Dù bị thương nặng, nhưng chỉ nhờ vài viên linh dược của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão đã hồi phục phân nửa.
Chẳng qua, trận chiến này hao phí một lượng chân nguyên lớn của hắn, số tích góp đươc trong suốt ba năm qua hầu như không còn.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Thí Phi quyết định lên đường.
Mặc dầu vết thương chưa lành, chân nguyên cũng chỉ còn nửa, nhưng Quỳ Mão vẫn ngoan ngoãn theo chân Kỳ Thí Phi, không nói nửa lời.
Đảo Lôi đình không thích hợp để dưỡng thương.
Thâm uyên này không phải không có linh lực, nhưng nơi càng có nhiều càng nguy hiểm, sẽ phải thường xuyên đối mặt với các hiện tượng thời tiết cực đoan, không phải lốc xoáy thì cũng mưa đá, không phải sương mù thì là sấm sét.
Còn ở doanh địa an toàn như đảo Lôi Đình, linh khí cực loãng. Ngoại trừ đám cướp bóc kia, dùng phương thức tu luyện xa xỉ là dựa vào linh thạch thì tu vi mới tăng tiến, còn những người khác chỉ đành dậm chân tại chỗ.
Sau khi rời khỏi đảo Lôi Đình, Quỳ Mão ngoái lại nhìn thoáng qua nó một cái, khu doanh địa chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát.
“Những kẻ chạy trốn chỉ vài hôm nữa sẽ trở lại, đến khi ấy, nó sẽ được trùng tu.” Kỳ Thí Phi thầm thở dài, nói với cậu chàng Lược Ảnh, “Không có đám cướp kia, khu này sẽ tốt đẹp lên.”
Quỳ Mão quay lại. Hắn đâu có lo lắng cho những kẻ khác, chẳng qua là thấy đó là một địa điểm quan trọng, cần phải nhớ kỹ mà thôi.
Kỳ Thí Phi nói: “Giờ chúng ta sẽ đuổi theo Bạch Dương Phàm, thời gian để ngươi chữa lành vết thương và tích trữ chân nguyên không có nhiều.” Đương lúc Quỳ Mão định nói rằng không sao, hắn vẫn có thể chiến đấu thì ma tôn đại nhân đã tiếp, “Vậy nên, chúng ta chỉ còn cách đi đường tắt.”
Ống tay áo nguyệt sắc của Kỳ Thí Phi bay lên, phất qua người Quỳ Mão.
Tôn thượng lạnh lùng nói: “Nắm chặt.”
Biết rằng mình lại sắp được tôn thượng dắt đi, Quỳ Mão vừa ngây ngất vừa ngượng ngùng.
Dù vậy nhưng người thanh niên vẫn mau chóng túm chặt lấy góc áo của tôn thượng, nhoáng lên một cái, hắn lại ngồi vào không gian xám xịt quen thuộc ấy.
Quỳ Mão còn đang ngơ ngẩn chưa biết làm gì thì đột nhiên nghe được giọng Kỳ Thí Phi vọng tới: “Ngồi xuống, dưỡng thương.”
Quỳ Mão ngẩn ra, sau rồi nghe lời, khoanh chân ngồi xuống.
Kỳ Thí Phi lại tiếp: “Tuy ở đây ngươi không thể tu luyện, nhưng có thể yên tâm dưỡng thương.”
“Vâng.” Quỳ Mão kính cẩn đáp lại.
Một lúc lâu sau, không thấy giọng Kỳ Thí Phi vang lên nữa hắn mới nhắm mắt, tập trung chữa lành vết thương nơi bả vai và trong lục phủ ngũ tạng.
Không còn tâm trí để ngượng ngùng, người thanh niên chìm vào nhập định, đợi đến khi hắn tỉnh lại, không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Gương mặt tuyệt mỹ của Kỳ Thí Phi là thứ đầu tiên hắn nhìn thấy khi vừa mở mắt.
Đột nhiên, trái tim chợt xốn xang lạ thường.
Ma tôn đại nhân nghe được tiếng tim của hắn, ngài cười khẽ một cái rồi từ từ đứng dậy.
“Xem ra ngươi đã ổn hơn nhiều.”
Quỳ Mão nhấp nhấp môi đầy xấu hổ, lí nhí đáp: “Đa tạ tôn thượng quan tâm.”
Kỳ Thí Phi nói: “Nhớ kỹ nơi này.”
Quỳ Mão ngạc nhiên nhìn ngắm xung quanh thì chỉ thấy bốn bề đều mù sương.
“Đây là đâu?” Ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, một nơi chỉ toàn sương mù thế này, không có bất cứ địa điểm nào để làm mốc đánh dấu.
Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng bay lên, y dang tay, để mặc cho gió lay vạt áo, rồi giương cằm, cao giọng giới thiệu với Quỳ Mão: “Chào mừng đến với mê cung Hải Thận của ta.”
“Mê cung Hải Thận? Của ngài?” Quỳ Mão giật mình.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu chàng Lược Ảnh, y đắc ý lắm: “Đúng thế, đây chính là biệt cung thuộc về riêng mình ta.
Ta thường ra ngoài lịch lãm, nhưng phân nửa thời gian là ngụ ở đây.
So với Cửu Cực phong thì nơi này mới là động phủ của ta.”
Quỳ Mão giật mình sửng sốt, trong lòng không khỏi khấp khởi.
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, rồi quay ra nhìn xung quanh.
Thỏ khôn có ba hang, ma tu cũng thế.
Kỳ Thí Phi có một động phủ khác cũng là lẽ thường tình. Nhưng là Quỳ Mão thực không ngờ rằng, có ngày mình lại được nam thần tự mình đưa đến nơi bí mật này!
Kỳ Thí Phi cảm thấy cặp mắt của Quỳ Mão như đang lóe sáng.
Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn lấy ngọc giản ghi đường ra thì mới thấy nó không sử dụng được, bèn bối rối nói: “Sợ rằng thuộc hạ không thể nhớ được.”
Kỳ Thí Phi đặt tay lên trán hắn, cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay y khiến hai má hắn đỏ lựng lên.
“Không cần ngọc giản, khắc vào trái tim ngươi ấy.”
Quỳ Mão dần bình tâm, hắn nhận ra có một tấm bản đồ đang dần hiện lên trong tâm trí mình.
Sau khi khiến người thanh niên nhớ đường, Kỳ Thí Phi lại dạy pháp chú để có thể bước vào nơi này.
Rồi, cả hai đi vào màn sương.
Vừa đặt chân vào vùng đất đó, một luồng linh lực xen lẫn hơi nước liền ập tới.
Ra là thế, vậy nên ngài ngài ấy mới lập động phủ ở đây.
Linh lực của tôn thượng thiên về thuộc tính nước, tu luyện ở nơi này sẽ có nhiều ích lợi.
Nghĩ tới chuyện Kỳ Thí Phi đưa mình tới một nơi quan trọng thế này, Quỳ Mão không khỏi hưng phấn.
Hắn phải cố lắm mới dằn được sự run rẩy vì sung sướng.
Không được làm cái chuyện mất mặt đó.
Không được phép mất mặt trước tôn thượng.
“Từ nơi này tới đích đến còn một khoảng thời gian nữa, nhân lúc lên đường, ngươi tranh thủ tu luyện.”
Nghe tôn thượng nói thế, Quỳ Mão quay sang nhìn ngài đầy kinh ngạc.
Kỳ Thí Phi cũng nhìn hắn, nói: “Ngươi không nghe lầm, ta bảo ngươi tu luyện.”
Quỳ Mão vừa sửng sốt vừa chần chờ.
Không phải hắn không nghe lệnh tôn thượng, mà là hắn đâu biết cách nào để vừa lên đường vừa tu luyện nha!
Từ trước đến giờ, Quỳ Mão chưa từng thấy ai làm được điều đó.
Tư thế tu luyện của đại thế giới La Viên tuy không có quy phạm nào, nhưng có khác người thì cũng là đứng, hoặc nằm, kỳ quặc lắm thì treo ngược lên.
Quái dị cỡ nào cũng đều là trạng thái tĩnh.
Bởi trong lúc tu luyện mà bị làm phiền, nhẹ thì đau đớn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Vừa di chuyển vừa tu luyện đúng là chuyện bất khả thi.
Nhưng ma tôn đại nhân lại yêu cầu như thế.
Người thanh niên rối rắm vô cùng.
“Không cần phải ủ rũ.” Cái vẻ mặt vừa tin lại vừa không dám tin ấy quả thực thú vị vô cùng, khóe miệng Kỳ Thí Phi cong lên, “Ta không bảo ngươi phải dùng thứ công pháp cũ để tu luyện.”
Bấy giờ Quỳ Mão mới ngộ ra, cũng thoải mái hơn.
Quả nhiên là tôn thượng làm gì cũng có cái lý của ngài ấy, quả nhiên là cần phải dựa vào một loại công pháp chưa từng được biết đến.
Kỳ Thí Phi cười thầm.
Y vừa đi về phía trước, vừa yêu cầu Quỳ Mão học thuộc lòng pháp quyết, mãi đến khi người thanh niên có thể đọc chuẩn không sai một chữ, y mới cho phép hắn tu luyện.
Có Kỳ Thí Phi hộ pháp, Quỳ Mão đương nhiên yên tâm.
Hắn mau chóng tu luyện theo phương pháp mới.
Dù khác với công pháp cũ, nhưng Quỳ Mão vẫn có thể tu luyện dễ dàng.
Dù sao thì tuy hắn có tu vi của cảnh giới Ngưng Hồn, nhưng cơ thể này mới chỉ là Luyện Thể.
Sau khi đã quen với công pháp mới, Quỳ Mão mừng rỡ nhận ra rằng, tốc độ tu luyện của nó chẳng khác với những loại công pháp cần phải ngồi bất động là bao.
Mà đấy là do hắn còn phải dùng một phần chân nguyên cho việc lên đường.
Cứ thế này, tới lúc đến nơi, có lẽ hắn sẽ tích thêm được linh lực, chứ không phải bị hao hụt đi.
Và khi được ngồi nhập định, lượng linh khí được hút vào hẳn sẽ gấp đôi so với khi dùng công pháp cũ.
“Công pháp này đúng là tuyệt diệu.” Quỳ Mão nở một nụ cười, “Không biết nó có tên gì, do ai tạo ra.”
Kỳ Thí Phi liếc nhìn hắn một cái: “Loại công pháp độc nhất vô nhị này đương nhiên là tuyệt diệu.
Tên của nó là Hàn Linh Tâm Quyết, do bản tôn sáng chế.”
Quỳ Mão giật mình, nhưng lại cảm thấy đương nhiên.
Ma tôn đại nhân xuất sắc như thế, đương nhiên có thể sáng tạo ra loại công pháp xuất chúng như vậy!
Bao sùng bái trào lên trong lòng Quỳ Mão, hắn không nghĩ nhiều, chỉ là dùng ánh nhìn nóng bỏng hướng về phía tôn thượng.
Đến Kỳ Thí Phi cũng có chút không bình tĩnh nổi trước ánh mắt đó, y nói qua chuyện khác: “Ta từng vừa phải lên đường vừa phải tu luyện, nên mới tạo ra công pháp đó.”
Quỳ Mão ngây ra một lúc rồi mới chợt hiểu, người nghĩ ra công pháp này, đương nhiên là vì lâm vào tình thế nào đó, khiến người ấy không thể ngồi một chỗ để chuyên tâm tu luyện.
Ma tôn đại nhân bắt đầu kể những gì mình từng trải qua khi còn trẻ.
Ấy đều là những chuyện Quỳ Mão chưa từng được nghe, kể cả trước khi trùng sinh.
Vậy nên, hắn liền chăm chú lắng nghe.
Kỳ Thí Phi chia sẻ: “Từ nhỏ, ta đã phải rời nhà, theo chân vị sư tôn đầu tiên để tu luyện.”
Lời mở đầu như thể của một câu chuyện chẳng mấy vui vẻ ấy khiến lòng Quỳ Mão trĩu xuống.
“Ta có thiên phú và thể chất xuất chúng.
Vị sư tôn kia là tán tu, lão lựa ta là vì muốn bán đi để đổi lấy một lượng linh đan, linh thạch lớn.
Nhưng cha mẹ ta không biết, cứ thế để lão dẫn con mình đi.” Giọng điệu của Kỳ Thí Phi vô cùng bình tĩnh, đối với y, đây đều là những chuyện đã qua từ cả ngàn năm trước, chẳng còn để lại chút cảm xúc nào trong lòng vị ma tôn đại nhân.
Khi ấy, tuy gia đình Kỳ Thí Phi không quá bần cùng, nhưng được bớt đi một gánh nặng, ai mà chẳng đồng ý.
Hơn nữa, đứa con này đâu có đi chịu khổ chịu sở mà là đi làm tiên, sẽ có một tương lai xán lạn.
Những gì Kỳ Thí Phi từng trải qua u ám và rắc rối hơn tưởng tượng của Quỳ Mão rất nhiều.
Theo sư phụ đầu tiên chưa được hai năm, Kỳ Thí Phi liền phải nhìn người này sung sướng rời đi sau khi nhận được mười khối linh thạch trung phẩm và ba bình Hồi Nguyên đan lớn.
Y bị bán.
Điều này khiến cậu bé Kỳ Thí Phi vô cùng đau đớn.
Vị sư tôn thứ hai đối xử với y khá cẩn thận.
Lão gạt hết mấy công pháp vớ vẩn của vị sư tôn vô trách nhiệm đầu tiên, dạy cho hắn công pháp mới.
Dưới sự chỉ bảo của hắn, y luyện tới cảnh giới Thuế Phàm.
Tuy người này vừa nghiêm khắc, vừa lạnh nhạt, nhưng chính nhờ sự chỉ dạy nghiêm khắc ấy mà Kỳ Thí Phi mới dễ dàng thoát khỏi thân phận phàm nhân, chính thức trở thành một tu sĩ.
Vậy nên, Kỳ Thí Phi vô cùng cảm kích và tôn kính lão.
Tiếc rằng, tấm lòng ấy hoàn toàn vỡ vụn khi lão dùng hắn như một món hàng để đổi lấy sự che chở của Ngục Thiên tông.
____________________________
Ngáo:
Cái chương này khiến mình bối rối quá QAQ.