Chúng ma tu hỉ hả chúc mừng ở phía ngoài, Kỳ Thí Phi không có hứng thú với hoạt động đấy, nhưng y lại cổ vũ Quỳ Mão tham gia.
Người thanh niên mới chỉ đứng xa xa mà đã phải nhíu mày khó chịu trước những tiếng ồn ào huyên náo.
Lược Ảnh Vệ đều là những người chịu được cô độc, gần gũi với thanh tịnh, không quen với mấy cảnh náo nhiệt cho lắm.
Đương nhiên, không phải Lược Ảnh Vệ nào cũng nhạt nhẽo như Quỳ Mão và Mậu Thần, cũng có kẻ thích góp vui.
Tiếc rằng lần này chỉ có hai bọn họ tới Đông Độ Hoàn, những người khác không có cái duyên được thấy sự kiện này.
Nếu Quỳ Mão đã không thích dự tiệc thì Kỳ Thí Phi sẽ lên lịch rời đi ngay.
Y vô cùng lưu luyến mà quấn lấy Quỳ Mão say sưa cả đêm.
Giờ ma tôn đại nhân cần tới lăng mộ cấm địa, còn Quỳ Mão thì về Ngục Thiên Tông.
Nếu có thể thì y cũng chẳng muốn phải rời xa Quỳ Mão, nhưng sửa chữa lăng mộ là việc hệ trọng, còn Quỳ Mạo lại vừa đột phá nên cần bế quan để củng cố tu vi.
Lúc trước, sau khi đột phá xong, người thanh niên không thực hiện bước này mà sốt ruột chạy về Đông Độ Hoàn gặp Kỳ Thí Phi nên xuất quan ngay.
Giờ không giống trước kia, không thể dựa vào việc đã thể ngộ tu vi qua ma chủng mà thăng cấp một mạch.
Hiện tại, người thanh niên cần bồi dưỡng nền móng vững chẳng, nếu không thì cảnh giới sẽ bất ổn, tu vi cũng kẹt lại, khó mà tăng tiến.
Nếu lăng mộ không cần sửa chữa quy mô lớn thì Quỳ Mão bế quan ở tuyệt cốc cũng được.
Trong lòng Kỳ Thí Phi chỉ thấy có vài địa điểm được coi là an toàn: một là Cửu Đỉnh Phong, hai là mê cung Hải Thận, ba là khe sâu ở biển Tây Tứ Châu.
Cửu Đỉnh Phong là nơi gần nhất.
Kỳ Thí Phi đành phải để hai người tạm tách nhau ra.
Quỳ Mão cũng lưu luyến lắm, nhưng hắn vốn kiệm lời nên sẽ không bộc lộ ra, nhưng động tác ghì chặt lấy vai Kỳ Thí Phi, không cho y rời xa lúc họ triền miên đã để lộ cõi lòng hắn.
Quấn quýt rồi lại say mê, mãi tới khi lễ mừng sắp tan cuộc, Kỳ Thí Phi mới chịu để Quỳ Mão cưỡi Vọng Trần rời đi trước.
Từ trạng thái yêu đương sang trạng thái làm việc, vẻ mặt dịu dàng của Kỳ Thí Phi cũng bay mất theo bóng Quỳ Mão khuất bóng cùng Vọng Trần.
Y không rời đi ngay mà dùng bùa đưa tin để gọi một người tới gặp.
Chẳng mấy chốc, Phó Tuyết Kỳ đã vội vàng chạy tới.
Phó Tuyết Kỳ miết phẳng góc áo tán loạn do chạy gấp, cô tiến đến, đứng sau Kỳ Thí Phi chừng nửa trượng rồi cung kính hành lễ, “Bái kiến tôn thượng.”
Kỳ Thí Phi xoay người lại, gật đầu thản nhiên, “Ngươi theo ta một chuyến.”
Phó Tuyết Kỳ rất bất ngờ.
Nhưng trước giờ Kỳ Thí Phi vẫn là kẻ nói một không hai, không đợi cô hỏi được câu nào đã bay thẳng vào lốc xoáy ở thâm uyên, hướng về phía lục địa.
Phó Tuyết Kỳ không dám để ma tôn đại nhân chờ, cô nhanh chóng theo sát y.
Kỳ Thí Phi không vì Phó Tuyết Kỳ là nữ tu sĩ mà thương tiếc, cũng không vì tu vi cô thấp hơn một cảnh giới mà quan tâm.
Cả hai bay một mạch nhanh như chớp.
Phó Tuyết Kỳ phải dốc toàn lực mới theo được tốc độ của tu sĩ Đại Thừa, chí ít là không mất dấu.
Bay suốt mấy ngày đêm, đợi khi đến nơi thì Phó Tuyết Kỳ đã mệt lắm rồi.
Mệt không chỉ bởi tiêu hao chân nguyên, mà còn do quá căng thẳng.
Kỳ Thí Phi bước về phía trước, Phó Tuyết Kỳ đứng thở chút rồi cũng mau chóng theo sau.
Sau khi tới một nơi sụp đổ với các mảnh vỡ hỗn loạn, Kỳ Thí Phi rốt cục cũng dừng chân.
Hắn quay lại nhìn Phó Tuyết Kỳ – người vẫn gắng theo sát cước bộ mình mà không hề than mệt – dù trên mặt không biểu cảm gì nhưng lòng gật gù.
Không tệ, cũng khá rắn rỏi.
Kỳ Thí Phi sử dụng lệnh bài tông chủ, không gian vô hình trước mắt xao động, thấy rõ cả nếp uốn trong không khí bằng cả mắt thường.
Sau khi nếp uốn biến mất, cảnh tượng bị pháp trận che khuất dần lộ ra.
Sơn cốc vốn ngổn ngang đất đá và tuyết đọng sau cuộc đấu pháp đã được quét dọn sạch sẽ, để lộ nền đất.
Chẳng qua trước đó hàn khí xâm nhập, nên cây cối trong cốc đa phần chết rét, chưa chết thì cũng hấp hối thoi thóp đến nơi.
Thấy pháp trận có động tĩnh, người thủ mộ chẳng mấy chốc đã chạy qua.
Lão cúi đầu hành lễ, “Thuộc hạ diện kiến tôn chủ đại nhân.”.
truyện xuyên nhanh
Sâu trong lòng, Kỳ Thí Phi khá tôn kính người thủ mộ này, dù sao lão cũng có công rất lớn, nếu không nhờ vào sự lựa chọn của lão thì Quỳ Mão đã không xuất hiện trong cuộc đời y.
“Miễn lễ.” Đợi người thủ mộ đứng thẳng dậy, Kỳ Thí phi mới hỏi, “Tuyệt cốc sửa chữa tới đâu rồi.”
Người thủ mộ đáp, “Thuộc hạ đã dọn dẹp xong, tuy nhiên việc sửa chữa pháp trận vẫn dậm chân tại chỗ.”
Người thủ mộ điều khiển được trận pháp là do vị tiền bối đời trước dạy lại, bản thân lão chỉ biết duy tu ở mức căn bản, thay linh thạch để duy trì hoạt động chứ không biết sửa thế nào.
Ma tôn đại nhân đã lường trước được điều này, y nói, “Lần này ta tới là để xây dựng lại pháp trận cho cấm địa.
Dù ta không phải người tinh thông, nhưng ma quân Phó Tuyết Kỳ đây cũng có phần am hiểu về pháp trận.
Ta dẫn theo cô ta tới đây, hai người gộp lại hẳn là có thể sửa được pháp trận của lăng mộ.”
Tại Ngục Thiên Tông, chỉ có Phương Khai Nguyên am hiểu pháp trận nhất, tiếc rằng hắn vì tư lợi mà phản bội tông môn, đã chết.
Nhưng dù kẻ đó còn sống thì Kỳ Thí Phi cũng không đưa hắn tới đây.
Phó Tuyết Kỳ đứng bên đứng chết trân trong sự kinh ngạc.
Lăng mộ cấm địa!
Đây chính là khu vực yếu địa trong lời đồn của Ngục Thiên Tông! Không ngờ ma tôn đại nhân lại dẫn mình tới!
Tim Phó Tuyết Kỳ đập thình thịch thảng thốt, miệng khô khốc.
Người có hiểu biết tương đối tốt về pháp trận đâu chỉ riêng cô, còn có hai ma quân khác.
Phó Tuyết Kỳ rất thông minh.
Cô nhận ra rằng: Kỳ Thí Phi chọn mình chứ không phải ai khác để tới lăng mộ sửa chữa thì ắt có ý bồi dưỡng mình, thậm chí là khảo sát mình!
Giờ ngẫm lại, Phó Tuyết Kỳ nhận ra việc ép mình bay theo tới tốc độ cực hạn cũng là có lý do sâu xa cả.
Từ khi Thạch Tử Mặc mất tích, cái ghế quyền tông chủ đã bỏ trống nhiều năm rồi.
Mà ma tôn đại nhân mới vừa tổ chức yến hội với bạn đời, hai người họ không bế quan thì cũng ra ngoài du lịch.
Dù bộ máy tổ chức của Ngục Thiên Tông đã hoàn thiện, mỗi người mỗi vai trò, dù tôn thượng không ở thì cũng có thể duy trì các hoạt động thường ngày.
Nhưng dẫu sao cũng là rắn mất đầu, lỡ như có chuyện hệ trọng đột xuất mà không có ai ra quyết định, hoặc người có tư cách ra quyết định quá nhiều thì tình cảnh sẽ rơi vào hỗn loạn.
Phó Tuyết Kỳ không thể ngờ rằng Kỳ Thí Phi sẽ chọn mình.
Dù sao thì phía trên các ma quân rõ ràng còn một vị ma tôn khác, chính là tu sĩ Hồn Tế Hạ Hạc.
Nói gì thì nói, người đang được ma tôn đại nhân có ý trọng dụng là cô, Phó Tuyết Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ phí cơ hội này.
Ngoài việc có thể thay mặt Kỳ Thí Phi xử lý sự vụ, quyền tông chủ còn được hưởng thụ rất nhiều tài nguyên cung phụng.
Đó mới là điều khiến Phó Tuyết Kỳ động lòng.
Cố dằn xuống nhịp tim đang thấp thỏm, Phó Tuyết Kỳ càng tỏ ra nghiêm túc và thận trọng.
Vào thời khắc mấu chốt như thế này, cô không được phép mắc sai lầm, khiến Kỳ Thí Phi thất vọng rồi đổi ý.
Kỳ Thí Phi rất hài lòng với sự điềm tĩnh của Phó Tuyết Kỳ.
Dù trước đây cô ta là kẻ khá thân cận với Cát Nguyên Bách, nhưng giờ lão đã chết.
Hơn nữa, lúc Cát Nguyên Bách còn sống và thâm nhập vào tông môn để quấy rối, bọn họ không hề liên lạc hay tiếp xúc với nhau.
Qua đó có thể thấy mối quan hệ giữa hai người đó không chặt chẽ như vẫn tưởng.
Kỳ Thí Phi quả thực chẳng muốn xử lý mấy chuyện vặt vãnh của tông một chút nào.
Trước y đều ném hết cho người khác làm, bản thân ra mặt trấn giữ là được.
Thực ra ma tôn đại nhân muốn thoái vị để làm thái thượng trưởng lão, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép y làm vậy.
Bởi ngoài Kỳ Thí Phi ra, Ngục Thiên Tông đang có một ma tôn đạt cảnh giới Đại Thừa khác, nếu y thoái vị thì chắc chắn Hạ Hạc sẽ lên thay.
Trước giờ Ngục Thiên Tông vẫn là nơi nói chuyện bằng sức mạnh.
Nhưng có điên thì Kỳ Thí Phi mới giao chức tông chủ cho Hạ Hạc.
Chẳng còn cách nào khác, Kỳ Thí Phi đành phải chọn người khác.
Sức mạnh của các ma tôn Hóa Thần không chênh nhau là bao, nhưng người có tính tình và bản lĩnh để gánh vác chức vị tông chủ lại không nhiều lắm.
Chọn tới chọn lui, chỉ có Phó Tuyết Kỳ là tạm ổn.
Phó Tuyết Kỳ coi việc sửa chữa trận pháp là bài khảo sát dành cho mình nên dành toàn bộ tâm sức cho nhiệm vụ này.
Nhờ sự cố gắng của cô mà Kỳ Thí Phi tiết kiệm được nhiều công sức.
Nếu không vì muốn sớm xong việc để sớm về đoàn tụ với Quỳ Mão thì chắc chắn Kỳ Thí Phi sẽ quẳng hết cho Phó Tuyết Kỳ làm để mình được rảnh rang.
Họ phải xây dựng lại toàn bộ tuyệt cốc, hơn nữa là xây y như nguyên trạng, thành thử ra lượng công việc cần làm vô cùng lớn.
Mất tới mấy năm mới xong được.
Trong cốc lại bốn mùa như xuân, những hạt giống bị đóng băng nay lại nảy mầm, lăng mộ cấm địa trở về với trạng thái ngập tràn xuân sắc.
Rốt cục cũng xử lý xong.
Kỳ Thí Phi không thể chờ được nữa, bèn bay ngay về rặng Thiên Giản.
Phó Tuyết Kỳ thấy ngài ấy nhớ nhà cồn cào như vậy thì cũng tự biết rằng bản thân không theo kịp tốc độ của tôn thượng.
Người ta vội về gặp bạn đời, cô đâu có vội, cứ đủng đỉnh mà đi thôi, mấy năm nay mệt chết đi được.
Kỳ Thí Phi bay vụt giữa bầu trời như một vệt sáng, y vừa chạy vừa dùng pháp trận ngự phong để đẩy nhanh tốc độ.
Nhờ vậy mà y chỉ mất một nửa thời gian so với bình thường để đi từ núi Hoành Sơn tới Ngục Thiên Tông.
Trời đã tối đen, Kỳ Thí Phi lén lút về Cửu Đỉnh Phong, không đánh động bất cứ ai, dự định tặng cho Quỳ Mão một niềm vui bất ngờ.
Nhưng ai mà biết Quỳ Mão còn tặng cho mình một niềm vui còn bất ngờ hơn rất nhiều.
Ma tôn đại nhân không thấy người thanh niên ở trong phòng hắn, dùng thần niệm tìm mới biết Quỳ Mão đang ở phòng mình.
Vừa thấy như vậy, hơi thở của Kỳ Thí Phi đã trở nên dồn dập, máu nóng trào lên.
Quỳ Mão không tĩnh tọa, cũng không ngủ say.
Hắn vùi mình trong chăn của tôn thượng, quần áo xộc xệch, da thịt trần trụi, ánh mắt mê ly mà gợi cảm, tự an ủi một cách mãnh liệt, còn liên tục bật ra những tiếng rên mỏng manh.
Hiển nhiên là trong lúc Kỳ Thí Phi bị nỗi tương tư dày vò thì Quỳ Mão cũng nhớ y da diết.
Người yêu đã nằm sẵn mời gọi như vậy rồi thì còn chờ gì nữa!
Kỳ Thí Phi hóa thành luồng sáng bay vụt qua cửa, chồm thẳng lên giường!Ngáo: Đừng tỏ ra thèm thuồng như thế, người ta đánh giá =)))).