Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

“Vậy được rồi! Trở về người nên nói cho con biết cái nào của di phu.” Ninh Vân Tấn một bộ biểu tình khoan hồng độ lượng, thật lòng mà đối với Ninh Kính Hiền dặn dò.

Văn Chân lại vui vẻ, da mặt của hắn còn chưa dày đến có thể không thấy ánh mắt tha thiết của một đứa trẻ, vả lại lễ gặp mặt nho nhỏ hắn vẫn cho được.

Nghĩ nghĩ, hắn đem ban chỉ trên ngón cái rút ra, nắm bàn to nhỏ bé thịt múp múp như kẹo đường của Ninh Vân Tấn, nhét vào trong lòng bàn tay của hắn, “Cầm, di phu đưa cho ngươi lễ gặp mặt.”

“Cám ơn di phu. Di phu thật tốt.” Ninh Vân Tấn nhất thời nắm ban chỉ kia tươi cười rạng rỡ, một bên nói lời cảm tạ, một bên đem ban chỉ kia hướng trên ngón tay của mình đeo.

Đó là một ban chỉ hình trục vàng hổ phách sáng nhẵn bóng, cả đồ vật sáng trắng không vân, hiện ra màu vàng kim tiên diễm, bên trong chứa nhiều vết băng rạn. Tuy rằng nói ‘Hổ phách lấy huyết làm đầu, kim phách làm thứ’, nhưng sắc thái tiên diễm, phú quý hoa mỹ được xưng là kim phách tài thạch cũng không phải ai cũng có thể dùng tới.

Ninh Vân Tấn biết rõ dùng kim phách làm ban chỉ là cực kỳ hiếm thấy, nhẫn này lại hiếm thấy trong suốt sáng trong, cho dù trong cống phẩm chỉ sợ cũng là thượng phẩm, nói không chừng là vật Văn Chân yêu thích, lần này chính là kiếm lời.

Đáng tiếc trên người hắn tuy rằng thịt nhiều, rốt cuộc so không được ngón tay lớn của người trưởng thành, nhẫn đeo vào còn lớn hơn một vòng, căn bản đep không được. Ở trong giễu cợt của Văn Chân cùng Ninh Kính Hiền đành phải ngượng ngùng đem ban chỉ bỏ vào bên trong tiểu hà bao.

Sau khi được lễ gặp mặt, Văn Chân phát hiện tiểu bàng hài (em bé béo) này thái độ đối với mình đều ân cần vài phần, liền cười nói, “Nghe nói ngươi ở trong thôn trang làm đại công trình, có thể mang di phu đi nhìn một cái không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Ninh Vân Tấn một hơi đáp ứng xuống, tay nhỏ bé tự giác mà vươn vào trong lòng bàn tay Ninh Kính Hiền, hai phụ tử tay trong tay hướng chỗ núi đi. Hắn một bên vui vẻ mà vung cánh tay, một bên nghiêng đầu hỏi, “Phụ thân là biết ngọa phòng (phòng ngủ) người đã sắp làm xong, đặc biệt đến nhìn sao?”

“Còn có ngọa phòng của ta?” Ninh Kính Hiền lúc trước đáp ứng hắn thi công công trình này, cũng không chú ý nữa.

“Đó là đương nhiên.” Ninh Vân Tấn kiêu ngạo ngửa cằm, “Phụ thân chính là nhất chi gia chủ mà, làm sao có thể không có phòng người, con trù tính cho người một thư phòng đó, bất quá bây giờ còn chưa trang trí xong!”

Nói xong hắn nghịch ngợm mà làm mặt quỷ, chọc đến Ninh Kính Hiền nhịn không được nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, xem như đáy lòng mình thật cao hứng, cũng phải nhắc nhở xuống nhi tử đừng ở trước mặt Hoàng đế thất lễ.

Văn Chân phát hiện động tác nhỏ của hắn, trong lòng có vài phần không cho là đúng, lẽ nào trẫm còn có thể cùng một tiểu hài tử so đo hay sao, Ninh Kính Hiền này cũng quá cẩn thận rồi! Bất quá nghĩ đến vừa mới nắm đến bàn tay nhỏ thịt múp míp, mềm mại không xương kia, hắn nhịn không được ở trong hư không nắm vài cái, tựa hồ cảm giác cũng không tệ lắm!

Thấy Ninh Kính Hiền một bộ bộ dáng có con vạn sự đủ, Văn Chân có chút bất bình so sánh, cũng không phải chỉ có ngươi có nhi tử. Hắn cúi đầu chọc Ninh Vân Tấn, “Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, còn hướng bên người cha ngươi đến gần, ngươi bao tuổi, xấu hổ hay không xấu hổ a!”

Nghe nói như thế, tiểu hài tử hơi chút có chút tự tôn lúc này đều muốn hất tay phụ thân ra, một bộ bộ dáng tiểu đại nhân mình đã sắp lớn! Nhưng Ninh Vân Tấn làm sao để hắn khiêu khích ly gián, ngược lại hướng trên người Ninh Kính Hiền dán dán, đem đầu đầy mồ hôi trét ở tay áo hắn, vô lại nói, “Cùng phụ thân thân thiết có gì không tốt, mặc kệ con lớn bao nhiêu, ở trong mắt phụ thân còn không phải đều là tiểu hài tử.”

Văn Chân bị hắn ngẹn ghê gớm, Ninh Kính Hiền có chút xấu hổ, chỉ có thể xiết chặt tay nhi tử để cho hắn đừng làm thiêu thân.

Nhìn hai gia bên cạnh bộ dáng thân mật, làm cho Văn Chân có chút hối hận không đem Thái tử mang ra, lập tức lại nhớ đến mình tựa hồ chưa từng dắt qua tay nhi tử, vì thế liền âm thầm quyết định chờ hồi cung phải thử một chút.

Trong khi cười nói rất nhanh đến chỗ Ninh Vân Tấn khởi công, hắn đắc ý chỉ vào một chỗ cửa động nói, “Phụ thân, ngươi nhìn, đó là động đào nguyên của chúng ta.”

Hắn chỉ cửa động đã tu sửa đến không sai biệt lắm, đủ có thể chứa hai người sóng vai mà đi, bên cạnh dùng đá phiến tiến hành gia cố, ở trên cửa động có khắc ba chữ ‘Động Đào Nguyên’, hai bên thì lại có khắc một bộ câu đối ‘Nhân gian Đào Nguyên động, Thiên ngoại Bạch Vân thôn.’

Văn Chân nhìn chữ quen thộc kia, quay đầu nhìn phía Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, đây là chữ ngươi đi?”

“Vâng, Hoàng…Ngài tuệ nhãn.” Ninh Kính Hiền cũng không biết nên xưng hô hắn như thế nào, hàm hồ đáp, “Lần trước Tiểu nhị quấn quít lấy thần…Quấn quít lấy ta viết.”

Ninh Vân Tấn làm bộ không nghe thấy phụ thân lỡ miệng, hưng phấn mà dắt hắn đi đến gần cửa động, “Cha, mau tới vào nhìn xem, động núi này đem hướng Đông Tây Nam Bắc đều đào thông, sau đó ở hai bên lại đào nhĩ phòng (phòng cạnh), con đã ở hai tối, bên trong mát mẻ thoải mái đó!”

Nói thật ra hai đại nhân đi vào động núi này, trong lòng đều chán ghét thích ứng không được. Ở trong tư tưởng của bọn họ, loại sơn động dùng đá phiến gia cố này, tương tự địa cung, thì không nên cho người ở, cố tình Ninh Vân Tấn còn ngại không đủ kích thích, thấy hai người ở cửa không chịu nhấc chân, lại gào to lên.

“Tạ sư phụ không hổ là công tượng có chút danh tiếng, nguyên bản con còn muốn chính là làm đơn giản một chút là tốt rồi, hắn lại nói phụ thân ngài thân phận như vậy ít nhất phải làm một ít tân trang. Hài nhi suy nghĩ cũng đúng, khiến cho hắn tìm người đến khắc một vài bức tranh, quả nhiên xinh đẹp hơn.”

Nói xong hắn khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lại có chút vặn vẹo, bụm tiểu hà bao thở dài nói, “Đáng tiếc cứ như thế thì vượt qua dự trì phụ thân chi cho nhi tử, chỉ có thể động vào vốn riêng của mình, hại hà bao con cũng thật quá gầy!”

Thấy hắn đôi mắt nhỏ tội nghiệp, Ninh Kính Hiền lần này kiên quyết chống cự, vượt chi hoàn toàn là tiểu tử này tự làm tự chịu, đừng nghĩ mình sẽ lại trợ cấp hắn!

Muốn dẫn Hoàng thượng vào địa cung từ công tượng sửa lăng xây dựng, Ninh Kính Hiền thật sự không có lá gan kia. Hắn khó xử mà nhìn Văn Chân nói, “Nếu không chúng ta vẫn là vào trong thôn trang nghỉ ngơi đi?”

“Tạ sư phụ này chính là công tượng giỏi sửa lăng kia?” Văn Chân nghiền ngẫm mà nhìn hắn, nhìn thấy Ninh Kính Hiền như là bị nghẹn giống như vẻ mặt đau khổ gật đầu. Hắn ý vị thâm trường nói, “Thấy nhi tử ngươi biết bao hiếu thuận a, sửa địa cung còn không quên hiếu thuận ngươi!”

“Đó là đương nhiên, nhi tử hiếu thuận phụ thân là thiên kinh nghĩa địa mà! Đúng không phụ thân.” Ninh Vân Tấn nghiêm trang, dắt tay áo Ninh Kính Hiền nói, “Chúng ta đi vào ngồi nói đi, bên ngoài thật sự quá nóng, đi như vậy trong chốc lát hài nhi đã ra một thân mồ hôi!”

Ninh Vân Tấn lập tức thật đúng là không nghĩ tới nguyên nhân hai đại nhân đang ở bên ngoài do dự, hắn thế thứ nhất không nhận qua giáo dục gì, là một người không kiêng kỵ gì, lại ở Tây Bắc ở qua nhà hầm, thế thứ hai hình thái xã hội lại không cần kiêng kị gì, bởi vậy căn bản không cảm thấy được lấy sơn động tránh nóng là bao nhiêu chuyện vòng vèo!

Hắn là thật sự nóng đến chịu không nổi, ở cổ đại hàng giảm nóng chỉ có thể dựa vào chậu băng cùng chiếc quạt của hạ nhân, nhưng băng cũng có mức quy định, quạt về chút gió mát này căn bản là gãi không đúng chỗ ngứa, mà còn đại bộ phận là gió nóng, là chuyện vô bổ.

Hắn nhớ rõ trước kia ở nhà hầm đông ấm hạ mát, lúc này mới nhớ tới biện pháp này, làm nũng bán manh để cho Ninh Kính Hiền đáp ứng hắn ở thôn trang đào động.

Nguyên bản hắn cũng chỉ tùy tiện chọn một sơn động ở, sau lại nghĩ đến sau vài năm chính là một năm so với một năm nóng hơn, triều đình hàng năm các nơi đều có tin đại hạn, lúc này mới đành phải phụ trợ tiền riêng của mình, đem động này chỉnh sửa đến càng xinh đẹp hơn một chút.

Ninh Vân Tấn u oan mà quét Văn Chân một cái, ai kêu Hoàng đế này vô dụng, còn không có đem tộc Phụng Vũ ở phía Bắc bắt vào trong tay, nếu không cũng có thể học Khang Hi đại đế giống nhau hàng năm đi phía Bắc tránh nóng!

Văn Chân thu được ai oán của đôi mắt nhỏ, còn nghĩ rằng là tiểu bất điểm này đang oán giận hai người vẫn luôn không chịu vào động, nhịn không được vui vẻ, hắn vỗ vỗ Ninh Kính Hiền, “Nếu đều đến đây, dù sao cũng phải vào xem!”

Hoàng thượng cũng lên tiếng, Ninh Kính Hiền đành phải tuân chỉ làm việc. Hai tên thị vệ mặc thường phục đi đầu tiến vào trong động, tiếp theo là phụ tử Ninh gia, sau đó là hai người Văn Chân cùng Lý Đức Minh, những tùy tùng khác thì lại đi theo phía sau.

Vừa đi vào trong động mọi người đã cảm thấy được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm bớt rất nhiều, từng trận gió lạnh phía trước mà đến. Toàn bộ sơn động đều được gia cố qua, đường hầm kết cấu hình vòng, trên vách tường đá phiến hai bên khắc một đó ‘Bạch Hạc thanh tùng đồ’ ‘Trăm điểu tề minh đồ’ mấy đồ án cát tường, dựa trên vách tường cứ cách mỗi khoảng cách thì đặt đèn chằng chịt, có thể nhìn rất rõ ràng.

Vừa đi Ninh Vân Tấn một bên đắc ý lải nhải, “Động này vừa mới đào xong còn có chút mùi đất, chờ thông gió một thời gian ngắn thì tốt rồi. Hiện tại bố trí tốt chỉ có bốn gian ngọa phòng cùng một gian nghênh khách thính, chờ sau khi đem thư phòng phụ thân mở ra, cần chậm rãi khởi công.”

“Kỳ thật là luyến tiếc bạc của mình đi!” Văn Chân trong thời gian ngắn đã đem bản chất của hắn bắt được rồi.

Ninh Vân Tấn quay đầu đối với hắn không chút khách khí mà làm mặt quỷ, nghiêm túc nói, “Vân Tấn chính là tiểu hài tử làm sao có thể tự chủ trương, đương nhiên phải đợi phụ thân nghiệm thu sau đó lại làm quyết định!”

Nói xong hắn kéo tay Ninh Kính Hiền, ngửa đầu nói, “Nó sửa sang được chứ, phụ thân!”

“Không được vô lễ!” Ninh Kính Hiền đã sắp bị hắn biến thành không còn cách nào khác, hắn luôn luôn tự nhận đối với ba tử nữ đối xử bình đẳng, Trưởng tử cùng nữ nhi đều là đối với mình kính sợ có thêm, cố tình chính là tiểu nhi này phá lệ dính mình.

Nói hắn giữ vững làm nũng để được sủng, nhưng hắn lại vô cùng nắm chắc đúng mực – ai đó nhi khống (bị con điều khiển) phát hiện giới hạn của mình cứ như vậy một chút bị nảy sinh cái mới, nếu không sơn động này là làm sao!

Đi được một hồi thì nhìn thấy một đại động trống trải, bên trong rất rõ ràng tiến hành bố trí tỉ mỉ, chẳng những cùng đại sảnh thôn trang Ninh gia rộng không sai biệt lắm, ngay cả bài trí cũng kém không nhiều lắm. Động này chọn chính là ánh sáng trắng, trên đỉnh đều đào hai chỗ thông, làm cho đường ánh sáng có thể cùng chiếu vào trong động, như là hai ngọn đèn chiếu giống nhau làm cho trung tâm có vẻ vô cùng sáng sủa.

Văn Chân ngửa đầu đánh giá liếc mắt, khen, “Cũng thật ra biến thành có hình có dạng, bất quá trời mưa xuống sẽ không bắn nước xuống dưới sao?”

“Sẽ không!” Ninh Vân Tấn đắc ý nói.

Ninh Kính Hiền cũng ngẩng đầu cân nhắc một hồi, “Mặt trên là kết cấu đan xen, hẳn là mương dẫn nước đi! Người thiết kế đúng là có vài phần khéo léo.”

Ninh Vân Tấn hướng hắn giơ ngón tay cái lên, khoa trương mà kêu la, “Quả nhiên vẫn là phụ thân thông minh.” Nói xong hắn còn cố ý nhướn mày, ném một cái ánh mắt nhỏ ‘Ngươi rất ngốc’ cho Văn Chân.

Văn Chân bị buồn bực rồi! Nhưng hắn lại không thể cùng một tiểu hài tử so đo, chỉ có thể nghẹn!

Hai đại nhân ngồi ở chỗ ngồi chính giữa trong đại sảnh, Ninh Vân Tấn đạp đạp chạy đến một cửa động nhỏ bên cạnh, kêu lên, “Thúy Hương, nhanh lên dâng trà, phụ thân khát!”

Thúy Hương từ cửa động kia nhô đầu ra, lên tiếng, “Dạ, lập tức đến, thiếu gia ngài trước nghỉ ngơi.”

Ninh Vân Tấn tiểu đại nhân dường như nghiêm túc mà gật đầu, chờ Thúy Hương rụt đầu lại, hắn liền khôi phục thành bộ dáng tiểu hài tử nghịch ngợm, chạy đến giữa đại sảnh, leo lên trên ghế gần chỗ ngồi giữa nhất đoan chính ngồi xuống!

“Chỗ đó làm gì?” Ninh Kính Hiền hỏi.

“Đặc biệt thiết kế một tiểu trù phòng, có thể đun nước nóng, làm chút thức ăn vặt.” Ninh Vân Tấn cười tủm tỉm nói, “Buổi tối đói bụng cũng không cần ra cửa kêu làm đồ ăn.”

Đang nói Thúy Hương đã muốn cẩn thận mà bưng một cái mâm nhỏ đi ra, cho ba người ngồi hai bên từng người đặt lên một cái chén, phía sau một tiểu nha đầu xinh đẹp đi theo nàng thì lại đặt lên hai dĩa hoa quả kiều diễm ướt át.

Một đường đi đến mọi người là thật khát, Ninh Kính Hiền bưng chén lên hướng Văn Chân nói, “Thỉnh dùng trà.”

Chén ba người đều là gốm trắng thượng đẳng mạ vàng giống nhau như đúc, Ninh Kính Hiền cũng không chú ý tới càn khôn bên trong. Hắn bưng chén lên, uống một hơi, phát hiện bên trong căn bản không phải nước trà, là trà lạnh nhiệt độ bình thường.

Trà lạnh này là năm ngoái Ninh Vân Tấn tìm đại phu kê, nghe nói tiêu nóng giải lạnh, vị cũng không tệ, Ninh phủ cao thấp đều vô cùng thích, ở trong mùa hè thời tiết nóng bức một chén quả thật làm cho người ta cả người thoải mái.

Văn Chân mở ra nắp chén lại sửng sốt, sóng nhiệt cuồn cuộn nghênh diện mà đến, nắng nóng mới vừa áp chế nhất thời lại xông lên trong lòng. Hắn liếc liếc trong chén trà Ninh Kính Hiền một cái, rõ ràng cùng mình không giống, lại vừa thấy tiểu đậu đinh Ninh Vân Tấn kia, bưng lên cái chén đang phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.

Hắn thị lực vô cùng không tệ, đem bọt nước trên vách chén thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng đó là một chén nước trà đã ướp lạnh qua!

Văn Chân trong lòng khó chịu, bất bình nhận định! Hắn đem cái chén trong tay đặt trên bàn, tầm mắt âm u mà nhìn phía Ninh Kính Hiền, dựa vào cái gì hai gia các ngươi cùng trẫm uống lại không giống nhau, đây là đạo đãi khách của Ninh gia?!

Ninh Kính Hiền uống ngay một miệng trà thì cảm giác không khí không đúng, tầm mắt của hắn theo Văn Chân dạo qua một vòng, thiếu chút nữa sặc, lập tức trong lòng biết không tốt. Thấy Thúy Hương đang thêm một chén nữa cho xú tiểu tử, hắn thật sự là giận không có chỗ phát!

“Thúy Hương, tại sao trà không giống nhau! Ngươi làm chuyện gì đây.”

Thúy Hương sợ tới mức run lên, chén trà trong tay run theo, nước trà bên trong cũng hất ra một chút, nhất thời một làn mùi ngọt chua ở trong đại sảnh tản ra.

Văn Chân mặt âm trầm nói, “Đã có nước ô mai ướp lạnh, cũng cho ta một chén.” Hắn quay đầu nhìn Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, sẽ không luyến tiếc đi!”

Thúy Hương chỉ cảm thấy sắp bị lão gia nhà mình tầm mắt không tốt trừng thủng, sợ tới mức nhanh nhẹn mà quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt nói, “Hồi bẩm lão gia, nô tỳ, nô tỳ chính là dựa theo phân phó của thiếu gia mà thôi!”

Đối mặt hai đường ánh mắt đột nhiên bắn phá ở trên người mình, Ninh Vân Tấn người không có việc gì chớp chớp mắt, thiên chân vô tà nói, “Là phụ thân nói qua đối đãi khách quý phải thận trọng nha! Con đặc biệt để cho Thúy Hương cho di phu Long Tĩnh thượng đẳng Hoàng thượng ban cho năm nay, nghe nói một chút nhỏ như thế cần phải thiệt nhiều bạc, trà lạnh cùng nước ô mai là lên không được mặt bàn gì đó làm sao có thể đãi khách chứ.”

Vừa nói hắn còn như khuông như dạng vươn ngón tay nhỏ khoa tay múa chân cỡ ‘Chút chút đây thôi’, một bộ bộ dáng lấy nhiều máu sau đó thịt đau! Hai đại nhân nhất thời không nói gì.

Nhìn trà nóng trên bàn từ từ bốc lên hơi nóng, khách nhân tôn quý lại buồn bực rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui