giản Quân Khải ánh mắt hơi lóe lên, biểu tình lập tức trở nên nguy hiểm. “Chuyện này em không cần xen vào, anh đã xử lý tốt rồi. Tóm lại, những tên đó không có kết cục gì tốt đâu.”

Làm thương tổn anh không sao, nhưng dám xuống tay với Dư Hạc… Từ khi sống lại cho đến nay, anh còn chưa từng ra tay độc ác đến vậy.

“A còn nữa, Quân Khải anh bây giờ giống hệt người rừng a, râu ria xồm xoàm, vừa rồi là em không muốn nói, lúc hôn môi suýt đâm chết em.”

“Em còn không biết xấu hổ nói, có còn lương tâm hay không hả, anh trở thành như vậy là vì ai a ?” Quân Khải tức giận vò vò đầu Dư Hạc.

Dư Hạc nhìn Quân Khải trước mắt, nhịn không được nhẹ nhàng cười, sau đó thình lình đột kích, “Thêm một cái nữa đi !” Nói xong, cậu liền chặt chẽ ngăn chặn môi Quân Khải, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý cười hạnh phúc.

Ánh nắng chiều buổi chạng vạng chiếu lên người bọn họ tạo nên một quầng sáng thật đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui