“Ngồi qua đây.” Kỳ Thí Phi chỉ vào vị trí ngay trước mình.
Để có thể đoạt lấy chân nguyên của kẻ khác đương nhiên sẽ phải có sự tiếp xúc gần gũi, chứ không thể đứng từ xa mà hút được.
Người thanh niên ngoan ngoãn dịch qua một chút.
Nhìn cái khoảng cách giữa đôi bên, Kỳ Thí Phi có chút không hài lòng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Quỳ Mão không biết công pháp Kiếp Lược, nên việc đầu tiên Kỳ Thí Phi cần làm là truyền khẩu quyết cho hắn.
Kỳ Thí Phi sở hữu thuần linh thể, là lô đỉnh cực phẩm nên để phòng hờ, kèm theo tinh thần biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, y có từng học loại công pháp của Kiếp Lược.
Nguyên lý của công pháp này là giúp chân nguyên của tu sĩ Kiếp Lược tạo được lực hút để kéo chân nguyên của người khác vào đan điền mình.
Còn cách lấy như thế nào thì tùy vào sở thích của tu sĩ đó.
Có cách dùng tay cắm thẳng vào đan điền của đỉnh lô để cướp sạch; có cách khác thì lại là ốp tay lên bụng và chỉ hút đi một nửa chân nguyên; còn một cách nữa là đôi bên đặt bàn tay lên nhau, để chân nguyên của tu sĩ Kiếp Lược đi vào chân mạch của đối phương rồi rút một phần chân nguyên của lô đỉnh khỏi đan điền họ.
Nếu dùng cách cắm tay vào đan điền không cẩn thận sẽ khiến đan điền dập nát, lô đỉnh chết.
Đây là phương pháp từ thuở sơ khai.
Ốp tay lên bụng là phương pháp được cải tiến sau này.
Phương pháp cuối cùng chỉ được sử dụng giữa tu sĩ Kiếp Lược và lô đỉnh có giao kèo với nhau.
Kỳ Thí Phi tự nguyện cho Quỳ Mão thải bổ, nên hiển nhiên cách cuối cùng là thích hợp nhất.
Nhưng nếu thế thì mưu đồ của y sẽ thất bại.
Bảo sao ma tôn đại nhân chịu làm theo phương án đó cho được.
Kỳ Thí Phi rất thông minh, dù không có kinh nghiệm tình cảm, nhưng y học nhanh lắm nhé.
Từ cái ví dụ thực tế là Bạch Dương Phàm, y nhận ra việc cùng nhau tu luyện sẽ giúp tình cảm tăng tiến.
Nhưng dù Quỳ Mão có ngồi tu luyện cùng nơi với y thì đôi bên cũng không gần gũi được.
Kỳ Thí Phi đành tìm cách để rút ngắn khoảng cách.
Quỳ Mão không biết hề biết cái ý đồ đen tối đó của ma tôn đại nhân.
Hắn đang bận cảm động rơi nước mắt trước cái quyết định quá khác người và quá bất ngờ này của ngài ấy, nên chẳng còn đầu óc đâu mà ngẫm sâu xa nữa.
Sau khi để người thanh niên ngâm nga khẩu quyết mấy lần, chắc chắn sẽ không xảy ra nhầm lẫn gì thì Kỳ Thí Phi mới ra hiệu bảo bắt đầu.
Người thanh niên vận chuyển chân nguyên theo công pháp, chẳng mấy chốc đã sinh ra lực hút đúng như yêu cầu.
Quỳ Mão nhắm mắt vận công.
Kỳ Thí Phi thì thò tay ra.
Vốn y định tách cánh tay của người thanh niên sang hai bên, rồi xoay người lại để ngực hắn dán vào lưng mình, và đè bàn tay hắn lên đan điền mình! Nhưng khi thực hiện, nhìn gương mặt điềm tĩnh và an nhiên ấy, Kỳ Thí Phi bỗng nhiên đổi ý.
Y ôm người thanh niên vào lòng, đặt tay mình lên bụng hắn rồi truyền chân nguyên qua.
Từ thế bị động đã chuyển sang chủ động.
Kỳ Thí Phi thầm đắc ý với quyết định của mình.
Thảo nào Quỳ Mão cũng cảm động cho coi!
Quỳ Mão mở choàng mắt đầy kinh ngạc khi cơ thể mình bị đột nhiên di chuyển.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một luồng chân nguyên trong vắt, lành lạnh đã đi từ tay Kỳ Thí Phi vào trong đan điền của hắn.
“…Tôn thượng?” Hình như đây đâu phải tư thế đúng?! Hắn hoang mang nhìn vào mắt tôn thượng.
Dù không biết bình thường các tu sĩ Kiếp Lược sẽ dùng lô đỉnh như thế nào, nhưng theo phỏng đoán của hắn, nhất định không phải là dùng cái tư thế ôm nhau như thế này!
Chúng tu sĩ ở đại thế giới La Viên vô cùng chú trọng tính cá nhân và sự an toàn của bản thân.
Vậy nên, sao họ có thể cho phép một nhân tố không an toàn như lô đỉnh dựa vào mình chứ?
Kỳ Thí Phi giải thích với giọng đúng đắn: “Ta và ngươi đều tin tưởng nhau, không cần đề phòng, cũng không cần để ý đến mấy cái lễ nghi phiền phức.
Chẳng cần cách làm gây lãng phí chân nguyên đó.”
Lời của tôn thượng thực có lý.
Quỳ Mão nghĩ một hồi mà chẳng biết phản biện lại thế nào.
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, mau chóng tu luyện đi.” Kỳ Thí Phi miệng thì giở giọng phê phán người thanh niên không tập trung, tay thì cố tình siết lại để ôm hắn chặt hơn.
Bị hai cánh tay cường tráng của ma tôn đại nhân kìm lại, rồi lại bị hai bàn tay của ngài đặt sát vào bụng, toàn thân Quỳ Mão đang chộn rộn hết rồi, sao tĩnh tâm tu luyện cho nổi!
Tim hắn đập loạn xì ngầu, hơi thở thì dồn dập, mặt đỏ lựng lên, đến cả tai cũng nóng nóng.
Hai người cách nhau gần như vậy, Kỳ Thí Phi hiển nhiên là nhận ra hết những phản ứng đó của người thanh niên.
Ma tôn đại nhân vui lắm.
Ý đồ của y chính là dụ cho cậu chàng Lược Ảnh rung động, để hắn sớm ngày tơ tưởng đến y, chứ không phải đặt y lên đầu mà thờ.
Quỳ Mão không hổ là người có ý chí kiên định, là trung phó từng trụ được qua vô số khảo nghiệm, hắn chỉ để con tim đập rộn một chốc, đầu óc mụ mị một thoáng rồi lại lấy được sự bình tĩnh.
Tôn thượng đã nhọc lòng vì mình như vậy, sao mình lại để đầu óc trên mây trên gió chứ.
Tôn thượng nói đúng.
Không được nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi tự chỉnh đốn thái độ, Quỳ Mão nhanh chóng thanh trừ hết tạp niệm, chậm rãi nhập định.
Người thanh niên không cần phí nhiều sức để điều khiển chân nguyên bởi Kỳ Thí Phi đã chủ động đẩy luồng chân nguyên cuồn cuộn vào cơ thể hắn.
Chân nguyên sinh ra từ cơ thể thuần linh của Kỳ Thí Phi là một trong những nguồn năng lượng tinh khiết nhất thế gian, có thể sánh đôi với linh tủy.
Khi chạm vào chân nguyên của Quỳ Mão, nguồn năng lượng ấy tựa như viên đường ngọt ngào và mềm mại nhất thế gian, tan ra trong khoang miệng, hóa thành cam lộ, khiến từng đường tơ kẽ tóc của Quỳ Mao đều cảm thấy sảng khoái.
Chẳng cần chủ nhân chỉ bảo, đan điền của Quỳ Mão đã biết ngay đây là thứ tốt liền tự động hấp thu.
Luồng năng lượng như cam lộ thuần khiết được đan điền hấp thu trực tiếp, dạo một vòng quanh chân mạch rồi trở thành chân nguyên của hắn.
Hai tay Kỳ Thí Phi chính là bình nạp năng lượng vô tận.
Khoảng cách giữa Đại Thừa và Thủ Nhất quá lớn, thành ra, đối với Quỳ Mão, số năng lượng này nhiều tới độ hắn không kịp hấp thu và chuyển hóa hết, nhưng đối với Kỳ Thí Phi thì số này còn chưa bằng một phần trăm sức mạnh bị tiêu hao của y.
Quỳ Mão điều khiển dòng chân nguyên luân chuyển liên tục.
Những năng lượng chưa được hấp thu kịp trào ra từ đan điền đi tới khắp cơ thể.
Dòng chân nguyên vốn lành lạnh tay tan ra lại trở nên nóng bỏng, bỏng tới tận trái tim Quỳ Mão.
Mồ hôi hắn toát ra đầm đìa, cảm giác sảng khoái khiến người thanh niên lâng lâng.
Lần thải bổ đầu tiên không diễn ra quá lâu, chỉ chút chân nguyên của Kỳ Thí Phi đã khiến Quỳ Mão bị nhồi đầy.
Đợi đến khi người thanh niên tỉnh táo lại, hắn đã nằm mềm oặt trên bảo tọa của Kỳ Thí Phi, đến một ngón tay cũng không cử động được.
“Tôn thượng?” Quỳ Mão từ từ mở mắt, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là tìm kiếm bóng dáng ma tôn đại nhân.
Tiếng gọi này của hắn không giống mọi lần, thỏ thẻ như mèo kêu khiến lòng người ta không khỏi nhộn nhạo.
“Lần đầu tu luyện chưa quen, nên ngươi mới mệt rũ như thế.” Kỳ Thí Phi xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Y bước tới, đưa tay xoa đầu người thanh niên một chút rồi nhẹ giọng khen: “Ngươi làm tốt lắm, giờ đã là Thủ Nhất trung giai rồi.”
Cơ thể Quỳ Mão vẫn rã rời, luồng nhiệt nóng bỏng ban nãy vẫn chưa hạ hết, nay lại thêm ngón tay lành lạnh của Kỳ Thí Phi chạm vào, thành thử hắn suýt rên lên thành tiếng.
Hắn cố gắng nhịn xuống, nghẹn tới đỏ mặt.
“Ngươi cứ nằm đây nghỉ ngơi, bản tôn ra ngoài một lát.” Bàn tay Kỳ Thí Phi rời khỏi đầu Quỳ Mão với vẻ vô cùng lưu luyến, nhưng mặt y lại tỏ ra lạnh nhạt.
Người thanh niên nhìn theo bóng tôn thượng rời khỏi Tử Hư Các, đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn khỏi tầm mắt mới buồn bã thở dài.
Lần thải bổ đầu tiên để lại ấn tượng quá đỗi sâu sắc.
Hắn nằm trên bảo tọa của Kỳ Thí Phi, không nhịn được mà nhớ lại.
Mới nhớ một chốc, những xáo động trong cơ thể ban nãy lại trào lên.
Lần này không phải do chân nguyên lan tỏa, mà vì vòng tay rắn chắc và bờ ngực êm ái của Kỳ Thí Phi.
Bao cảm xúc khác thường bị người thanh niên đè nén nay được dịp trỗi dậy nhân lúc thân thể đang trong đà mẫn cảm, chúng nhanh chóng vực lên phản ứng sinh lý đáng xấu hổ của hắn.
Quỳ Mão rên lên một tiếng bi thảm.
Hắn hoảng hốt lăn từ bảo tọa xuống, rồi thất thểu chống tường chạy về Phi Tiêu Lâu.
Vừa về tới nơi, người thanh niên vội vàng lao xuống cái ao trước lâu, để nước lạnh xoa dịu cái cơ thể chết bầm này.
Sau khi rời khỏi trại huấn luyện và trang bị ma chủng, cái phản ứng sinh lý này cơ hồ đã hoàn toàn biến mất.
Quỳ Mão không ngờ rằng mình tu chân rồi mà còn có cái phản ứng này, hơn nữa còn là phản ứng với nam thần!
Sao hắn dám khinh nhờn tôn thượng thế chứ? Quỳ Mão mặt mày ủ ê, càng nghĩ càng thấy dạo này mình hoang đường quá đỗi.
Mấy phản ứng đáng mừng nọ của cậu chàng Lược Ảnh bị Kỳ Thí Phi bỏ lỡ mất.
Hiện y đang vác bộ mặt của Bạch Dương Phàm để xuất hiện ở Nguyên thành – nơi cách đó đến cả ngàn dặm.
Vẻ ngoài của y vô cùng xuất chúng, nếu ở Đông Độ Châu thì không sao, nhưng giờ đang tại địa bàn của đạo tu nên y không muốn nổi bật quá.
Đối với y, việc “không nổi bật quá” chính là dùng thân phận Bạch Dương Phàm để ngao du.
Không được để “Bạch Dương Phàm” hoàn toàn biến mất, đôi khi cũng phải để “hắn” lộ mặt.
Hơn nữa, dùng thân phận đệ tử của tông chủ Ngự Linh Tông vẫn dễ dàng hành sự hơn là thân phận của một đạo tu mới toe.
Vừa nãy, Kỳ Thí Phi để ý thấy việc ra mồ hôi liên tục trong lúc tu luyện khiến cậu chàng Lược Ảnh không thoải mái.
Y phải dùng thuật pháp để lau thấm cho hắn trong lúc người thanh niên còn mê man.
Bấy giờ y mới nhận ra trang phục của hắn không có nhiều công năng, chất liệu cũng chẳng tốt.
Y muốn kiếm cho hắn một bộ đồ có thể tự động điều chỉnh tùy vào tình huống và môi trường.
Y muốn tự tay làm một bộ đồ cực phẩm có khả năng phòng thủ cho hắn.
Kỳ Thí Phi sống đã lâu, lại tinh thông thuật luyện khí, đôi khi trong đầu y nảy ra các phương thức luyện chế, nhưng vì chưa cần đụng đến nên đều gác lại.
Giờ, ma tôn đại nhân đương nhiên sẽ dồn hết tâm sức để có được thành phẩm tốt nhất cho người mình thích.Ngáo:
Nào nào nào, các cô nào chương trước đầu óc đen tối mau đứng úp mặt vào tường tự kiểm điểm =))) Nam thần trong sáng đứng đắn lắm chứ lại, ôm thôi chớ có làm gì đâu =)))
Cơ mà nói thật, chỉ ôm thôi mà sao tui thấy nó miêu tả như làm cái gì rồi ấy.
Đờ mờ chắc đầu óc mình cũng đen tối quá thể..