Trùng Sinh Chi Thương Lam



Editor: Thiên Y

Rốt cuộc Ôn Dĩ Thâm là mẫu người đàn ông thế nào?

Ngoại hình của anh ta xuất chúng, nói năng ưu nhã học thức uyên bác, mỗi một động tác luôn toả ra dáng vẻ tự nhiên lại sang trọng.

Anh ta tự nhận mình là một thầy giáo dạy mĩ thuật ở trong trấn nhỏ, vẽ cũng rất tốt. Thương Lam cũng đã từng gặp anh ta ôm giá vẽ ra ngồi ở bờ biển một buổi chiều hoàng hôn. Nếu như nói Triển Mộ giống như là đáy biển sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người khác xuống mà nuốt chửng, vậy thì Ôn Dĩ Thâm chính là một suối tinh khiết và thanh mát.

Cử chỉ nho nhã, ngoại hình thu hút, thậm chí anh ta không cần làm cái gì, chỉ cần lẳng lặng đứng một bên cũng khiến người ta có cảm giác thư thái.

Thật ra bốn năm ngắn ngủi không thay đổi được cái gì, khi Thương Lam đặt chân lên cảng biển thành phố B một lần nữa, cô không cảm thấy vui sướng khi trở lại chốn cũ, ngược lại bởi vì thời gian lắng đọng, trong lòng cũng có nhiều mâu thuẫn hơn so với trước.


Cô cự tuyệt ý tốt của Ôn Dĩ Thâm, tìm một phòng trọ đơn sơ để thuê tạm trước, dù sao với khả năng kinh tế của cô bây giờ không thể thuê nổi một khách sạn có giá vài trăm một đêm được.

Ôn Dĩ Thâm xách theo hành lý đi theo phía sau cô, nhất quyết không bỏ qua mà khuyên nhủ: " Tiểu Lam! Em theo anh ở khách sạn đi, nơi này an ninh không tốt, anh không yên lòng em...."

Thương Lam không để ý đến anh ta, nhận lấy chiếc chìa khoá của chủ cho thuê nhà liền đi lên trên lầu. Mỗi một tầng ở đây sẽ có hai gian phòng đối diện nhau, không gian không lớn, những người thuê phòng ở đây đa số là học sinh ở xung quanh.

Lầu dưới có một quán đồ ăn, buôn bán không phải quá tốt, ngồi ở cửa trông quán chính là một ông già, nhàn rỗi không chuyện gì thì xua tay đuổi mấy con ruồi bay xung quanh.

Cô thở hổn hển bò lên lầu sáu, chỉ một đoạn lộ trình cũng khiến toàn thân cô toát mồ hôi.

Một chiếc khăn tay được đưa đến từ phía sau lưng, hiếm khi có thể thấy được Ôn Dĩ Thâm vận động, vậy mà sau cả đoạn đường lại không thấy anh ta mặt đỏ, hơi thở không gấp, khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi như cũ.

Thương Lam không khách khí nhận lấy lau mồ hôi trên trán nhưng trong lòng rất kinh ngạc, giờ là thời buổi nào rồi mà vẫn còn người đàn ông cầm chiếc khăn tay bên mình....

Gian phòng rất nhỏ, ngay cả một phòng khách cũng không có, sau phòng bếp chính là phòng ngủ, chiếc giường đơn chiếm phần lớn không gian bên trong, cô nghiêng người nhìn vào nhà vệ sinh bên trong một chút, bên trong còn dư lại một số đồ dùng tắm rửa, đại khái đoán được người thuê phòng trước đó là con gái.

Ôn Dĩ Thâm nhíu chặt mày đứng ở ngoài cửa, trong không gian chật chội bức bối, đồ dùng đơn sơ khiến cho người ta vừa xem liền hiểu ngay. Anh ta mở miệng, nhưng khi nhìn thấy cô gái để hành lý xuống, bắt tay vào sửa sang lại phòng, lời vừa tới miệng liền thu về.

Anh ta không hiểu Thương Lam. Tại sao cô gái nhỏ lại có thể cố chấp như vậy? Ở bên cạnh anh ta, cho dù cô muốn ở "phòng tổng thống" cũng không thành vấn đề, cần gì phải uất ức bản thân ở nơi nhỏ bé thế này.

Thương Lam xoay chiếc khăn lau chùi tủ ở đầu giường đến xung quanh. Sau khi lót một lớp báo vào bên trong, cô mới để quần áo của mình vào. Ngẩng đầu lên, cô mới chú ý đến Ôn Dĩ Thâm vẫn còn đứng ở cửa, liền nói: " Dĩ Thâm! Chỗ này rất tốt, anh không phải cần phải lo lắng cho em."


Điều kiện có chút đơn sơ, nhưng may mắn là tiện nghi, cô âm thầm tính toán.

Tiền gửi ngân hàng của mình, sau khi nộp tiền thuê phòng thì phần còn lại cũng chỉ đủ hai tháng chi tiêu, tiếp theo cô phải nhanh chóng tìm việc để sống qua ngày rồi.

Thấy dáng vẻ Ôn Dĩ Thâm muốn nói lại thôi, Thương Lam lắc đầu nhìn anh. Đối mặt với tiền tài ở phía trước, khó ai giữ được kiên trì. Cô hi vọng quan hệ giữa hai người được xây dựng bình đẳng, nếu cô có sức lực, tại sao lại phải phụ thuộc vào đàn ông.

Nhớ tới đoạn hôn nhân thất bại đời trước, cô cũng phải gánh chịu một phần rất lớn trách nhiệm trong đó. Đừng nói Triển Mộ, ngay cả cô cũng xem thường mình lúc đó. Một người sợ nặng nhọc, sợ phải chịu trách nhiệm, cuộc sống tiểu thư phụ thuộc vào người khác để sống thì không có tư cách yêu cầu được đối xử ngang hàng....

Ôn Dĩ Thâm nhún nhún vai, thấy không thuyết phục được cô, chỉ có thể xoay người đi xuống dưới lầu. Khi Thương Lam tưởng anh ta đã rời đi rồi thì tại cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân một lần nữa, sau đó chính là bóng dáng của Ôn Dĩ Thâm.

Anh ta giơ cái chìa khóa trong tay đến trước mặt cô, lôi kéo hành lý đi vào gian phòng cách vách.

Gía cả ở trong nội thành của thành phố B không cao lắm, nhưng vì tiết kiệm tiền, Thương Lam vẫn quyết định đi ra ngoài mua ít thức ăn về nấu. Đối diện với siêu thị to lớn với rất nhiều đồ, cô lựa chọn đi thêm một đoạn đến khu chợ ở cách một con phố.

Ôn Dĩ Thâm thảnh thơi đi theo một bên, giống như cảm thấy địa phương nhỏ này cũng thú vị, thậm chí ngồi chồm hổm bên cạnh cô, cùng nhau chọn cá trích trong chậu.


Anh ta hứng thú nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ thường ngày đang trả giá, đôi mắt trợn tròn giả bộ hung tợn đang nhìn chằm chằm người ta, ngược lại thật sự có thể hù doạ người bán hàng. Cuối cùng, khi bọn họ đi ra khỏi chợ, Ôn Dĩ Thâm cảm thấy có chút không nói lên lời, hai tay xách theo chiến lợi phẩm nặng trĩu. Anh ta chưa bao giờ biết, thì ra là chỉ cần bớt chút tiền là có thể mua được một bữa ăn phong phú như vậy.

Thương Lam không có chú ý đến suy nghĩ trong lòng anh ta, chỉ đứng yên lặng một bên đếm lại số tiền trong túi mình. Lúc đi ngang qua cửa siêu thị thì cô chợt dừng lại.

Từ góc độ của Ôn Dĩ Thâm, chỉ thấy cô gái vừa rồi còn hùng hổ như biến thành một thiếu nữ xinh đẹp rụt rè trong nháy mắt. Khuôn mặt cô đỏ bừng nhìn về phía anh ta, có chút xấu hổ nói: " Dĩ Thâm! Anh có thể đứng ở cửa chờ em được không... Em muốn mua chút đồ."

" Sao không cùng vào?" Ôn Dĩ Thâm cắn môi, không để ý mà nói: " Vừa đúng lúc anh cũng cần mua thêm một số đồ dùng hằng ngày."

Nụ cười trên mặt Thương Lam cứng đờ, anh ta không cho cô cơ hội từ chối,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận