Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Thời điểm Mặc Thanh Dạ bị thương được Thẩm Tích Họa cứu đã hôn mê, nên vẫn không thể thấy rõ dáng vẻ của nàng, lúc tỉnh lại cũng chỉ thấy được bóng của nàng đang tắm sau tấm bình phong. Còn trong hội hoa đào thì lúc ấy nàng lại mang mạng che mặt, hắn có cảm giác như từng quen biết với nàng, đáng tiếc không có duyên nhìn thấy, Thanh Phong tìm hiểu về Triệu phủ thành đông cũng không có tin tức.

Cùng may Thẩm phủ tráo phượng, cho Thẩm Tích Họa có cơ hội gián tiếp đi tới bên cạnh hắn. Hắn cũng từng có suy nghĩ hai nữ tử kia cùng Vương phi Thẩm Tích Họa của hắn là cùng một người. Cho nên hắn cảm thấy may mắn khi ông trời đã mang nàng đến bên cạnh hắn.

Nam uyển 

Một khúc tấu xong, ngón tay ngọc của Thẩm Tích Họa đè lên dây đàn, không để cầm huyền phát ra tiếng.

“Muội muội đã đỡ chút nào chưa?” Thẩm Tích Họa tiến đến bên giường Trương Như Di, ngồi ở mép giường cười hỏi.

“Tỷ tỷ lo lắng. Tiếng đàn tỷ tỷ du dương êm ái, làm cho người nghe như lạc vào tiên cảnh chốn nhân gian, rất dễ chịu. So với cầm nghệ của muội muội, tỷ tỷ thật sự cao hơn rất nhiều.” Trương Như Di phá lệ khen Thẩm Tích Họa, cũng phá lệ một lần đã nói nhiều lời như vậy.

“Ha ha. Tiên cảnh nhân gian. Nếu ai cũng có thể sống trong cảnh thế ngoại đào nguyên, ai có tình thành thân thuộc thì đó chính là tiên cảnh chốn nhân gian.” Thẩm Tích Họa nói lời có thâm ý.

Trương Như Di cũng nghe nói hôm nay Thẩm Tích Họa sẽ xử trí Lãng Đức Hiên với Đổng Phán.

“Có phải có tình sẽ thành thân thuộc hay không còn phụ thuộc vào cách nhìn của tỷ tỷ.” Trương Như Di cũng nói lời thâm ý, kỳ thực là nàng muốn Thẩm Tích Họa có thể thả Lãng Đức Hiên cùng Đổng Phán, ban ơn cho Đổng Ngạo đối với Vương gia là điều tốt.

“Chuyện này đụng đến vương pháp, làm hoàng thất xấu hổ, ta có ý, nhưng hoàng hậu cùng người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý.” Thẩm Tích Họa nở nụ cười, Trương Như Di có cùng ý nghĩ với nàng.

Trương Như Di im lặng, vẻ mặt đăm chiêu nhìn màn trướng.

Thẩm Tích Họa đứng dậy nói: “Tỷ tỷ nên trở về nhìn Vương gia.”

“Gần đây thời tiết hanh khô, không biết đại lao có dễ bị cháy hay không nữa.” Trước khi rời đi Thẩm Tích Họa lặng lẽ nói bên tai Trương Như Di câu ấy.

“Tỷ tỷ đi thong thả, ngày khác muội muội đến Trường thọ viện cùng tỷ tỷ hợp tấu một khúc.” Trương Như Di khom người coi như hành lễ, vẻ mặt hài lòng mỉm cười. Xem ra Thẩm Tích Họa này có thể làm cho Vương gia yên tâm.

Trường thọ viện 

Thẩm Tích Họa ngồi ở bên giường.

“Dạ, có muốn đi ra ngoài ngồi hay không?” Thẩm Tích Họa nắm tay Mặc Thanh Dạ nói.

“Tích nhi có chuyện muốn nói với ta có phải không?” Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Thanh Dạ nhìn vào Thẩm Tích Họa.

“Dạ, sao chàng thông minh quá vậy? Chuyện gì cũng đều không thể gạt được chàng.” Thẩm Tích Họa với tay lấy chăn đắp cho hắn.

“Dù Đổng Phán cùng Lãng Đức Hiên vẫn chưa làm ra chuyện mất mặt hoàng thất, nhưng lại làm chuyện mờ ám. Ta nghĩ là hoàng hậu cùng người trong thiên hạ nhất định sẽ không bỏ qua. Ta lại lo lắng Đổng Ngạo ...... Ai, thời tiết đang hanh khô, chàng nói xem lỡ như đại lao xảy ra hỏa hoạn thì phải làm bây sao?” Thẩm Tích Họa có thâm ý nói.

“Mọi chuyện giao cho nàng xử lý. Dìu ta đi ra ngoài phơi nắng nhé?” Mặc Thanh Dạ nở nụ cười, tâm tình vô cùng tốt, Thẩm Tích Họa rất biết chuyện, xử lý việc này rất tốt. Hắn cũng muốn mượn sức Đổng Ngạo, chỉ dựa vào việc Đổng Phán vào vương phủ làm thị thiếp đã làm Đổng Ngạo bất mãn, càng đừng nghĩ đến việc mượn sức.

Chính vì thế mà Thẩm Tích Họa thật không ngờ đến chuyện nàng chỉ muốn làm một việc thiện đã giúp cho Mặc Thanh Dạ sự giúp sức rất lớn, đương nhiên đây là việc nói sau.

Thẩm Tích Họa đỡ Mặc Thanh Dạ đi ra ngoài sân.

“Đông Mạt, đi gọi Tô quản gia tới đây.” Thẩm Tích Họa phân phó.

Chỉ chốc lát sau Tô quản gia đến.

“Vương phi có gì phân phó?” Tô quản gia sau khi bái kiến Vương gia Vương phi liền hỏi Thẩm Tích Họa, đợi Thẩm Tích Họa ra chỉ thị.

“Phân phó xuống dưới, Đổng Phán cùng Lãng Đức Hiên làm trái luân thường, giam giữ vào đại lao, ngày khác xử trảm. Cho người đi bẩm báo mẫu hậu, thần tức tuyệt không để chuyện như thế xảy ra lần nữa.”

Thẩm Tích Họa nhận lấy hết trách nhiệm vào người. Nhưng hoàng hậu cũng hiểu rõ, không có Dạ nhi gợi ý nàng sẽ không dám làm vậy. Thẩm Tích Họa làm như vậy chẳng khác nào đó là ý của Dạ nhi, tuy bên Đổng Ngạo khó nói, nhưng chuyện này cũng do Đổng Phán gieo gió gặt bão. So với Đổng Ngạo, hoàng hậu lại càng không muốn làm khổ Mặc Thanh Dạ.

Tối nay không trăng, lại có gió.

“Thanh Phong bái kiến Vương gia Vương phi.”

Nội đường Trường thọ viện, Thanh Phong mặc trang phục màu đen hành lễ với Mặc Thanh Dạ và Thẩm Tích Họa.

“Tối nay gió lớn, đề phòng đại lao xảy ra hỏa hoạn.” Mặc Thanh Dạ nói với Thanh Phong.

“Thanh Phong hiểu rõ. Thanh Phong sẽ đi tuần tra ngay.” Thanh Phong đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Tích Họa thấy tên Thanh Phong này rất quen, không nhớ đã từng gặp ở đâu, có thể chưa từng thấy mặt, nhưng giọng nói và dáng người khẳng định đã từng thấy qua.

Ngoài cửa 

Thanh Phong vừa mới bước ra cửa, liền đụng vào một người, người đó ngã về phía sau, hắn nhanh tay kéo lại, là Đông Mạt. Trên tay Đông Mạt là điểm tâm chuẩn bị cho Vương gia Vương phi.

“Ngươi không sao chứ?” Thanh Phong rất lo lắng, thân thiết hỏi.

“Ngươi nói đi? Ngươi vội đi đâu? Chẳng may làm đổ hết điểm tâm của Vương gia Vương phi thì làm sao hả?” Đông Mạt rất căm tức.

“Ta còn có việc, ngày khác sẽ đền tội với Đông Mạt.” Thanh Phong thấy Đông Mạt không sao, liền vội vã rời đi.

“Thật là, vội vàng đi đầu thai hay sao!” Đông Mạt nói thầm, bưng điểm tâm đi vào.

Mặc Thanh Dạ cùng Thẩm Tích Họa đối diện nhìn nhau cười, trong lòng biết rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Sáng sớm nay Thẩm Tích Họa an bày trong đại lao chỉ giam giữ Lãng Đức Hiên cùng Đổng Phán, mà Mặc Thanh Dạ cũng điều đi nhóm thị vệ tuần tra ban đêm ở đại lao, nói là muốn tăng mạnh phòng thủ trong phủ.

Không lâu sau, Đông Mạt vội vàng báo lại: “Không tốt không tốt, Vương phi, bên đại lao xảy ra hỏa hoạn!”

“Hừ, một đám ăn hại, bổn vương phi đã sớm nói, thời tiết hanh khô, cẩn thận hỏa hoạn. Đi, Đông Mạt, đỡ bổn vương phi đi xem.”

Thẩm Tích Họa cùng Đông Mạt thong thả đi tới đại lao.

Ngọn lửa đã bị dập tắt, bọn thị vệ từ bên trong khiêng ra hai thi thể bị thiêu rụi.

“Bẩm báo Vương phi, bởi vì ngọn lửa quá lớn, trọng phạm Lãng Đức Hiên cùng Đổng Phán đã bị thiêu chết.” Tên cai ngục vừa lau mồ hôi vừa run rẩy bẩm báo.

“Một đám ăn hại, bổn vương phi đã nói phải chú ý phòng bị, thời tiết hanh khô! Còn ai bị thương vong nữa  không?” Thẩm Tích Họa tức giận, một đám người sợ tới mức khúm núm.

“Bẩm ...... Bẩm báo Vương phi, có hai thị vệ lúc cứu người bị lửa cháy ...... Bỏng, tiếc là vẫn không cứu được.” Cai ngục đổ mồ hôi như mưa mùa hạ.

“Hazzz, cũng được rồi, hai người đó vốn là người sắp chết, lão thiên gia đã an bày cho bọn họ rời đi, cũng đỡ phải bị dụng hình đau khổ. Đông Mạt, chúng ta trở về đi.” Thẩm Tích Họa lắc đầu thở dài, gọi Đông Mạt đỡ nàng trở về Trường thọ viện.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Vương phi này tuy có thủ đoạn, nhưng vẫn là rất hiền lành, rõ lí lẽ.

Rừng cây ngoài thành Diên châu. 

Một nam tử mặc đồ đen mang theo hai nam nữ mặc áo tù nhân, hắn ta đúng là Thanh Phong, nam nữ mặc trang phục tù nhân lại là Đổng Phán và Lãng Đức Hiên.

“Đây là một ít lộ phí cùng quần áo. Đều là ý của Vương gia cùng Vương phi. Hiện nay tốt nhất là hai vị nên tìm nơi nương tựa nơi lệnh huynh Đổng đại tướng quân Đổng Ngạo, không nên xuất đầu lộ diện. Như vậy sẽ làm cho Vương gia cùng Vương phi khó xử.” Thanh Phong nói với hai người đối diện.

“Làm phiền đại hiệp chuyển lời nói tạ ơn của chúng tôi đến Vương gia Vương phi, ơn tha mạng, Lãng Đức Hiên suốt đời khó quên.” Lãng Đức Hiên ôm quyền thi lễ với Thanh Phong.

Đổng Phán tiếp nhận gói đồ.

“Nhị vị đi đường bình an, ta phải trở về phục mệnh.” Thanh Phong nói lời từ biệt.

Đổng Phán cùng Lãng Đức Hiên nhanh chóng thay quần áo mà Thẩm Tích Họa đã chuẩn bị sau đó hướng quan ngoại mà đi.

Hoàng cung 

“Aizzz, đại lao vương phủ bị cháy đúng là ngoài ý muốn, chẳng trách được ai. Đổng Phán cùng Lãng Đức Hiên đúng là tự đền tội.” Hoàng hậu bùi ngùi nói.

Hoàng hậu cầm lấy bút viết một phong thơ cho Đổng Ngạo đang trấn thủ ở quan ngoại.

“Phóng ngựa tám trăm dặm, đưa đến quan ngoại cho Đổng tướng quân.” Hoàng hậu đưa phong thư đã dán kín cho thái giám bên cạnh.

Mấy ngày sau. 

Đổng Ngạo nhận được thư hoàng hậu gởi, trong thư nói là, vương phủ bắt được Lãng Đức Hiên và Đổng Phán qua lại, làm cho hoàng thất xấu hổ, Vương phi liền giam giữ hai người vào đại lao, không nghĩ tới thời tiết hanh khô đại lao xảy ra hỏa hoạn, thị vệ cứu người cũng bị bỏng nặng, đáng tiếc lại không thể cứu được hai người đó.

Đổng ngạo chỉ có duy nhất một muội muội là Đổng Phán, cha mẹ chết sớm, lúc hắn tòng quân cũng mang muội muội theo. Hiện nay muội muội gặp chuyện không may, làm hắn thương tâm muốn chết. Hắn hung hăng nắm thư trong tay, hai hàng nước mắt ướt đẫm.

Đổng Ngạo cảm thấy cơn cháy này rất kỳ lạ, nhất định là người của vương phủ gây nên, hắn thề cùng An vương phủ không đội trời chung. Nhất định phải báo thù cho muội muội cùng sư đệ.

Mà giờ phút này, Lãng Đức Hiên cùng Đổng Phán đang trên đường đến biên quan tìm Đổng Ngạo.

An vương phủ. 

Thanh Dạ cùng Tích Họa trong Trường thọ viện.

Mặc Thanh Dạ đang nằm trên ghế nằm dưới tán cây đào, lúc này trên cây đào đã treo đầy những quả đào nhỏ. Mùi thơm trái chín thoang thoảng bay trong gió.

Đông Mạt thì đang cùng Xuân Hương tiếp Thẩm Tích Họa cùng Trương Như Di chuyển mấy bàn án để huyền cầm.

Bàn làm từ gỗ đào, ghế cũng làm từ gỗ đào.

Trương Như Di cất tiếng đàn, tiếng đàn như vọng lại từ nơi xa xăm, không tầm thường không cao ngạo, như theo qui luật của trời đất, không tranh với trần thế, làm cho lòng người yên tĩnh.

Thẩm Tích Họa cất tiếng đàn, phối với tiếng đàn của Trương Như Di như âm thanh của tự nhiên, hai loại tiếng đàn xen lẫn vào nhau, lại không hỗn loạn, tựa như chỉ có tiếng đàn của một người.

Tiếng đàn Thẩm Tích Họa phối với tiếng đàn Trương Như Di, như hoa đào tiên tử trên cõi tiên, đứng trên đám mây, nhẹ nhàng nhảy múa, thật sự rất tuyệt vời.

Hai người chơi đùa một khúc nhạc, tất cả mọi người có mặt đều đắm chìm vào tiếng đàn của bọn họ.

Mặc Thanh Dạ cũng cảm thấy được sự vui vẻ thoải mái, thật giống như thấy được Thẩm Tích Họa đang ở trên đám mây nhảy múa, thướt tha nhiều vẻ.

“Tiếng đàn muội muội rất trầm bỗng.” Thẩm Tích Họa khen.

“Tiếng đàn tỷ tỷ mới tuyệt vời, có thể làm cho người ta chìm đắm. Tỷ nhìn Vương gia kìa. Hì hì.” Trương Như Di che miệng cười.

Thẩm Tích Họa ngước mắt nhìn Mặc Thanh Dạ, thấy hắn đang nhìn nàng đến xuất thần, Thẩm Tích Họa thấy vậy liễn vẫy tay với hắn, hắn vậy mà không có phản ứng.

“Hì hì, ta thấy hắn đang ngẩn người rồi.” Thẩm Tích Họa cảm thấy vui sướng hài lòng.

“Muội muội đi trước. Ngày khác lại đến cùng tỷ tỷ đánh đàn.” Trương Như Di thấy tình cảnh như vậy mà không đi sẽ cản trở hai người tình tứ.

Sau chuyện của Đổng Phán, trong lòng Trương Như Di rất bội phục Thẩm Tích Họa, cũng bắt đầu tín nhiệm nàng. Cảm thấy Thẩm Tích Họa là người có thể tin cậy, cũng là người có khả năng giúp nàng. Vì thế liền cùng Thẩm Tích Họa gần gũi.

“Đi đi. Rảnh rỗi thì đến đây ngồi, ba người chúng ta cùng nhau vui vẻ.”

Thẩm Tích Họa tiễn Trương Như Di, sau đó đứng dậy cầm một miếng trái cây đút cho Mặc Thanh Dạ.

“Hả ...... Ha ha ...... tiếng đàn Tích nhi thật sự tuyệt vời. Làm cho lòng ta cảm thấy nhẹ nhàng.” Mặc Thanh Dạ mới lấy lại tinh thần nói.

Tiếng đàn Thẩm Tích Họa không phải lần đầu tiên Mặc Thanh Dạ nghe, lần trước ở hội hoa đào đã nghe qua, quanh quẩn bên tai ba ngày vẫn không dứt. Nhưng hôm nay phối cùng với tiếng đàn của Trương Như Di, thật sự có thể làm cho người ta say mê.

“Chỉ cần chàng thích, mỗi ngày ta đều đánh đàn cho chàng nghe.” Thẩm Tích Họa tiếp tục đút trái cây cho hắn.

“Được, đỡ ta về phòng đi.” Mặc Thanh Dạ yếu ớt nói, âm thanh nhẹ nhàng phun ra vài chữ, nhìn qua thật sự rất suy yếu.

Thẩm Tích Họa chậm rãi đỡ Mặc Thanh Dạ trở về phòng, giúp hắn cởi áo khoác đặt ở một bên, sau đó đỡ hắn nằm lên giường.

Mặc Thanh Dạ lên giường liền xoay người, trong nháy mắt Thẩm Tích Họa thấy được vạt áo trước ngực mở ra, phía trong có một vết sẹo .....

Vết thương đó, hình như đã gặp qua,.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui