Trùng Sinh Chi Thương Lam


Hôm sau, khi Trần Lệ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

"Bà chủ, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Người giúp việc ở ngoài cửa nhắc nhở.

"Tốt, tôi biết rồi."
Trần Lệ xoa xoa mắt, từ trên giường bò dậy, chú ý thấy gối đầu ở bên cạnh đã trống không, sắc mặt chợt trầm xuống.

Mấy năm trước Thương Trung Tín còn bớt phóng túng, cho dù đi ra ngoài tìm phụ nữ cũng sẽ không ngủ bên ngoài cả đêm.

Nhưng gần đây ông càng ngày càng quá đáng, ngay cả chút tôn nghiêm tối thiểu cũng không giữ lại cho chị ta.

Trần Lệ khẽ cắn răng, thay quần áo hàng ngày rồi xuống lầu.

Khi hai chân vừa chạm đất, từ bụng dưới truyền đến một trận đau đớn.

Tối hôm qua không biết Thương Trung Thời làm bao lâu, đến cuối cùng chị ta mệt mỏi ngủ mê mang, ngay cả việc ông ta rời đi lúc nào chị ta cũng không biết.

Mà kẻ ngu ngốc Thương Lam kia.

.

.


.

Lúc Trần Lệ xuống lầu chạm phải Thương Hồng, cô ta cầm cái thìa, không vui trừng mắt nhìn Thương Lam đang ngồi ở trên ghế.

"Rốt cuộc chị có ăn hay không?" Trong tay Thương Hồng bê một bát cháo, cô ta xúc một thìa rồi đưa đến miệng cô.

Mà Thương Lam như không nghe thấy lời của cô ta..., cúi đầu nghịch móng tay của mình.

Bộ quần áo không được chỉnh sửa vẫn còn dính một lớp bùn đen.

Thương Hồng nhìn kẽ tay cô dính bùn, không cần đoán cũng biết vừa rồi nhất định là kẻ ngốc nghếch này chạy ra vườn hoa nghịch đất rồi.

Vốn là bát cháo nóng còn bốc hơi, nhưng vì Thương Lam không phối hợp mà đã nguội hơn phân nửa.

Thương Hồng thấy tà váy của cô bẩn thỉu thì tỏ ra chán ghét lui về phía sau một chút, trong lòng mắng thầm Phùng Nguyên Chiếu lại chạy đi đâu rồi.

Hôm nay cô ta rất bận rộn, cũng không có thời gian rảnh rỗi mà lãng phí ở trên người chị mình.

"Nếu chị không ăn thì sau nãy cũng đừng ăn."
Thương Hồng sa sầm mặt xuống, hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại.

Cô ta cầm cái thìa dừng ở giữa không trung, bỗng nhiên giữ lấy mũi của Thương Lam, cương quyết ép thìa cháo trắng vào trong miệng cô.

Thương Lam cô gắng trốn về sau, cô mếu máo vung tay lên hất bát cháo.

Cũng may bát cháo để bên ngoài đã lâu nên nhiệt độ không cao, khi đổ vào trên người Thương Hồng cũng chỉ làm ướt quần đùi của cô ta mà không gây ra vết thương nào.

Nhưng Thương Hồng lại hét lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế, giận dữ nói: "Chị làm gì đấy!"
Thương Lam nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên váy cô ta, đột nhiên nở nụ cười "Khanh khách".

Thương Hồng cảm thấy tức nghẹn, nghe tiếng cười của cô chỉ cảm thấy chói tai.

Thật không hiểu tại sao phải đưa kẻ ngu ngốc này trở về, Triển Mộ thích thì giao cho anh là được rồi, sao phải mang về nhà mình cho mệt chứ?
Hừ.

Bị ấm ức lại không phải là Thương Trung Tín.

Kể từ khi đưa Thương Lam trở về, việc chăm sóc đều do mình và dì Lệ thay phiên nhau làm!
Nghĩ tới đây Thương Hồng nổi giận, người chị gái này lúc không ngu ngốc cũng không làm được chuyện gì tốt, hiện tại trở nên ngu ngốc thì càng làm người ta đáng ghét.

Thương Lam vươn tay níu lấy váy Thương Hồng, bàn tay dính dầy bùn đất dính lên, thấy Thương Hồng không có phản ứng, cô cười vô tâm ròi vươn tay ra.


.

.

.

Ánh mắt Thương Hồng rơi xuống làn váy bị giày vò của mình, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn, cô ta giờ cao cánh tay, chuẩn bị giáng xuống mặt Thương Lam.

.

.

.

Trần Lệ đứng ở xa thu hết vào mắt, chị ta đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, lời đến miệng liền nuốt vào trong.

"Dừng tay!"
Lúc này, Thương Trung Tín từ bên ngoài trở lại, mới vừa vào cửa liền thấy một màn như vậy.

Ông quát lên: "Thương Hồng! Con không nghe thấy lời của ba sao? !"
"Ba.

.

.

.


.

Ba." Thương Hồng hoảng hốt, tức giận thu tay lại.

"Mới vừa rồi con muốn làm gì chị gái của con?" Thương Trung Tín buông trong tay cặp tài liệu.

Trần Lệ âm thầm hừ lạnh, nhìn nét mặt tràn đầy sức sống kia, người sáng suốt nhìn vào cũng biết tối hôm qua ông đi đâu.

Thương Hồng bất mãn nói: "Ba, là chị ấy làm dơ váy của con trước."
Thương Trung Tín lườm cô ta một cái: "Vì một cái váy mà con động chân động tay đánh người sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của ba mình, Thương Hồng uất ức quay mặt đi, chuyện này không phải chỉ vì vấn đề chiếc váy.

.

.

.

Trần Lệ trầm mặc đi tới, thu dọn hết mảnh chén trên mặt đất, bởi vì Thương Trung Tín trở về, không khí cả nhà họ Thương trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Thương Hồng cố gắng kéo làn váy của mình về, nhưng Thương Lam nắm quá chặt, bàn tay cố chấp



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận