Thấy Chu Bích tới, Kỳ Thí Phi tay dâng chiến lợi phẩm, mặt trưng cái vẻ như đứa trẻ hớn hở mong được khen ngợi cho gã xem: “Sư tôn, dù sao thì mấy lão già đó có kính trọng ngài đâu, dựa theo môn quy cũng đáng bị phạt.
Nên con mới đến cướp thứ này.
Ngài sắp bế quan rồi, chắc cần nó lắm.”
Bao lời quở trách chực chờ bên miệng đều bị Chu Bích nuốt vào.
Vị trưởng lão kia có một pháp bảo mà ai ai cũng biết.
Ấy là một chiếc bồ đoàn, giúp người bình tâm tĩnh khí, giảm nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, tăng cơ hội tấn giai.
Tuy cách hành sự của đồ đệ quá thiếu suy nghĩ, nhưng dầu sao cũng vì mình.
Chu Bích chỉ thoáng chau mày rồi nhận lấy món quà.
Gã bắt đầu nghĩ cách lấp liếm cho đệ tử.
“Con hấp tấp quá đấy!” Miệng thì trách cứ nhưng thực chất đã mềm lòng.
Chu Bích nghĩ tới nghĩ lui, rồi đành bảo: “Con rời tông môn, tạm né đi.”
Kỳ Thí Phi lộ vẻ không đồng tình thì bị Chu Bích trừng mắt: “Lão đó có bất kính với ta đến mấy thì cũng không cần một vãn bối như con ra tay.
Hơn nữa, giết đồng môn là phạm vào môn quy rồi!”
Gã giở giọng răn dạy: “Sao con không nghĩ xa hơn, đợi mọi chuyện êm thấm mới bí mật diệt trừ.
Cần gì phải rùm beng thế này, đến sư phụ cũng chẳng còn cách nào mà giúp.”
Kỳ Thí Phi rầu rĩ: “Thế để đệ tử đi thú tội.
Ngài yên tâm, sẽ không liên lụy tới ngài.”
Chu Bích giận dữ: “Nói cái gì thế hả!” Dừng một chút, gã tiếp: “Con cứ đi đi.
Ta sẽ báo rằng con được sai đi thăm hỏi Chung Huyễn thiên tôn.”
Kỳ Thí Phi ra vẻ chần chờ: “Vậy chuyện kia thì sao?”
Nét mặt Chu Bích đảo qua bao ý nghĩ phức tạp, gã thở dài: “Đành vu vụ ở Ngũ Linh Các cho lão kia, rồi bịa thêm một đồng phạm, bảo hai kẻ đó chia của không đều nên mới đánh nhau chết.” Nghĩ thông rồi, sắc mặt gã thoải mái hơn, nhưng giọng vẫn lạnh lùng: “Mấy lão già này ỷ vào việc có vai vế từ lâu đời, không biết bao lần dám chống lại ý ta.
Nhân dịp này phải diệt hết!”
Kỳ Thí Phi chỉ thoáng giật mình trước sự ngoan độc của Chu Bích.
Y không quá bất ngờ, ngồi được trên cái ghế tông chủ, sao có thể là kẻ hàm hậu, cương trực chứ.
Y ngoan ngoãn nghe theo lời Chu Bích, còn tranh thủ tố cáo Phùng Tùng Đức một câu.
“Sư tôn, con thấy sự việc lần này có chút kỳ quái nên đã lén điều tra.
Phát hiện được Phùng sự đệ có biểu hiện bất thường.
Hình như đệ ấy rất thân với chúng đệ tử của các trưởng lão.
Không biết đệ ấy đứng về phía ai?”
Thấy nét mặt Chu Bích sầm lại, Kỳ Thí Phi mới vừa lòng.
Đã có người thay mình chịu điều tiếng, giờ Kỳ Thí Phi có thể đường hoàng mà đi.
“Tôn thượng, ngài giỏi thật đó!” Được Quỳ Mão nhìn bằng đôi mắt ngưỡng mộ, ma tôn đại nhân sung sướng lắm.
Y tựa vào gối dựa, nói với điệu biếng nhác: “Này đã là gì.” Nói thì nói vậy, nhưng khóe môi cong cong kia đã lộ hết rằng y đang đắc chí thế nào.
Thấy tôn thượng vui, Quỳ Mão cũng vui, nét mặt cũng thả lỏng.
Người thanh niên hỏi: “Khi nào chúng ta sẽ rời đi?”
Lòng hắn rộn lên.
Dù được ở bên tôn thượng, nhưng không được đi lại tự do, hết chôn chân ở phi đảo Thanh Diên, lại bị giữ rịt ở phi đảo Bạch Ông, tù túng lắm.
Kỳ Thí Phi đáp: “Còn vài chuyện nữa phải làm, tạm thời chưa về Đông Độ Châu được.”
Quỳ Mão thoáng ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ: chỉ cần ở bên tôn thượng thì đi đâu cũng được.
Cái chết của vị trưởng lão khiến hai bên bè phái rơi vào tình thế đôi co được khép lại nhanh chóng bằng kết luận: người thiệt mạng là thủ phạm của vụ mất trộm ở Ngũ Linh Các, do ăn chia không đều với đồng phạm nên mới ra cớ sự này.
Sau đó, Chu Bích triệu tập hết những nhân vật cốt cán của hai bên tới phê bình, yêu cầu họ phải quản lý chặt đệ tử, khiến đôi bên chung sống hòa thuận, giữ gìn bầu không khí đoàn kết của Ngự Linh Tông.
Cách xử lý của Chu Bích không phải không ổn, nhưng lửa hờn đã bị Kỳ Thí Phi và Phùng Tùng Đức nhóm lên, sao có thể dễ dàng dập tắt.
Chu Bích không vạch trần những chuyện Phùng Tùng Đức đã làm.
Bởi làm thế, mọi người sẽ biết nguyên nhân dẫn đến vụ nội loạn là do: đệ tử ký danh của tông chủ, ganh ghét với sư huynh nên bày trò hãm hại.
Thế thì gã chẳng còn mặt mũi gì nữa.
Không bị xử phạt công khai, nhưng Phùng Tùng Đức sao thoát khỏi sự trừng trị của Chu Bích.
Chẳng bao lâu sau, hắn bị tước đi cái vai vế thuộc hàng cấp cao của mình, rồi bị giam lỏng tại phi đảo.
Rắc rối mà Phùng Tùng Đức gây ra khiến Chu Bích vô cùng phật lòng, may mà có món pháp bảo mà đệ tử cưng tặng, khiến gã vui vẻ hơn.
Gã không đợi nổi nữa, chỉ muốn bế quan ngay để thăng lên Đăng Vũ.
Việc tông chủ bế quan là đại sự, dù không cam lòng thế nào cũng không có người dám gây sự vào lúc này.
Chu Bích bận bế quan nên đương nhiên sẽ không tới Thanh Diên Các nữa.
Gã sai một đệ tử đưa hạt giống cho Triệu Tam Mãn tự cấp tự túc.
Cứ thế, nơi này bị cách ly triệt để.
Kỳ Thí Phi – hiện vẫn trong lốt Bạch Dương Phàm – đã quen với việc lá mặt lá trái.
Vậy nên lúc rời khỏi, y không chỉ cuốn theo hết đám hạt giống Chu Bích đưa, mà còn nhét cả xác thật của Bạch Dương Phàm vào không gian.
Chưa hết, y để lại phi đảo Thanh Diên một món quà bất ngờ cho Chu Bích.
Quậy banh cái Ngự Linh Tông rồi, Kỳ Thí Phi khoác vỏ bọc Bạch Dương Phàm, đường hoàng dắt theo một gã sai vặt, nhẹ nhàng rời khỏi Ngự Linh Tông.
Ra khỏi phạm vi của Ngự Linh Tông rồi, Quỳ Mão lau đi gương mặt tầm thường của gã sai vặt, biến về vẻ tuấn tú nguyên bản của mình.
Kỳ Thí Phi cũng thoát vẻ công tử nho nhã, về lại phong thái sắc bén, hoa mỹ.
Thú thực, Quỳ Mão vẫn thích gương mặt này của tôn thượng hơn.
Bạch Dương Phàm cái gì, hắn không chịu nổi nữa!
Quỳ Mão duỗi tay chân, cảm thấy người lâu không chiến đấu nên mốc meo hết cả rồi.
Hắn dáo dác nhìn quanh thì thất vọng vô cùng, sao không có tên đạo tu nào để mình đánh một trận chứ?
Kỳ Thí Phi cười khẽ: “Tại nơi gần Ngự Linh Tông thế này, chẳng tán tu nào ngu tới mức đi gây chuyện linh tinh đâu.”
Quỳ Mão nghe vậy thì ủ rũ lắm, nhưng rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần: “Tôn thượng, giờ chúng ta đi đâu?”
Kỳ Thí Phi nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Cứ đi về phía Tây Nam đi, động phủ của Chung Huyễn ở đó.”
Quỳ Mão thoáng nhíu mày: “Ngài muốn đi đưa tin thật sao?”
Kỳ Thí Phi lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ sắc bén: “Hẳn Chu Bích muốn mời thêm Chung Huyễn giúp sức cho mình.” Y cười lạnh, “Gã, Chung Huyễn, lại thêm một con rối Kỳ Thí Phi nữa, có tới ba tu sĩ Đại Thừa như vậy, không làm gì đúng là uổng.”
Kỳ Thí Phi đánh giá cao sự mưu tính và tham vọng của Chu Bích.
Gã là kẻ dám mưu lớn, có khí phách, can đảm, khôn ngoan, ngoại trừ việc cưng chiều đồ đệ tới mù quáng thì đúng là một đối thủ không tệ.
Nhất định có ngày, trận chiến giữa hai vị tông chủ của Ngự Linh Tông và Ngục Thiên Tông sẽ xảy ra.
“Sao lại mặt co mày cáu thế này?” Kỳ Thí Phi hỏi.
Hiện Quỳ Mão đã ở tầng cao nhất của cảnh giới Thuế Phàm.
Mới trùng tố cơ thể hai tháng mà đã thăng được ba tiểu cảnh giới, tốc độ tu luyện của hắn nhanh đến bất ngờ.
Nhưng bởi tu vi mới chỉ là Thuế Phàm, nên người thanh niên không thể dùng phép Nhật Hành Thiên Lý.
Thành ra, Kỳ Thí Phi đành phải nhân nhượng, đồng ý chuyện hai người di chuyển chậm rãi trên đất bằng.
Điều ấy khiến người thanh niên hoảng hốt lắm.
Nhưng với Kỳ Thí Phi thì ấy lại là một loại tình thú.
Đôi khi, những ý nghĩ của ma tôn đại nhân khiến cậu chàng Lược Ảnh chẳng thể hiểu nổi.
Dầu vậy, cậu vẫn mặc định rằng chúng hẳn rất thâm sâu, khó lường.
Quỳ Mão rầu rĩ đáp lại: “Sao ngài lại đưa pháp bảo đó cho Chu Bích? Thế chẳng phải khiến tốc độ tu hành của gã tăng lên sao?”
Trong lòng hắn, nam thần xứng đáng được hưởng tất cả những gì tốt nhất.
Pháp bảo ấy đương nhiên phải cho ngài dùng chứ.
Lòng Kỳ Thí Phi xoắn lại.
Được hắn lo lắng, y vui lắm.
Nhưng y đâu có cần đẩy nhanh tốc độ tu luyện, kìm lại còn chẳng kịp ấy chứ.
Kỳ Thí Phi đáp lảng đi: “Ta đưa bồ đoàn cho Chu Bích với ba mục đích.
Đầu tiên là để khiến gã không trách tội.
Thứ hai, là để gã vội vàng bế quan tu luyện, như thế thì chúng ta có thể thoải mái làm bất cứ điều gì.
Cuối cùng,… ” Kỳ Thí Phi nở một nụ cười quỷ dị, “Bồ đoàn ấy là chứng cứ phạm tội, nếu có người phát hiện…” Y quay về phía Quỳ Mão, khóe miệng nhếch lên, bờ môi tươi ngon hé mở, “Chu Bích muốn thanh minh cũng chẳng dễ chút nào.”
Nụ cười ấy khiến Quỳ Mão chao đảo, vừa hưng phấn vừa run rẩy.
Ánh mắt hắn sáng rực lên, găm chặt về phía ma tôn đại nhân, hận không thể lên núi đao, xuống biển vừa vì y để có thể xả hết bao cảm xúc trào dâng lúc này.
Nghe tiếng tim người thanh niên đập dồn, Kỳ Thí Phi không khỏi ngạc nhiên.
Y quay lại nhìn thì thấy hắn thở dốc, hai mở ửng hồng, bèn hỏi: “Sao thế?”
Quỳ Mão lắc đầu.
Hắn thấy mình sao sao ấy.
Triệu chứng lúc này coi bộ còn nặng hơn cái bệnh lúc nào cũng chỉ muốn dính lấy tôn thượng.
“Không, không có gì.
Chẳng qua là thuộc hạ, thuộc hạ thấy tôn thượng quá túc trí đa mưu, Chu Bích ắt không phải đối thủ của ngài.”
Ma tôn đại nhân biết cậu chàng Lược Ảnh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Y nhìn hắn với vẻ thắc mắc, nhìn hoài, tới độ mặt hắn đỏ ửng lên, tới mức hắn muốn chạy biến đâu đó trốn đi, mới chịu dừng lại.
Thôi, rồi sẽ có ngày y được biết mọi bí mật của hắn.
Rời khỏi cao nguyên Tước Chiêu, băng qua vực sâu, vượt núi đồi là tới khu vực đồng bằng phù sa có địa thế vô cùng tốt.
Kỳ Thí Phi dừng bước, bảo: “Chúng ta ở lại đây một thời gian.”
Quỳ Mão cảm thấy kỳ quái: “Sao lại thế ạ?”
Kỳ Thí Phi dùng ánh mắt sâu thẳm mà Quỳ Mão chẳng thể hiểu hết nổi nhìn vào hắn, rồi nói: “Phải nâng cao tốc độ tu luyện cho ngươi.”
Nói xong, y nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành với người thanh niên, làm hắn ngơ ra.
Nhân lúc đó, ma tôn đại nhân kéo hắn đi kiếm chỗ ở ổn định.
__________________________________
Ngáo:
Cuối cùng cũng chịu rời khỏi Ngự Linh Tông XD~ Chuyến du lịch hai mình vẫn tiếp tục XD~ Ma tôn đại nhân đang âm mưu gì thế XD~ Ahihihi.