Trùng Sinh Chi Thương Lam



Editor: Thiên Y

Chị em nhà họ Thương là sinh đôi cùng trứng nên từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt của hai người vẫn luôn giống nhau, ngay cả giọng nói cũng vẫn có vài phần giống nhau. Chẳng qua vào lúc bình thường, so với một Thương Lam ôn nhu mềm mại thì Thương Hồng lại năng động tràn đầy sức sống.

Triển Mộ nghiêng dựa vào trên ghế sofa, anh cố gắng mở mắt, cố gắng nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.

Trong mắt anh, ly thuỷ tinh trên bàn trở nên vặn vẹo méo mó, chai rượu bên cạnh như đám lửa mập mờ.

" Anh Triển....."

Âm thanh êm ái xuyên thấu qua cánh cửa vang vọng ở bên trong phòng. Bởi vì tác dụng của rượu cồn nên suy nghĩ của Triển Mộ bắt đầu mơ hồ, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang rơi đầy nước mắt. Nhớ đến thân thể mảnh khảnh kia run rẩy ở dưới thân thể mình, người đàn ông giật giật ngón tay, trong mắt chợt xuất hiện tơ máu. D^D^l^q^d

" Anh ở bên trong sao?" Người ngoài cửa nóng nảy, âm thanh lớn hơn vài phần.


Nước mưa rơi tí tách bên ngoài, đập lên trên cửa sổ thủy tinh, xung quanh phảng phất hương thơm quen thuộc quanh mũi. Ánh mặt trời không chiếu được vào trong phòng khiến bên trong âm u lạnh lẽo. Thời gian giống như trở lại mười mấy năm trước, một mình anh ôm tro cốt cô độc suốt ngày đêm.

Bản năng quờ quạng bên phải nhưng chỉ chạm đến mấy cái chai không, chai thuỷ tinh nghiêng ngả rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ nát trong khoảng không.

Trong đầu vốn ong ong cũng từ từ trấn tĩnh lại, anh nghiêng mặt sang bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn mấy chai vỡ trên đất, lắng nghe tiếng gõ cửa đứt quãng ở bên ngoài. Sau một hồi định thần lại liền chống tay vào ghế salon đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến cửa.

" Tiểu Lam......"

Người đàn ông vừa đi vừa nói mê, giống như bị điên.

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên tăm tối, không khí mỏng manh bị dồn nén trong lồng ngực từng chút từng chút một, một sự tuyệt vọng đánh vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, liên tục truyền lên não bộ.

Tiểu Lam của anh phải yêu anh, D^D^l^q^d không được rời bỏ anh....

Mười mấy năm chờ đợi đã khiến anh trở nên điên cuồng. Hôm nay, sự tồn tại của cô chỉ còn là một loại chấp niệm khiến người khác phải sợ hãi của anh.

Anh chống tay lên tường bước từng bước một về phía trước, trong đầu lại hiện lên đôi mắt đen toả sáng của Thương Lam. Ẩn sâu bên trong là sự không cam lòng, là oán hận, còn có sự đau buồn mà vĩnh viễn cô không thể thoái khỏi....

Nghĩ tới đây, đột nhiên anh cười giễu cợt, trong mắt sáng lên, tràn ngập sự thích thú.

Ngụy Vô Lan vừa bước xuống taxi, trong lòng sốt ruột chạy vào bên trong khách sạn, giày da giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng" cộc cộc" như muốn hả giận.

Anh ta chạy đến phía quầy tiếp tân ở trước mặt, vừa ngẩng đầu tùy tiện nở nụ cười mỉm, lập tức cô gái nhỏ xinh đẹp bị mê hoặc đến bảy tám phần, D^D^l^q^d chỉ thiếu không nói ra toàn bộ sổ hộ khẩu, mật mã ngân hàng, sổ tiết kiệm của mình.


Khách sạn này kích thước rất nhỏ, Ngụy Vô Lan chỉ dịch chuyển người là có thể thấy cửa thang máy cách đó không xa.

Lần này Triển Mộ không nói tiếng nào đã ném công ty cho anh ta, điện thoại di động không gọi được, email không trả lời, nếu như không phải trước đó anh từng nhắc qua tên khách sạn này với mình, có lẽ anh ta cũng không tìm được nơi đây.

Thang máy dừng ở tầng 6 không xuống, không hiểu người ở tầng đó làm gì lâu thế. Ngụy Vô Lan có chút phiền não, đứng ở cửa không ngừng ấn chốt thang máy, coi như không thấy ánh mắt tò mò sợ hãi ở bên cạnh.

Sắc mặt anh khó coi, đã không còn nhớ rõ mình làm việc liên tục bao lâu nữa. Bởi vì vừa mới thành lập, công ty mới không nhiều nhân viên lắm, mà vị trí của Ngụy Vô Lan ở đây, có thể nói vừa là ông chủ vừa là nhân viên.

Tiếp đón, pha trà rót nước là anh ta, tài xế lái xe là anh ta, ghi phần mềm, bán trình tự, giao hàng cũng là anh ta, thậm chí quét dọn wc vẫn là anh ta.....

Mẹ kiếp!

Lát nữa thấy tên khốn kia, anh ta phải ném cái cặp công văn trong tay lên mặt anh, hét lớn một tiếng: Ông đây không làm nữa!

Rốt cuộc " đinh" một tiếng, thang máy xuống đến tầng một. Ngụy Vô Lan đẩy đám người ra đi vào, đừng ở ngay cửa thang máy nhớ lại số tầng vừa mới nhìn được, đến khi bước ra khỏi thang máy thì đi về phía phòng bên trái.

Số phòng trong khách sạn rất ít, một tầng chỉ có năm sáu phòng.Anh ta đi từng gian phòng, cuối cùng ở khúc quanh cũng thấy được số phòng mình tìm.


Không biết là anh làm ông chủ hay anh ta làm ông chủ nữa, như vậy có công bằng không? Nhớ tới bản thân trong mấy năm, vì mười triệu đô la mà bị Triển Mộ ra sức sai bảo, con mẹ nó chứ! Nhớ lại quá trình anh ta liều mạng làm, nhất thời thấy cay cay khoé mắt, chỉ thiếu điều không rơi vài giọt lệ nam nhi ở ngay chỗ này thôi.

Anh ta đứng trên thảm trải ngoài cửa, theo thói quen cọ xát đế giày, tưởng tượng cánh cửa phía trước là khuôn mặt của Triển Mộ thì muốn đấm thật mạnh lên. Gõ mạnh như vậy, ai ngờ cửa phòng cũng không có khóa, tay vừa đập lên thì cửa chính liền được mở ra.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiềng đàn ông thở gấp và tiếng phụ nữ khẽ nấc, sắc mặt anh ta lạnh lẽo, không nhịn được liền mắng to:" Mẹ kiếp! Anh đang làm cái trò gì thế!"

Xảy ra chuyện lớn như vậy, đại gia anh còn có tâm tình chơi gái ở chỗ này!

Xách cặp công văn trong tay, Ngụy Vô Lan đi về phía phát ra âm thanh, anh ta nhịn một bụng đầy hoả khí, đang muốn tìm


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận