Thời bắt đầu xây Đông Độ Hoàn, người ta dùng vật liệu có khả năng ngăn chặn thần niệm.
Sau này, khi các vị tiền bối trong giới ma tu xây lại nó, họ cũng dùng đúng vật liệu ấy.
Vì lẽ ấy mà trước đây, các tu sĩ có thể hoàn toàn yên tâm về tính riêng tư của bản thân.
Nhưng giờ, chính thứ vật liệu ấy lại gây khó dễ, khiến họ khó lòng theo dõi tình hình.
Cũng do vậy mà Kỳ Thí Phi không thể dùng thần niệm trùm lấy Đông Độ Hoàn để giám sát xem kẻ nào là gián điệp.
Y chỉ đành giao nhiệm vụ cho Tôn Thiển An sàng lọc dần dần.
Được giao phó nhiệm vụ gian khổ như vậy, Tôn Thiển An áp lực lắm, nhưng cũng đành tuân theo.
Kỳ Thí Phi đã ra lệnh cấp bách, yêu cầu ông dùng mọi thủ đoạn để có thể tìm được tên gián điệp kia là ai.
Họ không còn nhiều thời gian nữa.
Quỳ Mão nhìn Tôn Thiển An với ánh mắt thương cảm.
Dù sao thì Phù Quang và Lược Ảnh cũng là hai bộ phận sát sườn.
Vậy nên hắn bảo, “Một mình Tôn tổng lĩnh sao có thể điều tra hết chứ, để thuộc hạ đi cùng đi.”
Kỳ Thí Phi lặng lẽ nhìn người thanh niên không nói gì, dù lòng không muốn nhưng y biết Quỳ Mão là lựa chọn phù hợp nhất.
Người am hiểu kỹ năng điều tra bí mật không phải Tôn Thiển An – phụ trách mảng sáng, mà phải là các Lược Ảnh Vệ chuyên phụ trách mảng tối.
Nhưng Mậu Thần mới chỉ có cảnh giới Quy Nguyên, quá thấp.
Quỳ Mão thì đã tới Ngưng Hồn, chỉ kém Hóa Thần một bậc.
Với sự cẩn thận và khả năng ẩn nấp của Lược Ảnh Vệ, chắc chắn hắn có thể đảm nhận nhiệm vụ này.
Nhưng tên gián điệp kia rất có thể là tu sĩ Hóa Thần, lại thêm Cát Nguyên Bách nữa tức là có tận hai tên Hóa Thần.
Quá nguy hiểm.
Dù ma tôn đại nhân cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng y chẳng có lý do để từ chối Quỳ Mão.
Người thanh niên hóa trang thành bộ mặt tầm thường khó nhận biết rồi hòa vào các ma tu khác.
Mấy ngày sau, Quỳ Mão lặng lẽ theo đuôi các ma quân của Ngục Thiên Tông.
Dù cá nhân hắn cảm thấy nhóm ba người của Phó Tuyết Kỳ không còn quá đáng nghi, nhưng vẫn không thể chủ quan.
Khi đã muốn điều tra ai thì Lược Ảnh Vệ có thể tra tường tận được từ sáng tới tối kẻ đó đã làm gì.
Quỳ Mão nhận ra các ma quân đều rất tận tâm với nhiệm vụ, họ chấp hành tuần tra vô cùng nghiêm túc, thậm chí lúc hết ca còn đi hỗ trợ gia cố pháp trận phòng ngự.
Nhất là tên ma quân giỏi giao thiệp Phương Khai Nguyên kia.
Thậm chí hắn còn làm thân với các tu sĩ Hóa Thần thuộc nhóm tán tu, đôi bên xưng huynh gọi đệ với nhau.
Quỳ Mão nghĩ bụng: chẳng nhẽ gián điệp không nằm trong số các ma quân này, mà thuộc nhóm tu sĩ Ngưng Hồn?
Người thanh niên chau mày, hắn nghĩ mãi không ra manh mối gì.
Tình thế càng lúc càng nguy cấp.
Đã mấy ngày rồi Quỳ Mão không được nghỉ ngơi, cũng không được gặp tôn thượng, hắn cứ mải miết điều tra quanh Đông Độ Hoàn.
Không thể dùng thần niệm dò xét, lại thêm chuyện người thanh niên luôn ẩn đi dấu vết của mình nên trừ phi vô tình gặp được, không thì tới Kỳ Thí Phi cũng chẳng thể tìm được hắn.
Quỳ Mão lại đi ngang qua nơi yếu điểm của pháp trận.
Hạ Hạc đang nằm dài chán ngán ở đó.
Hắn thầm lắc đầu, nghĩ bụng tên này chẳng ra dáng gì cả.
Dạo gần đây Hạ Hạc cực lắm.
Hắn buộc phải trấn thủ nơi này, bởi đây là yếu điểm giúp điều khiển mọi vị trí khác ở Đông Độ Hoàn.
Để tránh kẻ khác lại gần thì một tu sĩ Đại Thừa như hắn chính là người canh gác phù hợp nhất.
Quỳ Mão bước tới, rồi đột nhiên khựng lại.
Pháp trận là bộ phận quan trọng nhất của Đông Độ Hoàn.
Chỗ yếu điểm đã được Hạ Hạc gác nên dẫu là tên gián điệp hay Cát Nguyên Bách đều không có cơ hội tiếp cận.
Vậy nên, nếu chúng muốn phá hoại hoặc làm gì thì cũng phải nghĩ cách khác.
Quỳ Mão núp mình trong góc, vò đầu suy nghĩ.
Nếu không thể tiếp cận nơi hiểm yếu, thì phải làm gì để thay đổi pháp trận? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quỳ Mão, vậy ắt hẳn chúng sẽ phá hoại các phù văn.
Trong đầu Quỳ Mão bỗng hiện lên một vài hình ảnh.
Lúc còn là Triệu Tam Mãn, hắn từng bị quản sự đưa đi lau linh văn ở chủ điện để chờ các ma quân tu bổ pháp trận.
Tại phòng ăn của Khởi Ngạn Đường, Ngô Hà từng đắc ý khoe rằng hắn nghe được mấy tin bên lề của các ma quân.
Rồi người thanh niên lại nhớ tới cảnh hắn ngồi bên cạnh Kỳ Thí Phi, nhìn xuống các ma quân đang mời rượu chuyện trò.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở Phương Khai Nguyên đang trò nói cười vui vẻ với người khác.
Trong số các ma quân, người am hiểu trận pháp nhất chính là Phương Khai Nguyên.
Quỳ Mão như ngộ ra điều gì, hắn bắt đầu suy luận theo hướng đó.
Nếu không chắc chắn mình sẽ được an toàn thì Cát Nguyên Bách ắt sẽ không lẫn vào đám ma tu tới dự yến hội để vào Đông Độ Hoàn.
Bởi nếu Kỳ Thí Phi nắm quyền kiểm soát nơi đây, yêu cầu nội bất xuất ngoại bất nhập thì lão có mà chạy đằng trời.
Vậy nên, dưới tình thế ấy, làm cách nào để lão có thể đảm bảo cho sự an toàn của mình?
Trừ phi tên gián điệp này am hiểu pháp trận, không cần xâm nhập nơi hiểm yếu vẫn có thể giúp lão rời đi.
Quỳ Mão cắn môi dưới.
Đây mới chỉ là phỏng đoán của hắn chứ chưa có bất kỳ chứng cứ nào.
Phương Khai Nguyên không giống những tên gián điệp trước đây mà người thanh niên từng gặp, hắn có tu vi và địa vị rất cao nên không thể cứ thế mà bắt bớ khi mới nghi ngờ được.
Nhất là vào thời điểm này.
Làm vậy sẽ khiến sĩ khí dao động.
Quỳ Mão nghiêng đầu, dự định sẽ tìm chứng cứ để chứng minh suy đoán của mình đã.
Phương Khai Nguyên bị gọi tới chỗ Kỳ Thí Phi để tham gia họp bàn kế hoạch phòng thủ tiếp theo.
Lâu lắm rồi không nhận được tin tức phản hồi, Chu Bích không thể mãi án binh bất động, nếu không thì sĩ khí của chúng đạo tu sẽ càng lúc càng hạ, nhân tâm tan rã.
Vậy nên dạo gần đây, thỉnh thoảng ông ta lại tụ hợp các đạo tu, tự mình dẫn đội tấn công, lần nào cũng rất hung mãnh.
Kỳ Thí Phi triệu tập các ma tu để chọn người an bài phòng thủ.
Quỳ Mão lặng lẽ chuồn vào nơi nghỉ ngơi của Phương Khai Nguyên, lục soát kỹ càng cũng không tìm được thứ gì hữu dụng.
Người thanh niên không hề mất bình tĩnh, dù sao thì các tu sĩ đều không gian chứa đồ, vật quan trọng thường sẽ không để bên ngoài mà sẽ giữ bên mình.
Không tìm được manh mối ở đây, Quỳ Mão lại lặng lẽ rút đi.
Nếu Phương Khai Nguyên là gián điệp, vậy trong số những người mà hắn tiếp xúc, ai là Cát Nguyên Bách?
Quỳ Mão chưa từng thấy gương mặt của vị tiền tông chủ, nhưng nghĩ thôi cũng biết là lão sẽ không sử dụng bộ mặt ấy vào thời điểm này.
Kỳ Thí Phi biến ảo thành người khác, ắt hẳn Cát Nguyên Bách cũng thế.
Quỳ Mão không dám chủ quan, hắn không một mình đi tiếp xúc với Phương Khai Nguyên hay các ma tu hóa thần khác để dò hỏi tin tức.
Chuyện này cứ để tôn thượng tự thẩm vấn đi, Quỳ Mão nghĩ bụng.
Trên đường về, hắn tình cờ gặp phải Phương Khai Nguyên đang sầm mặt, đi vội vàng về hướng nào đấy.
Thấy vậy, Quỳ Mão liền đổi hướng, đi theo sau hắn ngay tắp lự.
Phương Khai Nguyên không về chỗ nghỉ của mình mà lại đi về hướng bên ngoài của Đông Độ Hoàn.
Quỳ Mão không biết hắn ta định làm gì, chỉ biết theo sau quan sát.
Tên ma quân này thường giúp duy tu pháp trận phòng ngự, nên từng tới nơi này với những người khác mấy lần.
Riêng Quỳ Mão thôi cũng đã thấy ít nhất hai lần.
Mà lần này Phương Phai Nguyên lại một mình đi tới địa điểm đó, hắn phá hoại phù văn trên pháp trận chẳng chút e dè.
Quỳ Mão giật mình.
Quả nhiên tên gián điệp đó chính là Phương Khai Nguyên.
Chứng cứ đã xác thực, hắn quyết đoán dùng bùa đưa tin của Kỳ Thí Phi để báo cho tôn thượng, còn bản thân thì ngồi canh tại đây.
Người thanh niên quan sát rất chăm chú.
Thân là Lược Ảnh Vệ, hắn từng ẩn náu rất nhiều lần, chưa lần nào bị phát hiện.
Vậy nên, hắn vô cùng bất ngờ khi bị kẻ nào đó tiếp cận từ góc chết!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, chính bản năng chiến đấu đã cứu sống hắn.
Quỳ Mão không thèm để ý tới hình tượng, cứ thế lăn ra ngoài.
Kẻ muốn túm hắn phản ứng rất nhanh, ngay lúc ấy, lão liền đánh pháp thuật về phía Quỳ Mão ngay tắp lự!
Tay Quỳ Mão giơ lên, con dao găm Kinh Trướng đánh tan pháp thuật ấy.
Không hiểu vì sao mà kẻ nọ không dám dùng những phép gây tiếng động lớn, chỉ dùng các đòn vô thanh để bắt lấy người thanh niên.
Phương Khai Nguyên đang phá hoại phù văn ở góc kia nghe tiếng bèn quay lại, đánh về phía này.
Quỳ Mão không phải đối thủ của bọn chúng.
Kinh Trướng bị đánh bay đi.
Bản thân hắn thì bị khống chế.
“Ai?” Mặt Phương Khai Nguyên đanh lại, nhìn hằm hằm vào người đang bị pháp thuật trói trên đất.
Kẻ mà Quỳ Mão không biết mặt bật cười ha hả rồi nói, “Một tên Lược Ảnh Vệ.”
Mặt Phương Khai Nguyên biến sắc, hiển nhiên là hắn cũng rất kiêng dè sự bí ẩn và quỷ dị của tổ chức Lược Ảnh.
Quỳ Mão nhìn đăm đăm vào gã đàn ông lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền, mày rậm mũi to nọ.
Hắn nhớ rõ Phương Khai Nguyên từng nói chuyện với lão mấy bận.
Đây chính là Cát Nguyên Bách sao?
Phương Khai Nguyên kinh ngạc, hỏi lại lão, “Đây là Lược Ảnh?”
Người đàn ông kia đáp chắc nịch, “Đúng vậy.
Nếu không phải ta từng làm tông chủ thì cũng không nắm được phong cách hành động của chúng.
Hiển nhiên là ngươi đã bại lộ và đang bị hắn theo dõi.”
Quỳ Mão thầm rùng mình.
Quả nhiên, tên này chính là Cát Nguyên Bách!
Vẻ mặt Phương Khai Nguyên trở nên khó coi, “Đừng bảo là hắn đã báo chuyện này cho Kỳ Thí Phi chứ?”
Cát Nguyên Bách mỉm cười lạnh lẽo, giơ ra một lá bùa đưa tin rồi xé nát ngay trước mắt Quỳ Mão.
“Ta đã chặn đứng bùa đưa tin của Kỳ Thí Phi rồi.”
Phương Khai Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đoạn, hắn nhìn người thanh niên trên nền đất, buông lời dữ dằn, “Giết hắn!”
Cát Nguyên Bách đáp, “Không được.
Trong cơ thể đám Lược Ảnh này có ma chủng, đó là một loại pháp bảo, chúng sẽ tự phát nổ khi Lược Ảnh chết! Lúc ấy mà kéo người khác tới thì không thoát được đâu!”
Quỳ Mão nhìn Cát Nguyên Bách với vẻ kinh ngạc, nhưng rồi hắn cố đè biểu cảm ấy và cúi đầu xuống.
Cát Nguyên Bách không nhận ra là hắn không còn ma chủng! Đúng rồi, nếu lão biết hắn không có ma chủng thì đã không cho rằng hắn là Lược Ảnh Vệ.
Dù sao thì tu vi của Cát Nguyên Bách cũng kém Kỳ Thí Phi.
Lão không thể phân biệt được tu vi của một người là nhờ có ma chủng hay do tự thân luyện thành chỉ bằng một cái liếc mắt.
Hiển nhiên là lão hiểu lầm, cho rằng tên tu sĩ Ngưng Hồn này là tổng lĩnh mới của Lược Ảnh!
Tại Lược Ảnh, chỉ duy nhất một người có tu vi Ngưng Hồn, ấy chính là Thiên Càn!
Sau khi Cát Nguyên Bách bị đuổi đi, cả Phù Quang và Lược Ảnh đều đổi tổng lĩnh.
Vậy nên lão mặc nhiên cho rằng Quỳ Mão chính là Thiên Càn.
Phương Khai Nguyên không đồng tình, nhưng không nói gì thêm, chỉ báo cho Cát Nguyên Bách, “Kỳ Thí Phi bày phương án tuần tra mới, hai người một tổ, đi tuần luân phiên.
Hơn nữa, còn trộn các môn phái với nhau, không được tự chọn.
Hắn cứ như vậy thì ta không thể tiếp tục phá hoại khu vực khác của pháp trận.” Phương Khai Nguyên không thể đánh lạc hướng hai người cùng lúc để trộm phá hoại phù văn của pháp trận.
Cát Nguyên Bách chau mày, “Các pháp trận khác thì coi như thôi.
Phía Chu Bích đã bắt đầu tấn công liên tục, ta phải mau chóng làm xong chuyện rồi rời khỏi nơi này.”
Phương Khai Nguyên đè giọng xuống, hỏi, “Rốt cục là ngươi cần làm gì, tới giờ phút này rồi thì ngươi cũng phải nói cho ta chứ?”
Cát Nguyên Bách nâng cằm, nở mụ nụ cười dữ tợn với Phương Khai Nguyên, “Bắt Ngũ Duyệt – bạn đời của Kỳ Thí Phi.”Ngáo:
Ok fine, người bạn muốn bắt đã bị bạn bắt rồi đó, bạn Cát Nguyên Bách ạ =)) Tặng bạn chiếc kính để nhìn rõ hơn nha..