Trùng Sinh Chi Thương Lam



Editor: Thiên Y

Trở lại nhà họ Thương, Thương Lam tìm một cơ hội muốn nhắc đến chuyện chỗ ở với Thương Trung Tín. Cô biết Thương Trung Tín thích trà, liền pha cho ông một tách trà Long Tĩnh thượng hạng, ở bên cạnh vừa đấm lưng vừa bóp vai, nhún nhường lấy lòng.

Lặng lẽ cúi xuống, tin rằng không ai hiểu Thương Trung Tín là ai rõ hơn người từng trải qua hai đời như cô. Có lẽ ông sẽ đau lòng vì con gái bỏ trốn, sau đó làm những chuyện để bồi thường cho cô, nhưng dù sao cúng không được bao lâu. Điều này so với Thương thị, người đàn ông này vĩnh viễn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, ngay cả phụ nữ của mình cũng có thể bán cho người đàn ông khác, vậy con gái ruột có là gì?

Nhưng Thương Lam sớm đã không còn sự lựa chọn. Bây giờ dưới sự uy hiếp của Triển Mộ, cô chỉ mong Thương Trung Tín sẽ che chở cho mình. Thương Lam hi vọng sự đau lòng của Thương Trung Tín với cô có thể kéo dài thời gian hơn một chút, vừa là để cô đủ lông đủ cánh, vừa là để Triển Mộ buông tha sự kiên trì đối với cô....

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng khiến không khí bên trong ấm áp. Hương thơm của trà đậm đà vấn vương ở trong không khí, thấm vào ruột gan, làm con người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Thương Trung Tín nhấp một ngụm trà, sau khi tỉ mỉ thưởng thức một hồi, nhưng không bằng lòng.

Không có lý do gì, chỉ là phất tay để cho cô đi ra ngoài. Thương Lam há miệng định nói gì đó, chợt thấy Trần Lệ bừng khay trà từ bên ngoài đi vào, mấy hạt đậu đỏ đặt phía trên trang trí cho những viên bánh màu trắng tròn tròn, dùng lá sen bọc lại nhìn thật tinh tế, ngon miệng.

" Tiểu Lam." Chị ta khách sáo gật đầu với cô một cái, đặt cái khay lên trên bàn sách, dịu dàng nói: " Muốn ăn điểm tâm sao?"


Thương Trung Tín không để ý lắm mà nói: " Để đó đi."

Những thứ trà bánh này là đặc sản mà Trần Lệ mang về đợt đi du lịch nước ngoài. Kể từ khi Thương Trung Tín bắt đầu nuôi phụ nữ ở bên ngoài, Trần Lệ cũng thường xuyên đi ra ngoài, trong một năm cũng chỉ có vài chục ngày là ở lại trong nước.

Trong lòng Thương Lam nổi lên nghi ngờ. Trước kia, sau hai năm Trần Lệ thường xuyên đi ra ngoài, Thương Trung Tín bắt đầu phát hiện bị ung thư, sau đó đột nhiên chết, làm người ta không kịp trở tay.

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa ở trên bàn. Nhận thấy được tầm mắt của cô, Trần Lệ cười nói: " Tiểu Lam, con cũng nếm thử một chút."

Nói xong, nhấc lên một khối bánh đưa tới. Thương Lam nhận lấy, chỉ là cẩn thận nâng niu trong tay, cũng không có bỏ vào trong miệng.

Vào cuối tuần, Thương Lam đụng phải một người, cũng chính là người kia khiến cho cô hiểu được sự bất an của mình bắt nguồn từ đâu.

Ở trong cửa hàng mở điều hoà, cô ngồi chờ ở trước cửa phòng thay quần áo vừa lật xem quyển tạp chí trong tay, một bên cô bàn hàng mang vẻ mặt tươi cười vây quanh, tán gẫu với cô.

Thương Lam lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng đáp lại nhưng không trả lời. Ở nhà họ Thương, mỗi bộ lễ phục đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp đến đo và thiết kế theo vóc dáng của hai chị em. Cho nên ở phương diện quần áo, Thương Lam Cực ít khi tự mình mua.

Cửa phòng thay quần áo bị người mở ra từ bên trong, đi ra cũng không phải Trình Anh.

Bản thân Trương Tiệp dáng người cao gầy, là một móc treo quần áo di động vậy. Hơn nữa trang phục khéo léo khiến toàn thân người phụ nữ kia toả ra sự trưởng thành lại duyên dáng, dù chỉ vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.

Dạ phục màu tím cao quý sang trọng, cắt xén khéo léo, mặc lên người cô ta giống như cố ý may theo yêu cầu vậy, màu sắc trang phục tô đậm cắt xẻ phía sau càng làm tương phản tấm lưng trắng nõn nà, hấp dẫn, khiến nhiều người không thể rời mắt.

Thấy thế, hai mắt cô bán hàng tỏa ánh sáng, nhanh chân bước tới trước mời chào.

Mà Trương Tiệp đang đứng ở trước gương thay quần áo, vô tình bắt gặp ánh mắt của Thương Lam ngồi cách đó không xa, Cô trầm mặc, trên mặt lặng lẽ thoáng qua vẻ lo lắng, rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không nắm được. Cũng trong tích tắc, cô liền bình tĩnh nở nụ cười.

Bởi vì những chuyện của kiếp trước, ngay từ lúc bắt đầu Thương Lam đã không có ấn tượng tốt với Trương Tiệp, thậm chí sâu ở trong lòng là sự bài xích, chán ghét người phụ nữ này.


" tiểu thư, ngươi mặc phải thật là đẹp mắt." Cô bán hàng từ trong thâm tâm tán thưởng.

" cám ơn." Trương Tiệp mím môi cười một tiếng, cử chỉ hào phóng thỏa đáng, nhưng chứng kiến tới quần áo yết giá thì trong mắt ánh sáng hơi thu lại lại, lắc đầu một cái nàng đi vào trong phòng thay quần áo.

Thương Lam nhìn cô bán hàng trên mặt nụ cười trong nháy mắt xụ xuống, cũng biết lấy Trương Tiệp năng lực kinh tế, ước chừng chắc là sẽ không mua.

Mà khi Trương Tiệp thay xong quần áo ra ngoài, nàng lưu luyến đem váy giao trả cho tiểu thư.

" ta lại xem một chút đi." Bỏ lại những lời này, nàng xách theo Bao Bao sẽ phải rời khỏi.

Thương xanh rơi vào ánh mắt bóng lưng nàng rời đi lên, nàng nghĩ nổi lên Trương Tiệp muốn mua dạ phục nguyên nhân.

Ở kiếp trước, cũng là lúc này, Trương Tiệp Sơ Sơ tiến vào thương thị, tiện lợi lên Triển Mộ thư ký, ở lui về phía sau bữa tiệc, Đấu Giá Hành, các loại trường hợp công khai ở bên trong, càng thêm một đường cùng đi, chưa bao giờ vắng mặt......

Thương Lam biệt chặt chân mày, trong mắt lo lắng từ từ mở rộng, hôm nay Triển Mộ bởi vì nàng quan hệ cùng Thương Trung Tín chơi cứng, sớm một chút liền từ thương thị công việc bên ngoài bắt đầu từ số không.

Nếu như dựa theo kiếp trước lộ số, như vậy Trương Tiệp ở mới vừa tốt nghiệp trong đoạn thời gian đó, lấy nàng năng lực, nếu ứng nghiệm sính chắc cũng là thương thị loại này Đại Xí Nghiệp mới đúng, nhưng trung gian không biết xảy ra cái gì đường rẽ, nàng cư nhiên bỏ thương thị vào Triển Mộ mới mở không mấy năm công ty mới.

Thương Lam sắc mặt nghiêm túc nghĩ tới, chẳng lẽ nói Trương Tiệp mục đích cũng không phải là thương thị, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, nàng hướng về phía, cho tới bây giờ chính là Triển Mộ người này?


Nàng ngưng túi tiền mình dặm tạp, nhớ tới mới gặp gỡ Trương Tiệp tình cảnh, nàng công thức hóa đi tới trước mặt mình, gương mặt lạnh nhạt, mà thời điểm đó mình, tựa như một tôm tép nhãi nhép, bởi vì ghen tỵ, trong miệng thổ lộ bẩn thỉu nhất ngôn ngữ, tức giận mắng cái này cướp đi chồng mình nữ nhân.

Nhưng đối mặt nàng vẻ giận dữ, Trương Tiệp nhưng lại chưa bao giờ biểu lộ ra một tia không vui, chỉ là thẳng lưng sống cao cao tại thượng mắt nhìn xuống nàng, trong mắt chiếu chính là mình xấu xí sắc mặt, cùng đối nàng khinh thường cùng châm chọc.

– trừ có một có tiền ba, ngươi có cái gì có thể so sánh mà vượt qua ta sao?

Nàng vén khóe môi không có nhìn nàng, trong tay Moka trồi lên lượn lờ khói trắng, từ từ phủ mờ cả tầm mắt nàng.

Thương Lam bỗng nhiên đem suy nghĩ từ trong hồi ức rút ra, nghĩ tiếp nữa, chỉ biết tăng thêm của mình không chịu nổi, nàng tự ti nguyên ở Trương Tiệp, cũng chỉ có thể là Trương Tiệp!

Nàng đã từng nghĩ tới, Triển Mộ người yêu, có phải


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận