Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Ngâm Hoan sai Nhĩ
Đông tiễn Chu di nương về, có một số việc đang thay đổi, có một số việc
chưa hẳn sẽ thay đổi, tựa như Tiền di nương, vẫn như cũ hao hết tâm tư
nghĩ muốn con của mình làm con thừa tự giống quá khứ, lần này hành động
của Phương thị khiến nàng bất an, lại nuôi một hài tử nữa, ý chỉ Cố Ngâm Sương cũng không phải là đứa độc lần, con đường con thừa tự kia vững
chãi hơn, Tiền di nương tự nhiên cũng rất rõ ràng.

Sau tiệc
đầy tháng của Thập Nhất tiểu thư, La di nương cũng ra khỏi tháng, Tam
lão phu nhân kia lại bắt đầu nháo lên, sai người nghe ngóng nữ nhi của
hai nhà lương thiện đàng hoàng, chỉ còn kém là sai người đi hỏi người ta có nguyện ý gả con gái đến Cố gia để làm thiếp hay không, nghĩ tới nạp
thêm hai phòng cho con trai, bà rất có xu thế không sinh ra cháu trai
không bỏ qua a.

Vốn là chuyện tình nạp thêm thiếp thất của
Tam phòng là chuyện riêng nhưng không ngờ còn đưa phu nhân chi thứ hai
Đường thị bất mãn. Từ ban đầu vài người đi trước chính là cùng nhau xây
dựng nên Cố phủ, cũng đóng góp không ít trên chiến trường cho Hoàng gia, cho nên Cố gia thế hệ trước liền định ra quy củ, ngoại trừ những người
con vợ kế của các phòng Cố gia sau khi thành thân sau sẽ ra ngoài ở
riêng, hài tử dòng chính được ở tại Cố phủ chỉ cần bảo đảm gia tộc hưng
thịnh là được.

Tài phú tích trữ từ mấy đời tự nhiên sẽ không
ít, giữa Lâm An thành thì có không ít cửa hàng cùng thôn trang đến cung
cấp nuôi dưỡng một gia đình lớn này, các phòng chi phí đều là từ chi
dùng chung đưa ra vì vậy nếu là Tam phòng này thêm thiếp thất nữa, như
vậy này chi phí Tam phòng liền lại tăng một chút, chi thứ hai không
thiếp thất, chi phí cũng như cũ, tự nhiên Đường thị cảm thấy trong lòng
không thoải mái, cảm thấy bạc trong nhà để Tam phòng xài không ít .

"Tam thẩm, không phải là con lắm miệng, những năm gần đây Tứ đệ không thiếu
di nương, hài tử sinh hai phòng cộng lại đều không bằng hài tử Tam
phòng, tam thẩm lại muốn cho Tứ đệ nạp thiếp, đây là cảm thấy chưa đủ
con cháu sao?"

"Tương lai những cô nương này đều lập gia
đình, trong Tam phòng còn không phải là liền chỉ còn một mình Dật Triết
sao, ta chỉ là muốn cho hắn thêm người đệ đệ, Lan Tâm cũng đã đáp ứng."
Dương thị xem gương mặt không sảng khoá của Đường thị, dầu gì Nhị ca là
một người sáng suốt sao lại chọn cho con trai hắn một đố phụ như vầy,
di nương trong sân chính là để bài trí, cũng thiệt thòi Vũ Thuyền thành
thật.

"Tam thẩm, ngài lại cho Tứ đệ nạp thiếp vậy ngài còn
nhớ quy củ Cố gia không, cho dù là sinh được con trai vợ kế thì đứa nhỏ
này tương lai thành thân chính là phải rời khỏi Cố gia, cho dù có đạt
trạng nguyên thì cũng phải đi ra ngoài ở riêng, không được giữ lại tại
bên cạnh Tứ đệ." Mộc thị lật nhìn chi phí các phòng mỗi tháng một chút,
Tam phòng cũng không coi là nhiều, dù sao chi phí cho con vợ cả cùng thứ xuất khác nhau rất nhiều, chi thứ vốn hai ít người, Đường thị đúng là
vội vàng cáo trạng.

"Đại tẩy nói đúng a tam thẩm, hơn nữa,
lần này nạp thêm hai di nương nữa Tam thẩm định tự mình ra bạc sao."
Đường thị vội vàng đón ý nói hùa, nửa câu sau nói thầm, Dương thị quét
mắt qua một cái, Đường thị lập tức cúi đầu xuống.

"Tam đệ
muội, nếu là không chuyện khác chuyện, ngươi hãy đi về trước đi, ta cùng tam thẩm còn có việc phải nói." Mộc thị vừa nghe hơi nhíu lông mày,
khép lại sổ sách sai Tư Kỳ đưa Đường thị đi ra ngoài.

Đường
thị không tình nguyện rời đi, cho đến khi ra khỏi cửa viện tử trên mặt
kia vẫn còn chút không vui, chờ Tư Kỳ đi rồi Đường thị lập tức thay đổi
phương hướng, hướng phía viện tử Nghiêm thị đi đến.

TrongTử
Kinh viện, Dương thị cùng Mộc thị nói chuyện nên vì con trai nạp hai
người thiếp thất rất hào hứng, Dương thị trong lòng thở phào nhẹ nhõm,
lúc này nàng cầm lấy kia bát tự hai vị cô nương cùng bát tự nhi tử đều
xem qua, đều nói có thể sinh con trai, dầu gì con trai nàng mới chỉ có
một đứa con trai, đừng như giống như nàng vậy, chỉ có một đứa con trai,
cho dù không hài long nàng dâu cũng không biết làm sao.

"Tam
thẩm, chuyện sinh con này, còn phải xem ý lão thiên gia, ngài nhất mực
muốn nạp thiếp thứ tư, Tứ đệ cùng Tứ đệ muội tình cảm cũng khó thâm hậu, so với con vợ kế, ngài không hy vọng Tứ đệ muội sinh nhiều đứa con vợ
cả cho ngài sao." Mộc thị sai người đưa trà đi đến, đối với một loạt
chuyện của Tam phòng, gần đây nàng nghe được cũng không thiếu chuyện
nào.

"Ai, Vãn Đình a, con nghĩ rằng Tam thẩm không muốn sao,
để có Dật Triết tới không dễ dàng mà sau đó bụng Lan Tâm cũng liên tục
không có động tĩnh, tất cả đại phu đều nói, khó sinh." Dương thị nói
xong lời này liền hối hận, người trước mắt mình, không phải là một người khó sinh sao, nhưng là Cố quốc công gia không có nói muốn nạp thiếp,
cho dù là không con nối dõi.

"Vãn Đình a, Tam thẩm không phải là người nói chuyện hay, con đừng để trong lòng." Dương thị phẫn nộ
cười, lập tức hỏi, "Hôm nay ta tới còn có một chuyện, điều này ta đã để
trong long lâu rồi, tam thẩm liền hỏi con một chút."

"Tam
thẩm xin mời ngài nói." Mộc thị cười cười nhìn cũng không có gì khác
thường, Dương thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Lúc trước đại tẩu nói
cho con chuyện thừa tự, ta tin là con cũng biết ý đại tẩu là muốn con
tìm một đứa thích hợp, con sống một mình đã nhiều năm, cũng đừng chê Tam thẩm nhiều chuyện, chỉ là có một số việc ta đã để trong lòng rất lâu."

"Tam thẩm ngài nói như vậy cũng đúng." Mộc thị gật một cái, Dương thị lại
tiếp tục nói, "Mấy đứa nhỏ kia đều được nuôi dạy tốt, nhất là Ngâm
Sương, có thể coi như là đứa nhỏ đầu tiên của Tam phòng chúng ta, lớn
lên bộ dáng cũng tốt lại đặc biệt thông minh lanh lợi." Dương thị khen
Cố Ngâm Sương, dầu gì khi xét đến thân phận gia cảnh Tiền di nương còn
khá hơn một chút.

"Nhưng con cũng nghe nói trước đó vài ngày
Tứ đệ muội nhận nuôi nàng dưới danh nghĩa, một đứa nhỏ thông minh lanh
lợi như vậy, con không nỡ để nàng xa phụ thân mẫu thân nàng." Mộc thị
dịu dàng nói, " Trong lòng Vãn Đình đã có người, kính xin tam thẩm đừng
nói thêm nữa."

Dương thị không nghĩ rằng Mộc thị lại không
chọn Cố Ngâm Sương, suy nghĩ hồi lâu đều không nghĩ ra Mộc thị đã chọn
đứa nhỏ nào, vì thế Dương thị đặc biệt gọi nhiều đứa nhỏ tới nhìn nhưng
không thấy đứa nhỏ nào đặc biệt xuất sắc.

Nguyên nhân này đại khái chỉ có một mình Phương thị rõ rang nhất, đó là lí do vì sao trong lúc mấu chốt này nàng lại đem Cố Ngâm Sương nuôi dưới danh nghĩa của
mình.

Tính tình thời Mộc Vãn Đình còn chưa lập gia đình Phương thị
cũng xem như là biết chút chút, nếu người khác coi trọng, nàng liền
tuyệt đối sẽ không muốn đoạt không chỗ tốt của người khác.

Nếu Tam phòng rất hy vọng vào Cố Ngâm Sương thì nàng làm sao nhận nàng làm
con thừa tự được. Mà Tiền di nương từ Dương thị biết được tin này thì vô cùng thất vọng, nhìn nữ nhi của nàng chỉ yên lặng ngồi một bên lắng
nghe, thở dài một hơi, "Sương nhi, di nương không giúp được con rồi."

Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, Cố Ngâm Sương sắc mặt trắng nhợt ngồi ở chỗ kia,
hồi lâu lẩm bẩm nói, "Vậy người mà Đại phu nhân thích là ai?"

"Chỉ nói trong lòng đã có ý tưởng, Sương nhi, hiện tại muội muội con đã bị
đưa đi am ni cô, nếu Đại phu nhân đã đã có quyết định, con đừng có hành
động gì nữa a." Lần này những mưu tính của hai mẹ con nàng bị người đánh trả khiến hai nàng bị tổn thất không nhỏ, Cố Ngâm Phương bị đưa đi am
ni cô hai năm là một tổn thất không nhỏ nên nàng hi vọng hài tử còn lại
sống thật tốt, tương lai lập gia đình nàng mới có thể hưởng phúc a.

"Di nương, muội muội đã ở am ni cô lâu rồi, chẳng lẽ cứ để vậy sao?" Cố
Ngâm Sương nhẹ cắn môi một cái, ngẩng đầu nhìn Tiền di nương, đáy mắt
thoáng hiện lên một cái không cam lòng.

"Hài tử, có nhiều thứ con phải hiểu được lợi ích trước mắt, nếu không thì sẽ dễ dàng làm bị
thương chính mình, vậy thì càng không bù nổi tổn thất." Tiền di nương
bắt được tay của nàng ôn nhu khuyên giải, "Bất kể là Thất tiểu thư cũng
tốt, hay là mấy vị tiểu thư kia, con có nghĩ tới tại sao mấy lần nàng
cũng có thể hóa hiểm thành an không, chẳng lẽ là nhờ công lao của Chu di nương sao."

"Ý Di nương là..." Cố Ngâm Sương suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới một người, "Thanh Nha…."

"Thanh Nha là người trong phòng phu nhân, đứng sau lưng Thất tiểu thư, đúng là phu nhân tại chỉ điểm, quá khứ nàng đối với ngươi cùng Ngâm Phương lời
mà nói còn không phải là nói gì nghe nấy." Tiền di nương tán thành gật
đầu, "Về phần nguyên nhân, con cũng nên rõ ràng."

"Bởi vì
nàng đã cứu Lục thiếu gia." Cố Ngâm Sương nhẹ nói, "Cũng có a, trước giờ thể mẫu thân chưa bao giờ trông nom chuyện tình ở Trúc Thanh viện."

"Nha đầu ngốc, đây chính là con trai bảo bối duy nhất của nàng, con nên biết Lục thiếu gia đối với Thất tiểu thư thái độ tốt hơn nhiều so với hắn
đối với các ngươi, cho nên dù phu nhân không coi trọng Thất tiểu thư,
cũng sẽ không nhìn nàng sống không tốt được."

"Nàng bất quá
là vận khí tốt thôi." Cố Ngâm Sương không phục, Cố Ngâm Hoan đã trả giá
cái gì, nỗ lực cái gì, việc thêu thùa học tập cũng không chuyên tâm, tư
chất thường thường một chút cũng không xuất sắc, cùng mình căn bản không cách nào so sánh được, dựa vào cái gì bởi vì đã cứu Lục thiếu gia một
lần lại có thể lấy được nhiều thứ như vậy.

"Nhị tiểu thư, con phải nhớ kỹ, có đôi lúc vận khí cũng là rất quan trọng." Tiền di nương
đột nhiên nghiêm mặt nói, "Người muốn thuận gió mà đi, nếu là hiện tại
tình thế bất lợi với con cái danh tiếng này liền để cho người khác dùng, con dừng lại nghỉ ngơi dưỡng lại sức." Nàng có thể ở Tam phòng này liên tục được sủng ái, bởi vì nàng hiểu lợi ích trước mắt và lợi ích lâu
dài, càng bởi vì nàng biết rõ tính tình của Phương thị cùng Cố Vũ Thừa.

Cố Ngâm Sương gật gật đầu, nhưng trong lòng còn chưa phục lắm, chỉ là cười nhìn Tiền di nương, "Di nương, nếu di nương có thể mang thai một đệ đệ
thì tốt rồi."

Tiền di nương bỗng dưng ngẩng đầu nhìn nàng, Cố Ngâm Sương cúi đầu ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh sợi tơ trên cổ tay,
"Như vậy phụ thân có thể trọng lời nói của di nương hơn, nói không chừng muội muội còn có thể trở lại đây."...

Trong Trúc Thanh viện, Ngâm Hoan nhìn hộp gấm kia trên bàn, đây là từ Đại ca Cố Dật Tín đưa
tới, nói là của người khác bồi thường, Ngâm Hoan suy nghĩ kỹ một hồi mới nghĩ đến là thời điểm đi linh đường hôm đó bị người khác đụng vào, cái
kia là của người ngang ngược càn rỡ bồi thường.

Biết rõ thứ
này từ ngoại viện đến nội viện phải trải qua không ít tai mắt của người
khác, vì vậy vật này trực tiếp liền đưa đến chỗ Đại ca, lại qua tay hắn
trao cho nàng nhưng vật này lại quý hơn vật trước của nàng.

"Nhĩ Đông, thay ta đem y phục lấy ra, ta muốn đi một chuyến đến chỗ Đại ca." Ngâm Hoan nhìn thật lâu đem cái hộp đóng lại, từ trong tay Nhĩ Đông
tiếp nhận áo choàng đi thẳng ra khỏi phòng.

Bên ngoài bay ít
bông tuyết, Ngâm Hoan ra khỏi Trúc Thanh viện, hai bên trên đường đều
chất đống tuyết, là sáng sớm có người quét lên, nàng đi mới không quá
nửa ngày lại thấy mệt mỏi, Tam phòng cùng phòng lớn cách rất xa, Ngâm
Hoan đi tốn không ít thời gian mới đến nơi, trên mũ đều bám không ít
tuyết, đưa tay phủi bớt đi, Ngâm Hoan đứng ở phòng ngoài Cố Dật Tín đợi
một lúc.

"Thất muội, muội ở bên ngoài chờ ta một chút." Cố
Dật Tín từ trong thư phòng tiễn lão sư đi ra, thấy được Ngâm Hoan đứng ở dưới mái hiên, "Muội tới thu phòng trước chờ ta tiễn lão sư một chút."

Ngâm Hoan gật gật đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng vào thư
phòng Cố Dật Tín, kiếp trước nàng làm người bạn nhỏ thân thiết của Cố
Ngâm Sương ngẫu nhiên cũng sẽ đến nơi đây, trưởng tử Cố quốc công gia,
Cố Dật Tín là một người có tài a.

Ngâm Hoan vuốt bàn đọc
sách, tay kia xoa lên cái trán, chính là ở cái địa phương này, nàng, bị
đẩy té khiến trán bị thương vĩnh viễn lưu lại vết sẹo.

Lúc ấy nhiều người lại hỗn loạn, đến tột cùng là ai đã hạ thủ nàng đều quên,
bất quá sau đó vẻ mặt kia của Cố Ngâm Sương nàng lại vĩnh viễn không
quên được.

"Thất muội, muội đến lúc này có gì không?" lúc Cố Dật Tín tiến vào thì thấy Ngâm Hoan đang nhìn những bức tranh chữ trên tường.

Ngâm Hoan quay đầu lại đem hộp gấm trong ngực đặt ở trên bàn sách, "Đại ca,
còn muốn phiền huynh đem cái này trả lại cho người đã tặng cho muội, vật này quá quý trọng Ngâm Hoan không nhận nổi."

"Ta còn cho
rằng có chuyện gì, muội cầm đi, nếu là muội không thu, ai biết được hắn
còn mang tới thứ gì nữa a." Cố Dật Tín khoát tay áo cười nói, "Người kia tính tình ta cũng coi như biết một chút, muội không cần cảm thấy quý
trọng, coi như là đổi một cái đẹp hơn đi

"Kỳ thật Ngâm Hoan
còn không biết người nọ rốt cuộc là ai." Ngâm Hoan vẻ mặt có chút thẹn
thùng, khẽ cúi đầu siết chặt áo choàng có chút không biết làm sao.

"Đó là sơ sót của ta, đó là tiểu thiếu gia của Bát vương gia phủ, hôm đó
hắn là vội vã đi như..." Cố Dật Tín nói phân nửa dừng lại, cười cầm lấy
hộp gấm kín đáo đưa cho nàng, "Muội đừng quá để ý, đối với cái này cái
nhìn như quý báu nhưng thật ra đối với hắn cũng như cái vòng đã vỡ của
muội thôi."

Khó trách hắn sẽ đến Cố phủ, Bát vương gia cùng
Lục vương gia là huynh đệ cùng mẹ, Cố quốc công bởi vì cứu Lục vương gia mà chết trận, Bát vương gia về lễ tiết tự nhiên cũng phải vì ca ca qua
thăm một chút.

Ngâm Hoan kiếp trước tại phủ Tướng quân cũng
gặp qua vài vị thế tử, duy chỉ có tiểu nhi tử này của Bát vương gia nàng chưa quen thuộc, có thể dựa theo ấn tượng đầu tiên của nàng đối với hắn là một hài tử bị chiều hư, lớn lối.

Ngâm Hoan đem vật kia
thu lại, để cho Nhĩ Đông cất thật kỹ, vạn nhất có một ngày tiểu thiếu
gia kia lại hối hận, nàng cũng không muốn không có đồ mà trả người ta a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui