Cuộc tra tấn đau đớn kéo dài dai dẳng, Kỳ Thí Phi không đành lòng để người thanh niên phải chịu đựng điều kinh hoàng này trong lúc tâm trí còn tỉnh táo, nhưng y biết, chỉ có như thế, ý chí hắn mới càng thêm kiên định, cảnh giới mới càng thêm vững vàng.
Ma tôn đại nhân âm thầm ở bên, cùng Quỳ Mão trải qua quãng thời gian khó khăn này.
May mắn rằng, trước ngày Phùng Tùng Đức tới đưa đồ, cơ thể Quỳ Mão cuối cùng cũng được cải tạo xong.
Vừa mở mắt ra, Quỳ Mão suýt chết ngất vì mùi tanh hôi nồng nặc sộc lên.
Khứu giác nhạy bén hơn trước, sao mà chịu nổi cái hương vị tởm lợm này.
Hắn bật dậy tìm xem mùi này bốc ra từ đâu thì mới nhận ra nó tỏa từ người mình.
Quỳ Mão lộ vẻ xấu hổ, nhìn ma tôn đại nhân vẫn tập trung nhập định mà áy náy muôn phần.
Người thanh niên chạy vù khỏi căn phòng, cuống cuồng lột sạch quần áo rồi nhảy ùm xuống bể tắm.
Cọ rửa sạch sẽ đám ô trọc xong, Quỳ Mão mới thấy hoàn toàn thoải mái.
Cơ thể hắn nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, thế giới cũng trở nên khác lạ.
Sau khi cải tạo, dáng người hắn cao lớn hơn, cơ bắp cũng càng thêm mạnh mẽ.
Quỳ Mão siết tay, cảm nhận nguồn sức mạnh trong cơ thể.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, chẳng tốn chút sức mà đã bật tới độ cao mà trước đây phải dùng chân nguyên mới lên được.
Người thanh niên vừa mừng vừa hưng phấn, ra cảm giác làm tu sĩ chân chính là thế này.
Thường thì sự thay đổi trong cơ thể tu sĩ được diễn ra từ từ, nên khó mà cảm nhận được.
Nhưng Quỳ Mão vọt thẳng từ thể chất Thuế Phàm lên Ngưng Hồn, cách biệt những hai cảnh giới, hắn đương nhiên nhận rõ sự khác biệt một trời một vực này.
Quỳ Mão mừng lắm, hắn chạy thẳng về phòng để chia sẻ ngay điều này với ma tôn đại nhân.
Vừa tới trước mặt ngài, hắn thoáng khựng lại, rồi ghé qua, ngượng ngùng đánh thức Kỳ Thí Phi.
Vành tai đỏ ửng.
Người thanh niên vừa rụt người lại, cặp mắt màu hổ phách của ma tôn đại nhân liền mở ra, y nhìn cậu chàng Lược Ảnh, khóe miệng tủm tỉm như có như không: “Vui lắm sao?”
Quỳ Mão thẹn thùng nhấp nhấp môi, chẳng còn đủ bình tĩnh để vờ như không có gì, hắn sượng sùng thưa: “Thuộc hạ thất lễ.”
Kỳ Thí Phi cười khẽ, y đanh mặt ra vẻ nghiêm túc: “Qua đây cho ta kiểm tra.”
Quỳ Mão bước tới, ngoan ngoãn mặc cho Kỳ Thí Phi siết lấy mệnh môn của mình, thậm chí là truyền chân nguyên của y vào cơ thể hắn.
Chân mạch mở rộng, thể chất thiên hướng thuộc tính mộc, đan điền ngập tràn linh khí.
Thiên phú không phải loại ưu, nhưng cũng được xếp vào hàng trung thượng.
Kỳ Thí Phi nhíu mày tỏ ý không vừa lòng khi dò xét sâu hơn.
“Tôn thượng? Có vấn đề gì sao?” Quỳ Mão thấp thỏm.
Ma tôn đại nhân đưa mắt nhìn vẻ bất an trên gương mặt người thanh niên, nói thẳng: “Kết quả không tốt như dự tính.
Ngươi chỉ mới được cải tạo một nửa.”
Trường hợp của Quỳ Mão chưa từng có tiền lệ nên những suy đoán của Kỳ Thí Phi có phần không chính xác.
Tái Tạo Đan dù lợi hại đến mấy thì năng lượng của nó cũng không đủ để cải tạo hoàn toàn.
“Giờ cơ thể ngươi đã có thể chất của tu sĩ Ngưng Hồn, nhưng cảnh giới vẫn chỉ là Luyện Thể.” Chính Kỳ Thí Phi cũng không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào.
Tái Tạo Đan dù tốt nhưng không được dùng quá nhiều, sẽ chết vì quá tải linh lực.
Quỳ Mão nghĩ thầm, trạng thái này chẳng phải là ngược với lúc dùng ma chủng sao?
Hắn mỉm cười, vui vẻ đáp lại: “Một nửa cũng được rồi.
Hiện thuộc hạ đã có chân mạch và đan điền, có thể tự tu luyện.
Để lên tới cảnh giới Ngưng Hồn chẳng phải việc khó.”
Cảnh giới là một khái niệm huyền ảo khó mà giải thích thành lời.
Chính vì thế nên nó là điều khó truyền dạy nhất.
May mắn rằng Quỳ Mão từng dùng ma chủng, từng lĩnh hội cảnh giới Quy Nguyên, Ngưng Hồn, nên giờ hắn chỉ cần tu luyện là có thể dễ dàng thăng lên nấc cảnh giới cao nhất mà mình từng được cảm nhận.
Có một chuyện mà Kỳ Thí Phi không biết, Quỳ Mão cũng không nói.
Ấy là, trong trận chiến cuối cùng trước lúc trùng sinh, thủ mộ nhân đã truyền lại ma chủng của lão cho hắn.
Cấp bậc ma chủng mà hắn dùng để chiến đấu lúc đó là Hóa Thần chứ không phải Ngưng Hồn!
Vậy nên, chỉ cần cho hắn có thời gian, Quỳ Mão tin rằng mình có thể thăng tới Hóa Thần!
Đôi mắt hắn lấp lánh nhìn ma tôn đại nhân.
Hắn sẽ cố gắng tu luyện, sớm đạt được cảnh giới Hóa Thần để có thể giúp đỡ tôn thượng.
Kỳ Thí Phi biết, chẳng chóng thì chày, người thanh niên sẽ là tu sĩ Ngưng Hồn, nhưng chuyện này vẫn không như những gì y dự tính trước.
Quá chậm.
Kỳ Thí Phi dùng vẻ mặt bình tĩnh để che dấu bao nôn nóng trong lòng khi nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu chàng Lược Ảnh.
Thuần linh thể khiến Kỳ Thí Phi trở thành tu sĩ Đại Thừa trung giai khi mới nghìn tuổi.
Trong vòng năm năm qua, y lại có cơ hội chiến đấu với hai tôn giả cùng cảnh giới.
Điều này khiến y mơ hồ cảm nhận được linh cảm đột phá.
Kỳ Thí Phi không muốn nới rộng khoảng cách tu vi với Quỳ Mão, hắn bỏ lơi cái linh cảm đó, không bế quan tu luyện.
Nhưng dù làm vậy, thì khi chín mùi, cơ thể y vẫn sẽ tự động đột phá, khiến tu vi của hai người lại càng xa nhau hơn.
Cái thiên phú vốn khiến y vừa lòng này, giờ lại làm ma tôn đại nhân buồn rầu.
Kỳ Thí Phi thầm thở dài, nếu mình đã tới Đăng Vũ mà cậu chàng Lược Ảnh vẫn chưa đuổi kịp, chẳng nhẽ lại phải đè tu vi xuống?
…Đôi khi…ma tôn đại nhân tự tin dễ sợ.
Nghĩ miên man bao chuyện xa xôi ấy, rồi quay qua nhìn cái vẻ vô tư lự của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi cảm thấy có chút rầu rĩ, lo này lo nọ cho người ta như thế mà người ta chẳng biết.
Dù bao cảm xúc cuộn trào như vậy, nhưng ma tôn đại nhân vẫn đeo cái vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên dặn dò: “Không được chểnh mảng việc tu luyện, tranh thủ mau chóng lên tới Thuế Phàm.”
Quỳ Mão tuân lời, ngoan ngoãn sang phòng khác tu luyện.
Kỳ Thí Phi đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lòng sầu lo, nghĩ: cùng lắm thì dùng cách ấy…
Quỳ Mão mới nhập định một ngày đã lên được Thuế Phàm.
Chẳng có điềm báo long trời lở đất nào, hắn nhẹ bẫng và lặng yên bước qua lằn ranh giữa hai số mệnh.
Giữa thời khắc trọng đại ấy, lòng Quỳ Mão chất chứa bao cảm xúc ngổn ngang.
Hắn vừa mừng rỡ, vừa bùi ngùi.
Nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất là niềm biết ơn dành do Kỳ Thí Phi.
Nếu không có tôn thượng, khéo chẳng bao giờ hắn dám nghĩ rằng sẽ có ngày mình đặt chân được vào hàng ngũ tu sĩ.
“Tôn thượng, ta thăng lên Thuế Phàm rồi!” Quỳ Mão sung sướng chạy đến chia sẻ niềm vui với Kỳ Thí Phi.
“Tốt lắm, cứ thế mà cố gắng.” Kỳ Thí Phi mỉm cười.
Kỳ Thí Phi không ngờ có ngày mình lại vui vẻ vì một người thăng lên Thuế Phàm.
Có thể thấy, Quỳ Mão đã khiến y thay đổi nhiều thế nào.
Dù chưa quen với chuyện này, nhưng Kỳ Thí Phi không ghét việc cậu chàng Lược Ảnh chia sẻ những điều lặt vặt ấy với mình.
Y muốn rằng sau này, mình là người được chia sẻ buồn vui cùng hắn.
Sớm muộn gì, y cũng sẽ chiếm trọn mọi tâm tư tình cảm của người thanh niên.
Lần đặt chân tới phi đảo Thanh Diên này, Phùng Tùng Đức không khỏi ngạc nhiên khi thấy người thanh niên đã đạt được cảnh giới Thuế Phàm.
Hắn không biết sự tình của Quỳ Mão nên chỉ nghĩ đơn giản rằng người này mới đột phá từ phàm nhân thành tu sĩ.
“Chúc mừng đạo hữu đã tới cảnh giới Thuế Phàm.
Chúc đạo hữu sớm ngày bước lên đại đạo, lên được Đăng Vũ, phi thăng thành tiên.” Phùng Tùng Đức chúc một tràng trôi chảy, bởi ấy chính là tập tục thường thấy của đạo tu khi có tu sĩ đột phá Thuế Phàm.
Quỳ Mão thoáng nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, rồi bình tĩnh gật đầu: “Cám ơn.” Dù rằng thành tiên không phải con đường của hắn, phải là hoa ma mới đúng.
Ngừng giọng một chút, Quỳ Mão cất lời hỏi han, khác hẳn cái thói quen kiệm lời trước đây: “Ta là Triệu Tam Mãn, vị đạo hữu đây là đồ đệ của Chu Thiên tông sao?”
Phùng Tùng Đức chững nhẹ, rồi nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười lễ phép: “Tại hạ là Phùng Tùng Đức, chỉ là đệ tử ký danh của ngài ấy thôi.”
Quỳ Mão gật đầu: “Ra là thế, đệ tử ký danh của Chu Thiên tôn cũng là đã là người có danh phận lớn rồi.
Nhưng sao lần nào tới đưa đồ cũng chỉ có mình vị đạo hữu này, việc này liệu có làm phiền chuyện tu hành của ngươi không?”
Phùng Tùng Đức là tu sĩ Ngưng Hồn, khiến hắn phải một tháng bốn lần tới đưa đồ cho một kẻ không biết danh tính, không rõ thân phận, chẳng khác nào dao bầu mổ giun.
Hơn nữa việc này còn ảnh hưởng tới việc tu hành, làm hắn không thể thoải mái nhập định mà luôn phải tỉnh lại vào những ngày cố định.
Lời ấy của Quỳ Mão khiến Phùng Tùng Đức thấm thía vô cùng, hắn lộ ra vẻ mặt vừa chua xót lại có chút giễu nhại: “Đệ tử là để sai phái.
Được sư tôn tin tưởng nhiều như vậy, tại hạ cũng chỉ biết cố gắng hết sức.”
Quỳ Mão chỉ khẽ ‘A’ một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Phản ứng ấy để lại ấn tượng tốt trong lòng Phùng Tùng Đức.
Nếu người thanh niên lộ vẻ thương hại, hắn chắc chắn sẽ thấy không thoải mái.
Đợi Phùng Tùng Đức đi rồi, Quỳ Mão quay về bẩm báo cuộc trò chuyện của cả hai với Kỳ Thí Phi.
“Theo quan sát của thuộc hạ, kẻ này không hoàn toàn phục tùng Chu Bích, trong lòng ắt có điều bất mãn.
Chúng ta có thể lợi dụng điểm này.”
Khóe miệng Kỳ Thí Phi khẽ nhếch lên, y tựa mình vào tọa ỷ, nói: “Ngươi chỉ cần tập trung tu luyện là được, không cần lo mấy chuyện này.”
Quỳ Mão nhíu mày, đáp lại chần chờ: “Tôn thượng, nếu chúng ta đã đạt được mục đích, vậy giờ phải làm thế nào để rời khỏi?”
Hiện cả hai đang ở giữa đại bản doanh của đạo tu, Ngự Linh Tông đâu chỉ có mình Thiên tôn Chu Bích, mà còn có cả cao thủ Hóa Thần và lượng tu sĩ Ngưng Hồn chẳng kém Ngục Thiên Tông.
Chu Bích đã cài cấm chế quanh phi đảo Thanh Diên, chỉ cần bọn họ bước ra ngoài một bước, chắc chắn báo động sẽ được kích hoạt.
Kỳ Thí Phi giỏi về luyện khí và khắc pháp trận lên pháp khí, nhưng không giỏi đến mức có thể lặng thinh dỡ cấm chế xuống.
Ma tôn đại nhân đứng lên, cốc đầu người thanh niên rồi cười xùy: “Nghĩ nhiều quá đó! Bản tôn đương nhiên phải cho cái gã Chu Bích ấy biết rằng mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.
Không làm chuyện này cho trời long đất lở thì ta sao có thể hả giận.”
Ánh mắt Quỳ Mão sáng rực lên: “Ý của tôn thượng là?”
Kỳ Thí Phi lộ ra nụ cười gian trá: “Bản tôn đâu cần phải phá pháp trận này, cứ đường hoàng mà ra!”
__________________________________
Ngáo:
Thôi rồi, bác Chu Bích khổ rồi, cái thằng nam thần này sắp quậy banh cái tông môn của bác lên.
Thắp một nén nhang cho bác:”.